Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 128 - Chương 115: Bắt Giặc Trước Bắt Vua

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua
Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua

Chương 128: Không hẹn mà cùng đi

Hai người đứng đối diện, tuy không có sát khí, nhưng bầu không khí có chút khó chịu. Mới vừa rồi Dương Thiên Diệp bị hắn đè lên, cảm giác hơi thở của một nam nhân xa lạ, tâm hoảng ý loạn, nhất thời cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, lúc này mới bừng tỉnh hình như vừa rồi hắn có chút biểu lộ tình ý đối với mình thì phải.

- Võ gia có ơn với ta, ta có tình với cô nương, giữa ân và tình khó chọn…

Dương Thiên Diệp là hậu dệ quý tộc thiên hoàng, thậm chí là Công chúa tôn quý, nhưng cũng là một cô gái, hơn nữa lại còn trẻ, người con gái chưa từng nếm qua mùi vị của tình yêu.

Mà một người con gái bình thường, theo sự trưởng thành, theo sự trưởng thành về thể chất và tinh thần, tự nhiên sau đó sẽ có khát vọng đối với tình yêu. Nhưng nàng căn bản không có cơ hội này. Bao quanh nàng là bốn vị thái giám, âm khí còn nặng hơn đứa con gái như nàng, những người có chút ý tứ đối với nàng, sớm bị bốn âm người đuổi thành người qua đường.

Giang hồ hào kiệt như Hột Can Thừa Cơ mạnh mẽ và uy vũ, nhưng trước mặt những người này, nàng được tâng bốc lên tựa như nữ đế, để mời chào người khác hiệu lực cho nàng, nàng được học cách vừa ban ân huệ vừa uy nghiêm, nàng biểu hiện được phong thái của người lãnh đạo một cách mạnh mẽ, bởi vậy, làm sao có khả năng xảy ra “tác dụng hóa học”.

Mà nay, câu nói này của Lý Ngư, thật sự là Thiên Diệp Công chúa lần đầu tiên nghe thấy, lần đầu tiên nghe thấy một nam nhân nói với nàng đầy tình cảm: ta thích nàng!

Trái tim nhỏ bé đó của Thiên Diệp Công chúa lúc này giống như thấy được những người bạn nhỏ đều ra khỏi lan can, chỉ có mình nàng vẫn bị mắc kẹt trong vòng vây con hoẵng nhỏ. Đập mạnh! Đập mạnh! Đập mạnh…

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai người đều có tâm sự riêng, tình hình có phần quỷ dị.

Dương Thiên Diệp đang nghĩ tâm sự của mình, Lý Ngư lại nghĩ đến câu nói vừa rồi của mình, chính xác có thể xua tan được sát ý của nàng đối với mình không.

Hai người giằng co lúc lâu, Dương Thiên Diệp vẫn sóng mắt mơ màng, thần ý như trôi đi đâu, Lý Ngư kiềm không được, ho nhẹ một tiếng:

- Thiên Diệp cô nương…

- Không thể nào!

Trong lòng Dương Thiên Diệp lo sợ, lập tức nói lời cự tuyệt. Nàng thân mang trách nhiệm lớn lao, sao có thể để tư tình trai gái ràng buộc, nhất định phải vung tuệ kiếm, cắt đứt tình này!

Dương Thiên Diệp hoang mang nói:

- Ta và ngươi, quyết không thể!

Giọng điệu kiên quyết, lại không biết rằng nàng đang cố gắng thuyết phục bản thân từ bỏ cơ hội một lần cầu ái mà cuộc đời từ đó tới nay chỉ có duy nhất, vẫn đang cự tuyệt Lý Ngư.

Lý Ngư ngẩn người, thầm nghĩ:

- Nói thừa! Ta còn thích Ivanka, ta còn thích sự ngọt ngào, thích vẫn là thích, ta có điên mới muốn theo đuổi cô đấy.

Trong lòng nghĩ như vậy, vẻ mặt lại nhanh chóng lộ ra biểu cảm bị tổn thương, hơi sụp mắt lại.

Dương Thiên Diệp thấy thế lòng mềm nhũn, không khỏi có cảm giác áy náy.

Nếu đặt ở thời hiện đại, kỳ thực mỗi một cô gái xinh đẹp đều từng được vô số người theo đuổi, thậm chí đồng thời theo đuổi nhiều người, “cự tuyệt”, “học cách cự tuyệt”, “thói quen cự tuyệt”, đây là khóa học bắt buộc, nhưng khi cự tuyệt lần đầu tiên, sẽ khó tránh khỏi có chút áy náy.

Dường như người ta thích mình, chính là thiếu tình của người ta, cự tuyệt thì trong lòng rất lấy làm tiếc. Huống hồ Dương Thiên Diệp cũng có chút tình cảm ngây thơ với Lý Ngư. Lúc này nhìn bộ dạng của Lý Ngư, càng cảm thấy không kìm được với hắn.

Trong lòng có chút áy náy, lại không thể chấp nhận, Dương Thiên Diệp muốn “trốn”, nàng vội vàng nói:

- Ta…khi ta trốn lên núi, bọn họ vẫn đang đuổi theo, ngươi tốt nhất chớ quay lại, ta thấy Nhậm Oán vẫn không cam tâm đấy!

Nói xong, nàng liền xoay người đi. Chỉ vài lần lên xuống, đã lướt vào trong rừng không thấy nữa.

Lý Ngư run sợ sau một lúc lâu, dù thế nào cũng không nghĩ ra được kết cục hai người lại gặp lại như vậy. Hắn vừa xoay người, phát hiện Dương Thiên Diệp chạy vội, thanh kiếm đó vẫn đang cắm trên đất, không khỏi bật cười, tiến lên trước nhấc kiếm lên, lại có chút ngẩn ngơ.

- Hắn không xe không ngựa! Trốn cũng không thoát! Lục soát cho ta! Lục soát đầy núi khắp đồng cho ta!

Ở trong một khe núi, Nhậm Oán đại mã kim đao ngồi trên một tảng đá lớn ra lệnh. Nhiều đội Bất Lương Nhân dưới sự thống lĩnh của Bất Lương Soái, dựa theo chỉ bảo của Nhậm Oán xuất phát lên núi.

Bên cạnh Nhậm Oán, một lão lang trung đang nửa quỳ gối bôi thuốc vào lỗ tai cho lão ta.

Nhậm Oán điều động không được binh của Chiết Xung Phủ, nhưng lực lượng trị an bình thường lại nằm dưới quyền hạn của lão ta, toàn đội Bất Lương Nhân của phủ Lợi Châu dường như toàn bộ đều bị lão ta điều động tới, những lực lượng vũ trang này tương đương với dân đoàn, dân tráng.

Lý Ngư được Dương Thiên Diệp nhắc nhở, sau khi phân biệt phương hướng, quả nhiên không đi ngược theo lối cũ, hắn đổi đường đi, vốn nghĩ rừng núi rậm rạp, đi theo lối này ắt sẽ thuận lợi thoát hiểm, lại không nghĩ khi đi nhanh tới đường lớn, không ngờ lại chạm mặt đội Bất Lương Nhân đang lên núi lục soát.

Cá nhân võ công dù có cao minh đến mấy cũng không có cách nào đối kháng chính diện với đội ngũ đã được huấn luyện. Nếu không từ xưa đến nay người muốn đoạt chiếm thiên hạ, chỉ cần mời tới nhiều võ lâm cao thủ là đủ. Huống hồ quyền thuật của Lý Ngư tuy rằng cao minh, cũng không so được cảnh giới võ cao trong truyền thuyết được.

Tuy nhiên, đổi lại là người thường, đối mặt chạm mặt như vậy, số người của đối phương vượt xa bạn, thể lực lại dư thừa, có chạy cũng chạy không thoát. Mà Lý Ngư một thân công phu cũng không phải là luyện vô ích, hắn giống như một con thỏ, nhoáng cái đã bỏ trốn mất dạng, đợi đội Bất Lương Nhân kia la hét truy sát tới, Lý Ngư sớm không biết đã chạy đi tới đâu rồi.

Sau nửa canh giờ, đội Bất Lương Nhân đó vẫn không từ bỏ lục soát trên núi, Lý Ngư đã ở ngoài bốn ngọn núi kia rồi, nằm ngửa trên bãi cỏ, không khác gì người chết.

- Con bà nó…, có cần phải đuổi theo như vậy không, cái tên Nhậm lão ma này, vẫn thật là không từ bỏ!

Lý Ngư thở hồng hộc mắng, lại không nghĩ rằng, Nhậm Oán đường đường là Thái Thú, nhiều lần lại bị hắn tra tấn, trong lòng oán hận thâm hậu cỡ nào. Bây giờ cuối cùng có lý do đường đường chính chính để bắt hắn, há lại chịu bỏ qua cơ hội này.

Lý Ngư thầm nghĩ, Kinh Vương bị trọng thương, chắc chắc không có cách nào hành động, Viên Thiên Cương ắt sẽ không đồng hành cùng Kinh Vương. Mà Viên Thiên Cương cuối cùng phải về Trường An, nói như vậy, mẹ và Cát Tường ắt cũng sẽ được y đưa đi Trường An, như vậy xem ra mình phải đến Trường An một chuyến rồi.

Nhưng mà lúc này đường núi đã bị Nhậm Oán phong tỏa, bốn phía lục soát. Xem bộ dạng không chết không ngừng của lão ta, ít nhất trong vòng 3 đến 5 ngày cũng sẽ không thu binh, mình ở giữa nơi hoang dã này, chỉ còn dựa vào quả dại trên núi, có thể chịu đựng được bốn đến năm ngày không? Lại nói, nếu như sau khi lão ta thu binh phát ra văn thư bắt người, do đó hắn đi Trường An vẫn gặp rất nhiều trở ngại.

Nghĩ như vậy, Lý Ngư chỉ có thể lựa chọn đi theo hướng mà trước đó hắn quyết định rời khỏi Lợi Châu đã phủ quyết: hướng Tây.

Khu vực phía Tây rộng lớn, dân cư thưa thớt, hơn nữa bên đó dân phong dũng mãnh, thế lực quan phủ không xuất phủ thành, trên địa phương đều có thế lực, thật sự là Thiên đường người phạm tội đào vong.

Lựa chọn con đường này, mới có thể tránh được sự lục soát của quan phủ, thuận lợi rẽ sang Trường An. Chờ hắn đến Trường An rồi, chỉ e rằng phong thanh đã qua, thì đi tìm mẹ và Cát Tường dễ hơn nhiều rồi.

Mẹ và Cát Tường đi theo Viên Thiên Cương, Lý Ngư tuyệt đối yên tâm. Mà ban đầu không muốn đi hướng Tây, cũng là vì lo lắng trị an bên đó không tốt, Cát Tường là người con gái dung mạo trẻ trung xinh đẹp, chỉ e rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện nay hắn đơn thân một người, không cần phải lo lắng như vậy.

Đưa ra chủ ý, Lý Ngư lập tức khởi hành đi hướng Tây. Lúc này hắn đã bụng đói kêu vang, hắn không muốn lặp lại gian khổ trên đường đi qua núi từ Trường An đến Lợi Châu, cố gắng trước khi mặt trời lặn tìm một nhà trên núi, làm chút món ăn, phải có một chỗ nghỉ ngơi mới được.

So với Lý Ngư, ngược lại Dương Thiên Diệp từ nhỏ đã được sống an nhàn sung sướng rất thuận lợi đến một cứ điểm bí mật mà nàng đã dựng ở đó. Mặc Bạch Diệm đã theo thói quen nhiều năm, mỗi lần đến một nơi, ắt phải dựng lên vài ba cứ điểm để phòng, làm thành nơi tụ họp của bọn họ, nơi lánh nạn.

Lúc này, cứ điểm bí mật chỉ có một tên thái giám chăm sóc Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị, tên là Diệp Thiên Minh, một tên khác nữa tên là Diệp Tề, tuy rằng cùng là họ Diệp, nhưng lại không phải là hai huynh đệ, mà là khi hai người bọn họ ở trong cung Đại Tùy, cùng bái một cha nuôi, họ cũng theo họ của cha nuôi.

Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị đều đã được đắp thuốc, lúc này đang hôn mê, Dương Thiên Diệp ngăn Diệp Thiên Minh đánh thức bọn họ, vả lại người sạch sẽ như nàng trước tiên cần phải đi tắm một chút, cũng cần nằm nghỉ một chút để lấy lại tinh thần.

Khoảng một canh giờ sau, Dương Tề vội vàng trở về, mang về ba tin tức bất lợi:

Thứ nhất: Võ Sĩ Hoạch đã phái xuất binh mã, muốn phong tỏa các đường lớn nhỏ, không bao lâu, việc rời khỏi sẽ vô cùng khó khăn

Thứ hai: Võ Sĩ Hoạch và Nhậm Oán đều đã phát động tất lực lượng có thể điều động được, đang lùng bắt khắp nơi. Võ Sĩ Hoạch đang lùng bắt bọn họ, người của Nhậm Oán tuy là đang lùng bắt Lý Ngư, nhưng khó bảo toàn sẽ không phát hiện ra bọn họ, dù sao nơi này cũng không phải nơi an toàn tuyệt đối.

Thứ ba: Hột Can Thừa Cơ và Lý Hoành Kiệt tẩu thoát rồi, nhưng mà những người giỏi mà họ mang theo, đều đã bị bắt lại ở phủ Đô Đốc. Hột Can Thừa Cơ dường như cũng không biết tiếp theo triều đình tất dẫn trọng binh bắt gã, cho nên sáng sớm hôm nay, liền phao tin cho những tên tặc ở trong núi đi về hướng tây, dường như có dấu hiệu trốn vào phía tây bắc.

Nghe xong mấy tin này, Dương Thiên Diệp cảm thấy khó khăn, nơi này không thể ở lâu, nhưng vết thương của Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị còn phải mười ngày nửa tháng không có cách nào cử động, càng không nói là động thủ so chiêu. Mà kéo dài càng lâu, thì bộ thuộc quan phủ càng nghiêm mật, chạy thoát ra ngoài cũng rất khó khăn.

Đồng thời, Dương Thiên Diệp có tiền không binh, đây là khó khăn lớn nhất trong việc khởi sự phục quốc, cho nên nàng mới dốc hết sức tiếp xúc, lôi kéo Hột Can Thừa Cơ, nhưng mà hiện giờ mối quan hệ giữa nàng và Hột Can Thừa Cơ cũng đã rạn nứt. Tệ hại nhất chính là, Hột Can Thừa Cơ đã tháo chạy về hướng tây bắc, bất kể là muốn hồi phục mối quan hệ này cũng chẳng biết làm sao, ở đây thì cũng không có cách nào bàn được gì.

Dương Thiên Diệp rút ra kinh nghiệm xương máu, trầm giọng nói:

- Vốn muốn lấy Lợi Châu làm căn cứ, khởi sự tạo phản! Hiện giờ không những bại sự, mà còn khiến cho triều đình cảnh giác, có thể đoán trước được rằng, triều đình tất sẽ tăng cường kiểm soát Lợi Châu, lùng bắt Hột Can Thừa Cơ, đây không còn là vùng đất tốt nữa.

Diệp Thiên Minh lo lắng nói:

- Điện hạ, vậy chúng ta phải làm thế nào mới phải?

Nàng hơi nheo mắt lại, suy nghĩ lúc lâu, nói:

- Chỉ còn lựa chọn nơi thế lực triều đình yếu kém, chúng ta mới có thể sinh tồn, cũng chỉ có nơi như vậy, chúng ta mới có cơ hội phát triển thế lực!

Diệp Tề vội nói:

- Điện hạ muốn nói…

Dương Thiên Diệp nói:

- Hướng tây! Hiệt Lợi Khả Hãn binh bại và bị bắt, nhưng thuộc hạ của y vẫn chưa quy hàng toàn bộ, rất nhiều binh lính rải rác trở thành lục lâm, tung hoành tây bắc, dũng mãnh lạ thường! Ta và Hiệt Lợi Khả Hãn có tình tri kỉ, muốn lôi kéo thuộc hạ cũ của y cũng dễ dàng hơn một chút. Hơn nữa Hột Can Thừa Cơ cũng đi tây bắc rồi, gã vẫn còn giá trị lợi dụng, không thể bỏ qua được!

Diệp Thiên Minh nói:

- Lời nói của điện hạ có lý. Vậy chúng ta chờ vết thương của Mặc tổng quản và Phùng tổng quản khỏi rồi đi chứ?

Dương Thiên Diệp lắc đầu:

- Thời gian không chờ đợi ta, chỉ tranh trong một đêm! Nhân cơ hội thiên la địa võng của Võ Sĩ Hoạch vẫn chưa mở ra, ta phải đi bây giờ.

Diệp Tề vội nói:

- Vậy chúng tôi thì sao?

Dương Thiên Diệp nói:

- Hai người các ngươi cũng không cần ở đây chờ, lập tức đưa Mặc sư và Phùng Nhị lên núi, cẩn thận tránh bị lùng bắt, chờ dưỡng thương xong, rồi đến tìm ta!

Diệp Thiên Minh nói:

- Điện hạ đi một mình, sao có thể được?

Dương Thiên Diệp nói:

- Dựa vào võ công của ta, sao lại không đi được?

Hai người Diệp Thiên Minh vẫn muốn khuyên ngăn, sắc mặt Dương Thiên Diệp nghiêm nghị, nói:

- Đây là mệnh lệnh, không được cãi lời!

Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị vẫn đang hôn mê, Diệp Thiên Minh và Diệp Tề trước mặt Dương Thiên Diệp cúi đầu nghe lệnh, không dám cãi lời, vừa nghe khẩu khí nặng nề của nàng, nhất thời không dám cãi nữa.

Lập tức, Dương Thiên Diệp vội vã thu dọn hành trang, lấy chút lương khô, lại quấn thanh nhuyễn kiếm bên hông, vội đi về con đường hướng tây.

Bình Luận (0)
Comment