Chương 110: Nếu gió quấy phá, ta sẽ trảm gió
Lý Ngư thấy Cát Tường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vui mừng gống như con chim tước, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác yêu thương. Nha đầu này số khổ, hiếm khi thấy nàng tươi cười vui vẻ đến thế, còn có một vẻ đắc ý nho nhỏ nữa.
Tâm Lý Ngư cũng không ngăn được mà chua chua ngọt ngọt, trong khoảnh khắc biến thành một Lý Ngư dấm đường rồi. Hắn vô cùng thân thiết nhéo chóp mũi của nàng, cười nói:
- Vừa mới nghĩ muội ngốc nghếch như vậy, thật sự bị yêu đạo lừa, làm ta sốt ruột vô cùng! Muội đó, cũng hiểu được lòng người nha …, quả nhiên là người thành thật gạt người, mới dễ dàng thành công nhất.
Cát Tường nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, nàng cũng không muốn cho Lý Ngư thấy nàng nói dối, lập tức bán đứng Viên Thiên Cương:
- Không phải đâu! Kỳ thật … Là ngày đó ở trước cửa phủ, gặp Viên Thiên Cương Viên tiên sinh, Viên tiên sinh thấy muội u sầu, mới … mới dạy muội nói như vậy. Tiên sinh nói … đến giờ phút nào đó sẽ cần dùng.
Quả tim Lý Ngư “thình thình” một tiếng, đối với vị cao nhân bán tiên Viên Thiên Cương này kỳ thật hắn vẫn luôn đề phòng, cho nên tận lực tránh Viên Thiên Cương, sau này lại phát hiện Viên Thiên Cương chưa từng đi tìm hắn, lúc này mới yên lòng.
Vốn dĩ, cho dù là thần phật, thiên thủ thiên nhãn, cố gắng xem mọi việc trên thế gian cũng phải có phàm nhân cầu nguyện cho hắn, hoặc giả là thần phật có tâm muốn biết quá khứ tương lai một người, mới có thể từ trăm triệu người chú ý đến một người, huống chi là Viên Thiên Cương, thần thông dù có quảng đại, cũng không có khả năng hiểu rõ hết thảy mọi việc trên thế gian.
Nhưng hiện giờ vừa nghe Cát Tường nói, hắn vẫn không khỏi có chút chột dạ. Trụ luân kia mặc dù có chút hữu dụng, nhưng cũng chỉ giúp hắn được chút khoe mã thôi. Việc nó có thể ở thời khắc nguy cấp cứu người, công dụng này thật sự quá nhỏ, hắn cũng không muốn bị người ta phát hiện ra sự huyền bí này, do đó mà mất đi một pháp bảo hộ thân.
Nghĩ đến đây, Lý Ngư vội vàng nói:
- Người nọ làm việc không đàng hoàng, không đứng đắn, không phải người tốt đẹp gì, sau này muội nên cách xa y ra một chút, không nên gặp y nữa.
Tuy Cát Tường không cho là đúng, nhưng nếu lang quân nói như vậy, tự nhiên sẽ nhu thuận nghe theo. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng nhu thôi, vì thế nhẹ nhàng gật đầu:
- Ừ, người ta đã biết rồi.
Trong chỗ nấp, Hột Can Thừa Cơ xem đến cảnh này, bừng tỉnh ngộ, gật đầu nói:
- Ta đã hiểu rồi.
Lý Ngư dấm chua và Cát Tường há cảo tình chàng ý thiếp anh anh em em ở đó, Thiên Diệp đậu hũ cũng không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy giống như đụng vào một phường dấm chua, cả mũi đều thấy chua, nghe Hột Can Thừa Cơ nói thế bèn hỏi:
- Ngươi hiểu cái gì?
Mặc dù Hột Can Thừa Cơ đã cạo râu, biến thành công tử bột, nhưng vẫn theo bản năng vuốt cằm, rất đồng tình nói:
- Khó trách người ta nói, tình nhân cãi nhau, người bên ngoài không cần thiết hát đệm. Một khi làm lành rồi, ngươi trong ngoài khó làm. Qủa nhiên, cái này còn không sao, Cát Tường bán đứng Viên đạo trưởng, vậy mà Lý Ngư còn nói y chẳng ra gì.
Dương Thiên Diệp tức giận trừng mắt nhìn gã, nói:
- Ngươi thật rảnh rỗi nhỉ?
Lý Ngư thấy Cát Tường nhu thuận nghe lời, trong lòng càng yêu nhiều hơn, theo bản năng dang hai tay ra rất tự nhiên ôm nàng vào trong ngực.
Hành động này không chút nào làm ra vẻ, đương nhiên Cát Tường cũng hiểu được. Lúc này, cùng với đêm đó rất khác biệt, Lý Ngư vẫn chưa bộc phát dục niệm, trên má có gió nhẹ từ từ thổi qua, trên trán có ánh mặt trời phản chiếu, chóp mũi là mùi hương tươi mát của cỏ cây, làm cho tâm của hắn chỉ có tình cảm tinh khiết nhất.
Lý Ngư nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen bóng mượt mà mỗi ngày Cát Tường đều lấy nước gạo để gội, lại dùng tạo sừng làm sạch, rất mềm nhẵn, đen mượt có thể dùng để soi gương, nhẹ nhàng nói:
- Lời nói trước phủ kia, là ta không muốn phá hủy thanh danh của muội, bắt đầu tính toán cho chúng ta, ai ngờ lại bị muội hiểu lầm.
Cát Tường được hắn vuốt mái tóc, hơi hơi híp mắt, cả người bắt đầu lười biếng ủ rũ, mí mắt cũng không mở được, giống như một con mèo lười buồn ngủ. Đêm qua, nàng lăn lộn cả đêm, chưa từng ngủ chút nào. Nàng dựa vào trong ngực của hắn, khẽ gật đầu một cái, cúi đầu “vâng” một tiếng.
Lý Ngư lại nói:
- Ai! Trước đó ta nào nghĩ đến sự tình biến đổi bất ngờ gây nên sóng gió chứ! Vốn chỉ là muốn làm Trương Phi cư sụp đổ, cứu muội thoát khỏi đó, ai ngờ nhảy ra Nhậm Thái Thủ kia, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Cát Tường hơi ngẩng đầu lên, mang theo chút sùng bái, cùng chút khẩn trương nhìn Lý Ngư, nói:
- Lý … Lý Ngư ca ca, Nhậm Thái Thú sẽ không trả thù chúng ta chứ?
Lý Ngư khẽ mỉm cười, buổi sáng hắn vừa tham dự “Hội nghị liên tịch” cùng với đám người Võ Sĩ Hoạch, Liễu Hạ Huy, Phùng Trấn Thú, những người này có tinh thần chiến đấu "nên đem dũng khí truy tàn tặc" để đánh rắn dập đầu, nhất là Võ Sĩ Hoạch sắp rời khỏi, cũng đang cố gắng phát huy khả năng thượng thừa, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì sẽ làm cho bằng được. Nhất là hắn còn cung cấp cho những người này một phần “đạn dược”: bản lời khai cuối cùng của Bàng mụ mụ khi còn sống. Coi đây là cơ hội, những quan viên này khi có biện pháp buộc tội Nhậm Oán sẽ tìm ra vô số tội danh, mang theo vụ án ở trong cái cọc, chờ Hoàng đế “phát hiện”, coi trọng.
Nhậm Thái Thú ốc còn không mang nổi mình ốc, còn đâu ra tinh thần mà đối phó bọn hắn? Tuy nhiên, lý do này không cần phải nói cho Cát Tường nghe thấy. Tiểu cô nương thân hình mềm mềm ngả vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn hắn, còn mang theo vài phần sùng bái.
Lý Ngư thản nhiên cười, nói:
- Không cần phải lo lắng. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng thì như thế nào? Nếu gió muốn phá, ta lập tức trảm gió.
Một câu nói kia, vô cùng dũng cảm, rất có khí khái anh hùng mặc kệ ngươi là ai.
Mỹ nữ yêu anh hùng, Cát Tường đã sớm bị Lý Ngư chinh phục cả tinh thần và thể xác, quả thực hắn nói gì sẽ tin đó, lại vừa nghe một câu khí phách như vậy, nhất thời trái tim cũng giòn xốp rồi, thân mình cũng mềm nhũn, không kìm nổi lòng mà dang hai tay ôm lưng hắn, bằng không chỉ sợ sẽ hóa thành một vũng bùn xuân dưới thân hắn rồi.
- Hứ! Đồ huênh hoang.
Dương Thiên Diệp đánh một cái vào không khí, hung hăng liếc mắt, quay mặt đi.
Nàng quay mặt lại, thấy Hột Can Thừa Cơ khom người, còn đôi mắt thì trông mong mà nhìn, không khỏi tức giận tiến lên vỗ vai gã một cái, thấp giọng nói:
- Đi thôi. Khẩn trương an bài người của ngươi, chuẩn bị hành động.
Dương Thiên Diệp mở đùi cất bước, lấy công phu của nàng, dĩ nhiên là rơi xuống đất không hề gây ra tiếng động, trong rừng Lý Ngư và Cát Tường đều không phát hiện ra.
Hột Can Thừa Cơ nắm chặt hai tay xem cảnh thân mật. Dựa theo kinh nghiệm của gã, kế tiếp sẽ là củi khô bốc lửa, như keo dính sơn, yêu tinh đánh nhau, thiếu nhi không nên xem rồi. Kết quả không ngờ Dương Tiên Diệp bỏ đi, gã đành phải lưu luyến liếc một cái trong rừng, lúc này mới đi theo Dương Thiên Diệp.
Lý Ngư nhẹ vỗ về mái tóc của Cát Tường, trong lòng đã có quyết định.
Vốn còn có một năm đến lúc đó hoặc là trở về Trường An nhận lấy cái chết, hoặc là trở thành tội phạm truy nã, nhưng giai nhân hữu tình, làm sao có thể giấu diếm? Vả lại, hiện tại trái tim của nàng đều ở trên người hắn, nếu biết hắn trở thành tội phạm bị truy nã lưu lạc chân trời, đến cuối cùng có còn nguyện đi theo hắn hay không?
Lý Ngư cảm thấy, nhất định phải nói với nàng cái hiểu được. Nếu nàng nguyện, vậy mang nàng cùng đi. Dẫn theo nàng với mẹ, từ nay về sau cùng lưu lạc chân trời. Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng đẩy Cát Tường từ trong ngực mình ra, nghiêm túc nói:
- Cát Tường, ta có một bí mật, muốn nói cho muội.
Đáng tiếc, Dương Thiên Diệp đã không nhìn nữa mà bỏ đi rồi, nên cũng bỏ lỡ cơ hội biết được bí mật này.