Chương 103: Hậu thủ của Nhậm lão gia
Đánh chết cho ta”, đó chính là phải đánh cho chết thật, đánh không chết ngươi, cũng phải làm cho cuộc sống của ngươi không thể tự chăm sóc cho mình được. “Đánh thật mạnh cho ta”, đó chính là nghiêm hình bức cung rồi. Nếu như nói “Dùng sức để đánh”, đó chính là chứng tỏ, ta và ngươi không có giao tình gì, cũng không khai thác được lợi ích gì từ y, tùy tâm trạng các ngươi thôi.
Nếu như Nhậm Thái Thú nói “Dụng tâm đánh”, vậy thì ngươi chính là thật sự phải đánh thật rồi, nhưng đừng đánh thật để y tàn phế, mà đánh thành trọng thương. Bởi vì phạm nhân này, nhất định phải cho y cơ hội, cần phải chiếu cố.
Tô Lương Sinh đần độn, đối với cánh cửa trong đó hoàn toàn không hay biết, sau khi bị người ta kéo ra ngoài, việc đầu tiên chính là bị người ta nhét một cục vải rách trong miệng y, chờ khi y phát hiện bị người ta cởi quần, ấn trên ghế hành hình, mới muốn kêu lên vô tội thì đã không được rồi.
Nếu nói bọn nha dịch đánh bản, cũng có một bộ quy tắc ngầm của riêng mình, khi tâm tình tốt thì đánh nhẹ một chút, khi tâm tình không tốt, thì lôi ra đánh cho hả giận. Phạm nhân bề ngoài tốt xấu cũng có hiệu quả “giảm” hoặc “tăng” hình phạt, bộ dạng dễ nhìn, người hành hình ít nhiều cũng sẽ thủ hạ lưu tình.
Đương nhiên, dễ nhìn, không nhất định chỉ đến người có khuôn mặt thứ nhất, cũng có thể là người có “khuôn mặt” thứ hai. Triều nhà Thanh, Trịnh Bản Kiều khi làm quan đã từng cảm thán khi bọn nha dịch khi đánh bản phạm nhân, trong nhận trong lòng ông ta.
- Mông phu tuyết, đít ngỗng béo, chỗ đẹp nhất tốt nhất toàn thân, ta thấy thương hại, lòng này kiên nhẫn thế nào! Nay do phạm pháp, dùng địa vị tốt nhất đẹp nhất đáng thương nhất, nghênh nhận đại bản tre vô tình này, đốt đàn nấu hạc, thảm hại thế nào? Người thấy vậy mà không động lòng thương tiếc, người gỗ đá hay sao.
Đến lúc này Tô Lương Sinh lại chịu thiệt, phần mông nông rộng, còn có đốm đen, tên nha dịch kia vừa nhìn đã cảm thấy căm ghét vô cùng, lập tức vung đại bản lên, cười nhăn nhở một tiếng, vung đại bản đánh xuống, lập tức đánh cái mông thành bông hoa màu đỏ.
Tên nha dịch này đánh rất kêu rất thật, Tô Lương Sinh giống như một con vịt vươn cái cổ ra, mắt lồi ra, kêu không ra tiếng, tê liệt nằm trên ghế hành hình, cái đánh này, trực tiếp đánh đến choáng váng.
Công phu đánh bản của nha dịch hành hình ai nấy cũng được tôi luyện, cao thủ hành hình nếu như đặt một miếng đậu hũ lên trên ghế hành hình, khi vung gậy đánh xuống, bên trong miếng đậu hũ bị nát, bên ngoài vẫn như vậy, vẫn là một khối vuông vắn.
Loại sức mạnh này là đáng sợ nhất, bởi vì nó đối với vết thương của con người mới là tàn nhẫn nhất. Cho nên Tô Lương Sinh chịu một trượng này nghe âm thanh dường như không tàn nhẫn lắm, nhưng lục phủ ngũ tạng của y lúc này đã bị chấn thương rất nặng. Tên nha dịch vừa đánh xuống xong, liền lùi một bước, đại bản của một tên nha dịch khác lại đánh xuống.
Vị trí của cây bản này, đại khái là tên đó “không cẩn thận” đánh lệch đi, vị trí đã dịch chuyển sang phần sau lưng của Tô Lương Sinh…
Trên công đường, Nhậm Oán ngồi uy nghi ngay ngắn, vẻ mặt chính khí, quở mắng đám người Bàng Ma Ma:
- Các ngươi bị tiền tài cám dỗ, lừa gạt con gái nhà lành, cũng có tội không thể tha. Nghĩ các ngươi vẫn có ý hối cái, trên công đường lại chủ động thành thật, bổn quan mở võng một mặt, khoan dung độ lượng, phán xử các ngươi phạt tiền mỗi tên một trăm xâu, đánh mười trượng. Thủ phạm chính Bàng Thị, lưu đày ba nghìn dặm!
Nhậm Oán phán Bàng Ma Ma tội lưu đày, cũng không biết rốt cuộc có thể chấp hành hay không, nếu như Võ Sĩ Hoạch dùng Bàng Ma Ma lấy lý do còn liên quan đến vụ ám sát, từ chối không giao người, lão ta cũng không có cách nào khác. Lão ta chỉ hi vọng bản thân đã chủ động chịu thua, có thể khiến cho Võ Sĩ Hoạch thu tay lại, không đuổi tận giết tuyệt đối với lão ta nữa.
Chó cùng dứt dậu, nếu Võ Sĩ Hoạch không lưu tình, vậy thì lão bằng bất cứ giá nào có chết cũng phải cắn một miếng thịt của Võ Sĩ Hoạch. Nếu như Võ Sĩ Hoạch chịu buông tay, chỉ còn lại một tên Liễu Hạ Huy thì dễ đối phó hơn nhiều rồi.
Lý Ngư đứng trên đại đường, thấy vụ án xét xử thuận lợi như vậy, bản cáo trạng này của hắn giao một bản làm bằng chứng, căn bản cũng không có cơ hội thể hiện khả năng tranh luận của hắn, sự việc đã giải quyết hoàn mỹ không khỏi trong lòng vui mừng. Hắn quay đầu lại nhìn, Hoa Cô đang đứng ở ngoài công đường giả mặt quỷ với hắn, hai người nhìn nhau cười.
Lý Ngư tuy rằng quay lại nhưng nét cười ở khóe môi vẫn bị Nhậm Oán bắt gặp, Nhậm Oán âm thầm cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Cái lão thất phu hung hăng Võ Sĩ Hoạch kia ép bức làm ta tạm thời cúi đầu trước ngươi, nhưng không chứng tỏ là ta bỏ qua cho tên tiểu tiện nhân như ngươi. Ngươi cho rằng lão phu không có cách nào bắt ngươi ư? Hừ! Vẫn là gừng già! Vẫn là lão cay! Tiểu tử, học tập chút đi!
Nghĩ đến đây, lão ta ho lên một tiếng, lấy thước gỗ trong tay gõ mạnh một tiếng, quát to:
- Vụ án Cát Tường đã rõ, giơ bổn quan tuyên phán: Bàng thị cùng với những người khác lừa gạt Cát Tường cô nương bán thân, không phải do Cát Tường tự nguyện, văn thư không có hiệu lực, lập tức vô hiệu! Cát Tường, vẫn là con gái của Diệu Gia, phán thuộc về nhà này, hãy sống cho tốt!
Lý Ngư nghe đến đây, trong lòng bất ngờ ngạc nhiên, hắn vội quay lại nhìn Nhậm Oán, Nhậm Oán mỉm cười nhìn hắn, miệng cười giấu đao, hàm ý nguy hiểm, gằn từng câu từng chữ:
- Người đâu, tuyên Diệu Sách lên công đường, lãnh con gái về, một, nhà, đoàn, tụ!
Trong lòng Lòng Lý Ngư liền trầm xuống.
Cát Tường không bị người ta mua tới mua lui, đương nhiên là một việc tốt. Nếu như trở về nhà, cũng chẳng qua hoàn cảnh sống thảm hơn một chút, nàng là đứa trẻ trải qua những tháng ngày cực khổ, cũng không sao cả. Lý Ngư vốn dĩ không cần lo lắng như vậy, nhưng tại sao Nhậm Oán nhấn mạnh điểm này, lại còn lập tức phái người gọi Diệu Sách đến chấp hành?
Trong chuyện này ắt có nguyên do, không hỏi cũng biết, Nhậm Oán đang tính toán lợi dụng Diệu Sách trừng trị Cát Tường, bởi vì lão ta cũng rất rõ, trừng trị Cát Tường khổ không thể tả, đã đạt được mục đích trả thù Lý Ngư. Vốn dĩ, bàn luận với cha của một người, trừng trị con gái ruột của ông ta, đây căn bản là việc không thể nào, nhưng con người Diệu Sách có xứng đáng làm cha không? Cho nên, việc này cũng rất có khả năng thực hiện.
- Làm sao bây giờ?
Trong đầu Lý Ngư vội vàng suy tư, nhưng trong lúc gấp gáp thì làm gì nghĩ ra được chủ ý nào. Phải biết rằng, đây là xã hội lễ pháp, nặng nhất là hiếu đạo, phụ thân ruột thịt của người ta muốn đem con gái mình đi, ai có thể ngăn cản? Bác lái đó Lưu Vân Đào đã mắng ông nội một câu liền bị phán xử trảm.
Trên đại đường yên lặng không âm thanh, ngoài công đường mọi người chết lặng, Hoa Cô mở to mắt nhìn, nhất thời không biết làm sao. Hột Can Thừa Cơ lườm nhìn cái bản mặt của Nhậm Oán kia, bắt đầu tự hỏi cái bản mặt của lão ta có thể nấu ra được mấy cây đèn dầu. Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên cũng có chút tức giận.
Lý Bá Hạo nói:
- Lão già này làm mà không biết hổ thẹn, chúng ta cũng nên nói với Đại bá phụ, loại người này mà cũng muốn làm quan ư?
Thời điểm đầu đời Đường, lực lượng Thế gia vẫn cực kỳ lớn, đám gia chủ thế gia danh môn tuy rằng không chính thức làm quan, nhưng sức ảnh hưởng đối với triều đình cũng không hề nhỏ. Chẳng qua, chủ một nhà luôn phải suy xét lợi ích cho nhà mình, sẽ không sử dụng quá nhiều tài nguyên và con người để đi lật đổ một Thái Thú không hề có ân oán gì, việc này chưa chắc lạc quan như suy nghĩ của Lý Bá Hạo.
Lý Bá Hiên đang muốn trả lời thì trong nhóm người ngoài công đường đang xem xử án Mặc Bạch Diệm đã kìm nén không được chuẩn bị động thủ. Lão vốn dĩ đồng ý với Dương Thiên Diệp chờ vụ án của Cát Tường phán xử rõ ràng rồi mới ra tay, cho nên mới kéo dài đến bây giờ, mà bây giờ Nhậm Oán vừa đưa ra cho Lý Ngư một vấn đề nan giải, vụ án này đồng nghĩa vẫn chưa kết thúc.
Nhưng mà, lão không thể nào chờ đợi được nữa.
Ngoài công đường người xem xét xử đã càng ngày càng ít, cứ tiếp tục chờ nữa, lão lo lắng mục tiêu của mình quá lớn, sẽ không dễ động thủ, cho dù cơ hội giết Lý Ngư có nhiều, hôm nay không làm vẫn còn ngày mai, nhưng nếu như thân phận bại lộ, vậy thì hậu quả sẽ nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch lớn sau này của Công chúa điện hạ.
Cho nên, Mặc Bạch Diệm chớp lấy cơ hội, quyết định lập tức ra tay.
Sáng nay đi ra, lão ta mang theo ba thanh ám khí, tất cả đều là kịch độc Kiến huyết phong hầu.
Phải biết rằng, ám khí dễ dàng có được, nhưng kịch độc lại không dễ, nhất là loại kích độc Kiếm huyết phong hầu, vô giá, không dễ có được. Mặc tổng quản cũng chính vì là người cũ trong Tùy cung, cho nên trong tay mới trữ được một ít.
Bởi vậy, sáng nay vừa đi ra, cho dù nghĩ rằng để phòng thất thủ lão cũng tạo ra ba thanh ám khí. Khi đó lão nghĩ, thất thủ một lần có khả năng nhưng ba lần thì cũng thế nào cũng đủ. Cây châm này nhỏ như lông trâu, mắt thường khó phân biệt được, nếu như Lý Ngư bị trúng châm độc cũng sẽ không phát hiện được, chờ khi hắn phát giác không ổn thì cũng đã mất mạng rồi.
Mặc Bạch Diệm nhìn chăm chăm bóng lưng của Lý Ngư, tay phải vung lên, một thanh châm độc từ giữa khe hở của người xem bắn về phía sau lưng Lý Ngư!