Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 112 - Chương 67: Bốn Bức Tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí
Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 112: Không hẹn mà gặp

Thời điểm Kinh Vương tới phủ Đô Đốc, mặt trời đã ngả về tây.

Vốn là sau giờ ngọ gã đi phủ Thái thú, lại từ phủ Thái Thú quay về thì đã đến giờ cơm chiều rồi.

(giờ ngọ từ 11h trưa – 13h chiều)

Võ Sĩ Hoạch nghe nói Kinh Vương tới, trong lòng cũng là thấy kỳ lạ. Mấy ngày nay Kinh Vương cùng với Nhậm Thái Thú rất thân thiết, ông ta sao có thể không biết. Tuy nhiên ông ta cũng không cần quan tâm, ông ta tới cấp bậc này rồi lại là người cầm binh quyền, lại cùng một thân vương thường xuyên qua lại cũng không phải chuyện gì tốt.

Hơn nữa Nhậm Oán cùng Kinh Vương thân thiết ông ta cũng không sợ, xưa nay Vương gia là vị tôn mà quyền không nặng, là duyên cớ nào? Hoàng đế đối với các vương gia dĩ nhiên là khách khí hơn thân thiết, còn nói đến mức độ tín nhiệm, Võ Đô Đốc không chút nào sợ Kinh Vương.

Cho nên Võ Sĩ Hoạch đối với việc Nhậm Oán và Kinh Vương thường xuyên qua lại vẫn mặc kệ, hiện tại đột nhiên Kinh Vương đến Võ phủ, làm ông ta có chút bất ngờ. Nhưng Vương gia tới rồi, lại không thể không gặp, Võ Sĩ Hoạch vội vàng đích thân xuất phủ nghênh đón, mời Kinh Vương Lý Nguyên Tắc vào phòng khách ngồi, dâng trà tiếp đãi.

Kinh Vương thổi trà trong chén, cười nói với Võ Sĩ Hoạch:

- Mạo muội đến nhà, Võ Đô Đốc chớ trách.

Võ Sĩ Hoạch cười nói:

- Vương gia giá lâm, là vinh hạnh của hạ quan, hạ quan hoan nghênh còn không kịp nữa là, sao dám trách móc được.

Kinh Vương cười nói:

- Không có chuyện gì, nghĩ nhiều ngày không gặp cho nên hôm nay đến quý phủ làm phiền một chuyến, hiện giờ không thân cận hơn một chút, sợ là sẽ không có cơ hội nữa.

Võ Sĩ Hoạch vừa nghe, dĩ nhiên là biết Vương gia này không có việc gì làm, rảnh rỗi nên nhàm chán mới tới cửa tìm ông để uống rượu, nhất thời cũng yên tâm, chỉ bảo quản gia lập tức chuẩn bị yến tiệc.

Vốn dĩ dưới bếp đang phải chuẩn bị thức ăn tối như thường ngày, vừa nghe Đô Đốc muốn mở tiệc chiêu đãi Vương gia, tinh thần vội vàng phấn chấn, đem mấy cái bếp lạnh dấy lửa, bật hết hoả lực, chiên xào nấu nướng, chuẩn bị rượu và thức ăn.

Trong phòng khách Kinh Vương cùng Võ Sĩ Hoạch câu có câu không, chịu đựng hơn nửa canh giờ, quản gia lặng lẽ tiến vào, nói nhỏ bên lỗ tai Võ Sĩ Hoạch Sĩ thông báo cơm rượu đã chuẩn bị xong. Võ Sĩ Hoạch liền đứng dậy cười nói:

- Vương gia, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, mời.

Kinh Vương cười ha ha, đi theo Võ Sĩ Hoạch ra khỏi phòng khách, tới nơi chỉ thấy một cái bàn to, bên trên bày sơn hào hải vị rực rỡ muôn màu, liền cười nói:

- Ta với ngươi hai người cùng uống, không khỏi thiếu chút náo nhiệt.

Võ Sĩ Hoạch cười nói:

- Vương gia tới gấp gáp, hạ quan không kịp mời đồng liêu, kêu phu nhân và dì muội tới uống đi.

Võ Sĩ Hoạch là võ tướng, thời Đường Hồ phong thịnh hành, cũng không kiêng kỵ nữ quyến cùng bàn, cho nên Võ Sĩ Hoạch mới có quyết định này.

Kinh Vương cười nói:

- Vậy cũng vẫn chút vắng vẻ, bổn vương dầu gì cũng không ngại nữ quyến tham gia. Ấy, Viên Thiếu giám vẫn ở đây đúng không, mời y đến đi. Đúng rồi, đúng rồi…

Kinh Vương vỗ trán giống như đang suy nghĩ cái gì:

- Có một người tên là Lý Ngư nữa đúng không? Nghe nói ngươi ở Lợi Châu, có vị kỳ nhân rất có bản lĩnh, có thể mời hắn đến, bổn vương tò mò, rất muốn gặp.

Võ Sĩ Hoạch đối với yêu cầu này tự nhiên sẽ không từ chối, lập tức phái người đi mời Viên Thiên Cương và Lý Ngư.

Phan thị đã mấy ngày qua đến một số nơi, tỷ như đồ nữ trang, tơ lụa không tiện mang gì đó đều đổi thành vàng bạc, kể từ đó, bốn hòm lớn đựng trang sức về sau toàn bộ đổi thành đồng tiền, số lượng bắt đầu nhiều rồi. Lúc này, Lý Ngư đang ở trong phòng mẫu thân đem một đống vàng bạc đóng gói cẩn cận đâu ra đấy.

Hắn chuẩn bị tối nay cùng với mẫu thân, Cát Tường rời khỏi, trước tiên chuẩn bị tốt, đến lúc đó vác trên lưng là được. Hắn vừa mới đem bao nhỏ chuẩn bị gói gọi xong xuôi, chợt nghe âm thanh quản gia bên ngoài nói:

- Lý tiểu lang quân, tiểu thần tiên?

Lý Ngư cả kinh vội vàng ra hiệu cho Phan thị và Cát Tường chớ có lên tiếng, thuận tay kéo chăn trên giường phủ lên, ho khan một tiếng, nói với bên ngoài:

- Có chuyện gì thế?

Quản gia Võ phủ nói:

- Có khách quý đến phủ, Đại Đô Đốc cho mời tiểu lang quân đến thiện phòng dùng bữa.

(thiện phòng: phòng ăn)

Lý Ngư yên tâm, hạ thấp giọng nói nhỏ với Phan thị và Cát Tường:

- Hai người cứ hành động bình thường, không được lộ ra điều gì khác thường. Chờ ta trở lại.

Phan thị và Cát Tường vội vàng gật đầu, Lý Ngư liền sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi ra ngoài.

Lý Ngư tới thiện phòng rồi, mới biết được khách quý hôm nay chính là Kinh Vương. Lúc trước đến Hoàng đế Lý Ngư cũng gặp rồi, đối với vị này trong trí nhớ cũng không có ấn tượng gì, Vương gia cũng không có bao nhiêu lòng hiếu kỳ. Võ Sĩ Hoạch giới thiệu, Lý Ngư tiến lên ra mắt, vừa mới ngồi thì Viên Thiên Cường tay áo nhẹ nhàng, tự nhiên, phóng khoáng đi tới.

Khi Lý Ngư được quản gia dẫn đến vị trí, bên trên không có một ai, hắn còn tính toán đây lưu lại vị trí này cho ai đó, vừa thấy Viên Thiên Cương tới, thần tiên giả gặp thần tiên chân chính, trong lòng nhảy dựng, vội vàng khách khí đứng lên, hướng về Viên Thiên Cương thi lễ một cái.

Viên Thiên Cương chỉ cho hắn là đệ tử Chung Nam ẩn sĩ Tô Hữu Đạo, mặc dù Viên Thiên Cương và Tô Hữu Đạo chưa từng gặp nhau, nhưng thân phận, địa vị cơ hồ là xấp xỉ nhau, Lý Ngư là đồ đệ của Tô Hữu Đạo, đương nhiên bối phận là con cháu của y, nhận cái thi lễ của hắn cũng là điều đương nhiên, liền ngượng nghịu nhận thi lễ, hướng về Lý Ngư gật đầu cười.

Viên Thiên Cương vốn cùng Kinh Vương đi Lợi Châu, gặp nhau không cần đại lễ, chỉ chắp tay, cười nói:

- Vương gia đến đây, cảnh ở Tích Thúy Đài không hợp nhãn à?

Kinh Vương vừa nghe lại không biết nghĩ tới cảnh tượng gì, sắc mặt nhíu lại, liên tục gật đầu:

- Vui mắt, vui mắt, rất là vui mắt. Sơn thủy Lợi Châu danh bất hư truyền …, ha ha ha.

Nhũ núi, suối ngọc, trắng như tuyết. Đường cong lưu loát, thoải mái như suối.

Dưới đèn, khối thân thể trắng nõn không mảnh vải che, đôi chân trắng mịn màng như bạch ngọc, tinh xảo tú khí trên bàn chân, kiều diễm như lửa.

Từ mắt cá chân tinh xảo mượt mà, bắp chân trắng mịn chạy thẳng một đường về phía trước, là trên đùi toàn bộ không một chút tỳ vết, mỗi một tấc da thịt đều khiến cho tim người ta đập rộn lên đẹp đẽ hết sức quyến rũ.

Mông trắng đầy đặn, eo nhỏ thon dài, tiếp đến là đôi gò bồng đào tròn đầy no đủ ngạo nghễ ưỡn lên.

Cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, dưới đèn tản tỏa ra quầng sáng huyền ảo, toàn bộ cũng vì vậy mà càng trở nên sáng ngời, kiều diễm ướt át.

Dương Thiên Diệp lõa lồ, cởi bỏ xiêm y phú quý phức tạp trong ngoài, cầm một tấm vải bố màu trắng quây cặp gò bồng đảo vốn là sự tự hào của nữ tử lại, lại đá váy quả lựu đi, mặc một bộ trang phục màu xanh vào.

Cuối cùng, từ trên tường tháo xuống một thanh bảo kiếm, “keng” một tiếng nhấn lo xo trên thân kiếm, một lưỡi kiếm bắt ngang dưới ánh đèn, ánh hàn quang phản chiếu chiếu rọi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hai mắt sinh uy.

Tối nay, là lúc nàng hành động.

Con đường khôi phục Đại Tùy, từ hôm nay bắt đầu.

Dương Thiên Diệp thay trang phục xong, mang thêm giày mềm, cầm theo kiếm sắc đi ra bên ngoài, vừa mới ra nội thất, chợt nghe âm thanh trầm thấp của Mặc Bạch Diệm ở gian ngoài:

- Tiểu thư.

Dương Thiên Diệp dừng lại:

- Ừ?

Mặc Bạch Diệm gọi nàng là tiểu thư mà không gọi nàng là điện hạ hoặc công chúa, thì bên cạnh phải có người ngoài, hoặc là lão không xác định được xung quanh có người ngoài hay không, Dương Thiên Diệp dĩ nhiên cũng phải cẩn thận. Loại thân phận biến ảo này làm việc phải cảnh giác, nàng đã phải luyện tập từ nhỏ.

Mặc Bạch Diệm nói:

- Quý phủ có khách quý đến, Đại Đô Đốc cho mời cô nương tới dự yến tiệc.

Dương Thiên Diệp ngây ra:

- Có khách quý?

Ngoài cửa lại truyền tới âm thanh của quản gia Võ phủ:

- Vâng! Khách quý tới vội vàng, không kịp mời khách và bạn bè. Cho nên Đại Đô Đốc mời cô nương đến cùng dự tiệc.

Dương Thiên Diệp cúi đầu nhìn trang phục khí phách hiên ngang của mình thì không khỏi nhún vai:

- Biết rồi! Chờ một chút.

Nàng xoay người, kéo kiếm, đi vào nội thất …

Bình Luận (0)
Comment