Chương 105: Bất ngờ ngoài ý muốn
Kinh Vương cho gọi tên lính đứng đầu một Lữ kia vào, trong ngoài công đường, từ trên xuống dưới toàn bộ đều quay người một lượt, lại tạo thành vòng bảo vệ gã, gã lúc này mới tức giận nói:
- Sao bổn Vương lại gặp phải việc như này? Không phải nói Võ Đô Đốc trị hạ đều đã thái bình hết rồi sao? Sao thổ phỉ vẫn hung hăng như vậy!
Nhậm Thái Thú thừa cơ hạ giọng vu khống:
- Võ Sĩ Hoạch đều báo cáo chuyện tốt không báo cáo chuyện xấu thôi, Vương gia ngài nên vạch tội y trước mặt Hoàng đế ạ!
Đúng lúc dưới công đường có người kéo Tô Lương Sinh vào đại sảnh.
Trước đó Tô Lương Sinh đã bị phạt sáu mươi trượng, chưa đánh xong thì đã xảy ra việc thích khách làm hỗn loạn lên, đám nha dịch chấp hành hình phạt nhanh chóng bỏ chạy đi ẩn nấp hết, bỏ một mình y bị cột trên ghế hành hình, cho đến khi gió êm sóng lặng mới quay trở lại, đánh qua loa cho xong bốn trượng vẫn còn dư lại, sau đó giải y từ trên ghế hành hình xuống.
Tô Lương Sinh trong miệng vẫn bị nhét một nùi giẻ rách, hai mắt trợn trắng dã, sau cổ bầm dập, đau đớn không thể tả. Hai tên nha dịch đỡ lấy y, theo tên ban đầu dẫn đầu đi đến trước mặt Nhậm Oán nói:
- Lão gia, người này đã hành hình xong, ngài xem nên xử trí như thế nào?
Nhậm Oán không kiên nhẫn khoát tay nói:
- Áp giải vào đại lao, không thấy bổn quan đang bận sao?
Giữa lúc hai người nói chuyện, Tô Lương Sinh dùng sức của đầu lưỡi, một cục giẻ rách bị ngậm ướt sũng trong miệng đã bị y đẩy ra ngoài. Tô Lương Sinh thở hồng hộc mấy hơi, rồi hét lớn:
- Thái Thú lão gia, người…!
Y tức giận kêu lên, muốn chất vấn Nhậm Oán tại sao lại nói lời mà không giữ lời, nhưng y mới chỉ nói được nửa câu, đột nhiên khí huyết trào ngược ra, phun một ngụm máu ra ngoài, làm cho mặt Nhậm Oán và Kinh Vương bị dính đầy máu đỏ.
Kinh Vương điện hạ hiện tại là con chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, đột nhiên thấy máu phun đầy mặt, sợ đến nỗi nhắm chặt mắt lại, kêu lớn:
- Bắt thích khách!
Nói xong liền nhảy lên, đá trúng phần bụng dưới của Tô Lương Sinh, đá y bắn ra sáu thước, nặng nề ngã xuống đất.
Kinh Vương vừa lau mặt, vừa kinh hoảng kêu lên:
- Mau tìm lang trung, Bổn Vương trúng độc rồi!
Nhậm Oán cũng lau mặt, giống như một tiểu quỷ, dở khóc dở cười nói:
- Vương gia chớ hoảng sợ, đó chỉ là một tên phạm nhân chịu phạt, không phải thích khách ạ!
Kinh Vương nghe thế lúc này mới yên tâm, chuyển thẹn thành giận, chỉ về phía Tô Lương Sinh đang ngửa mặt quỳ rạp dưới đất mắng:
- Hay cho tên cẩu nô tài! Dám vô lễ với Bổn Vương, đánh chết nó cho ta!
Một tên thị vệ bước nhanh lên, nhưng thấy Tô Lương Sinh ngửa mặt nằm đó, hai mắt nhìn đăm đăm, bèn đưa tay chạm vào phần cổ của y, xoay đầu bẩm báo:
- Vương gia, tên cẩu tài này đã chết rồi!
Kinh Vương vui mừng, kinh ngạc nói:
- Bổn Vương một cước oai phong, lại có thể lợi hại như vậy sao?
Kỳ thực Tô Lương Sinh khi nãy chịu hình phát bị bọn nha dịch động tay chân, lục phủ ngũ tạng đều đã bị chấn động dẫn đến trọng thương, cho nên một câu chưa nói xong thì đã bị thổ huyết, vốn dĩ chính là người sống không nổi rồi, một cước của Kinh Vương chỉ là tăng nhanh quá trình mà thôi.
Nhậm Oán được nước làm tới, liền nhếch ngón tay cái nói:
- Vương gia thân thủ thật giỏi, hạ quan khâm phục.
Kinh Vương Lý Nguyên Tắc ngửa mặt cười to ba tiếng:
- Ha ha ha …
Đột nhiên thu lại tiếng cười, chỉ vào thi thể của Tô Lương Sinh nói:
- Bổn Vương một cước đá chết cẩu nô tài kia, không vấn đề chứ?
Nhậm Oán thản nhiên liếc mắt nhìn thi thể của Tô Lương Sinh, nói:
- Vương gia chớ lo, tên này lúc sống đã cùng người khác bày mưu tính kế ý đồ mua con gái nhà lành về làm tỳ, hạ qua vốn muốn nghiêm trị rồi. Người này chẳng qua là một tên vô lại ở thanh lâu, mạng còn ti tiện hơn cả chó, chết cũng chết rồi, ai mà để ý tới chứ!
Nhậm Oán phất phất tay áo, căn dặn bọn nha dịch:
- Người đâu! Bỏ y vào chiếu cuốn lại, kéo ra bãi tha ma chó hoang đi!
Bọn nha dịch vâng lệnh bước lên trước túm lấy đầu của Tô Lương Sinh, giống như kéo một đống rác kéo ra ngoài đại sảnh.
Nhậm Oán ngoảnh đầu nhìn Bàng Ma Ma chết không nhắm mắt, trong lòng thầm vui mừng: Tên thích khách này giết hay thật, Bàng thị đã chết, ta xem tên Võ Sĩ Hoạch còn có thể làm được gì!
Lão căn dặn:
- Thi thể của Bàng thị và Kinh Ngôn giao cho người nhà bọn họ an táng đi!
Lão lại tỏ ý vui mừng, quay sang Lý Nguyên Tắc nói:
- Vương gia mặt đầy máu dơ, thật bất nhã, mời mau ra hậu đường rửa mặt!
Lý Nguyên Tắc gật đầu, được Nhậm Oán dẫn ra phía sau hậu đường, bọn thị vệ đương nhiên tiền hô hậu ủng, cẩn thận đề phòng. Lý Ngư nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi mừng thầm, xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn Nhậm Oán cũng không có tâm tư để ý đến chuyện của Cát Tường nữa, chi bằng sớm quay về, xem còn có cách nào không.
Hắn vừa nghĩ đến đây thì thấy một tên nha dịch vội vàng tiến vào, người này có lẽ vừa mới về phủ, vẫn không biết trên phủ đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt nghi hoặc nhìn chung quanh, nhìn thấy Nhậm Oán vừa xoay người rời đi, mới vội bước lên hai bước, chắp tay nói:
- Đại lão gia, tiểu nhân đã nói phán quyết cho Diệu Sách biết, để ông ta tới phủ Đô Đốc lãnh người rồi!
- Cái gì?
Lý Ngư vừa lộ ra một chút vui mừng tức thì đơ mặt, hắn không ngờ rằng Nhậm Oán đã dùng kế âm thầm làm việc, nói là gọi Diệu Sách lên công đường, hóa ra chỉ là giữ chân mình. Trong lòng hắn quýnh lên, xoay người đi ra ngoài.
Lý Bá Hiên, Lý Bá Hạo vẫn che chở Hoa Cô đứng ở đó, đối đáp của nha dịch và Nhậm Oán cũng lọt vào tai họ, đương nhiên hiểu rõ tại sao Lý Ngư lại quýnh lên như vậy, lập tức đi cùng hắn.
Nhậm Oán nhìn bóng dáng Lý Ngư, trong lòng cười thầm: Lão phu sớm đã an bài, ngươi bây giờ quay về, thì đã muộn, muốn đấu với ta hả, khặc khặc, tiểu tử, ngươi vẫn còn non tơ lắm!
Thời điểm Hột Can Thừa Cơ xoay người nhìn chằm chằm toàn bộ, âm thầm gắt gỏng: Đợi lão tử khởi binh tạo phản, sẽ lấy đầu lão tặc ngươi tế cờ, coi như thay trời hành đạo!
Nhậm Oán chỉ để ý đỡ Kinh Vương đi vào hậu đường. Kinh Vương là một người trẻ tuổi chưa đầy ba mươi, được lão ta dìu giống như đứa con được lão thái gia nhà mình đỡ vậy.
Vết máu trên mặt Lý Nguyên Tắc khô dần, da mặt căng cứng có phần không thoải mái lắm, bèn phàn nàn nói:
- Bổn Vương hào hứng mà đến đây, sao lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy chứ, thật là…ngươi có thể cho Bổn Vương lời an ủi không!
Nhậm Oán khẩn trương nói:
- Vâng vâng vâng! Chờ sau khi rửa mặt mũi sạch sẽ, hạ quan sẽ chuẩn bị một bữa mỹ tửu, để an ủi Vương gia.
Kinh Vương ôm ngực nói:
- Mỹ tửu? Ấm dạ dày nhưng không ấm lòng! Hay là gọi một cô nương đến, an ủi Bổn Vương đi!
Trong khách xá phủ Đô Đốc, Dương Thiên Diệp chậm rãi đi dạo trong vườn. Vốn nàng chỉ cảm thấy sen mùa thu nửa sống nửa chết, lá mùa thu nửa khô héo, một mảng tiêu điều, lúc này lại cảm thấy nước mùa thu cũng xanh, mưa mùa thu cũng trong, gió mát khí trong lành, thoải mái và hạnh phúc, chân bước nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mặc Bạch Diệm nhìn thấy trong mắt, cảm thấy an lòng. Từ nhỏ tới lớn, khổ tâm nuôi dưỡng điện hạ thật không uổng công, Lão không khỏi cúi người khen:
- Lão nô vốn lo lắng điện hạ không hài lòng, nay thấy Công chúa thoải mái nhẹ nhàng, đúng là nâng lên được thả xuống được, nữ anh hùng không thua đấng mày râu nha!
- À? Ồ!
Vừa nghe lão nói vậy, Dương Thiên Diệp mới phát giác bản thân có chút vui mừng không lý do, không khỏi lúng túng nói:
- Ừm…làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, theo lý là nên như vậy!
Mặc Bạch Diệm nghe càng cảm thấy vui mừng, nói:
- Điện hạ nói đúng! A! Đúng rồi, Lão nô hôm nay ở trên công đường phủ Thái Thú nghe xử án…
Lão chau mày:
- Nghe xử án nhưng không ngờ lại nghe được một việc!
Dương Thiên Diệp tiện tay ngắt một chiếc lá vàng, vuốt vuốt đầu nhọn của lá, không để ý nói:
- Chuyện gì?
Mặc Bạch Diệm nói:
- Âm thanh hai người đó thì thầm tuy nhỏ, nhưng lão nô lại nghe thấy rất rõ ràng. Bọn họ nói…Võ Sĩ Hoạch năm nay nhậm kỳ đã mãn, sẽ chuyển đến nơi khác làm quan!
- Cái gì?
Dương Thiên Diệp giật mình kinh ngạc, thân thể mềm mại đang bước đi chợt như cơn gió xoay lại rất nhanh, vẻ kinh ngạc lúc này giống với vẻ kinh ngạc mới nghe lão ta nói Lý Ngư chưa chết, giờ lại mang một tâm trạng khác:
- Lão nói gì, Võ Sĩ Hoạch sắp chuyển đến nơi khác làm quan ư?
Nàng không dễ dàng gì mới trà trộn vào được Võ phủ, nay trong Mạc Phủ dù bộc lộ tài năng nhưng vẫn không lấy được binh phù lệnh tiễn, Hột Can Thừa Cơ trong quân cũng chưa mở ra cục diện, chỉ còn lại thời gian vài tháng, bất kể thế nào cũng làm không kịp nữa. Một khi Võ Sĩ Hoạch chuyển đi, bọn họ còn gì có thể làm gì nữa?