Chương 130: Lý Ngư có phúc
Lý Ngư vừa thấy Dương Thiên Diệp, ngạc nhiên đến mức cả tròng mắt như sắp rớt ra ngoài, may mà hắn tỉnh táo kịp thời, mới không buột miệng kêu tên Dương Thiên Diệp. Đại thẩm bên cạnh nhìn thấy thần sắc Lý Ngư, tức giận lườm hắn một cái, cười mắng:
- Chưa từng thấy qua cô nương xinh đẹp nhỉ, hai tròng mắt của ngươi sắp rớt ra rồi kìa.
Lý Ngư vội cười cười giấu diếm, giả bộ xấu hổ hỏi han:
- Dạ, đại thẩm…
Đại thẩm kia cũng rất thẳng thắn, ngắt lời nói:
- Không cần người nữa, hiện giờ dân chạy nạn nhiều lắm, trại chúng ta đã tiếp nhận 200 – 300 người rồi, căn bản cũng không cần thêm người, tiểu tử, ngươi tới chậm rồi.
Lý Ngư vừa nghe xong không khỏi buồn rầu, nếu không có nơi dừng chân, không có một chỗ để bảo toàn mạng sống, chẳng lẽ hắn phải lưu lạc đi làm cướp? Hắn cũng chẳng muốn trở thành tên cướp, cho nên vẫn không từ bỏ ý định, nói:
- Đại thẩm, ta không cần tiền công đâu, chỉ cần nuôi cơm…
Đại thẩm đã cắt đứt lời hắn, trừng mắt nói:
- Ăn cơm không cần tiền sao? Ta không gạt ngươi, trại chúng ta là trại công nhân cố định, một cây củ cải, một cái hố, vốn là chẳng có công việc dư thừa. Sau khi nhận thêm hơn một trăm người, miễn cưỡng cũng còn chấp nhận được, sau đó lại nhận thêm những người khác, vốn là chuyện một người làm thì giờ thành cho hai người làm, đại quản gia đã nói, không nhận thêm người.
Dương Thiên Diệp giữ im lặng đứng một bên, nhìn thấy Lý Ngư, trong ánh mắt lộ rõ ý tứ vui sướng khi kẻ khác gặp nạn.
Lý Ngư nghe đại thẩm nói quả quyết, nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của Dương Thiên Diệp, càng hận đến mức hàm răng ngứa ngáy. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, ngày cũng đã gần hoàng hôn, ráng chiều trên không, mặt đất càng thêm phần lạnh lẽo, gió cũng lớn hơn, thậm chí còn có phần ẩm thấp, không chừng đêm này có trận tuyết rơi đầu tiên.
Hắn thật sự không thể mặt dày quấy rầy nữa, đành thở dài, lặng lẽ xoay người.
Dương Thiên Diệp nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục…., tuy nhiên khóe môi không nén được lộ ra một nụ cười. Ngày xưa ở Lợi Châu diệu võ dương võ, lấy danh tiếng là tiểu thần tiên, dám trêu đùa Nhậm Thái thú, Võ đô đốc còn có Thiên Diệp điện hạ là nàng trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng Lý Ngư rơi vào kết cục như vậy, Dương đại cô nương thật sự vui vẻ, cuộc sống càng thêm có khí lực.
Vì thế, nàng vừa cạo vừa vội vàng liếc trộm nhìn vị đại thẩm kia, thấy bà không chú ý, Dương Thiên Diệp không kìm lòng được thè lưỡi một cái, vội làm để che giấu, nếu không bị bà ta phát hiện được mà quát mắng, nàng lại bị phiền chết.
Lý Ngư thất vọng bước đi mới hai bước, chợt nghe một âm thanh thô kệch nhưng mạnh mẽ nói:
- Đều nói Tây Bắc hoang vu, nhưng chúng ta ở đây, chỉ cần ngươi có sức sống bền bỉ như loài cỏ dại, hẳn sẽ sống được! Hơn nữa còn sống tốt hơn đại đa số người!
Lý Ngư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông lão năm mươi tuổi, mắt báo mày rậm, hàm dưới đầy râu, mũi có nét giống mỏ chim ưng, ánh mắt cực kì sắc bén, mặc áo da dê to, trên đầu đội mũ da màu xám, chắp hai tay nhìn Lý Ngư.
Ông lão nói:
- Chúng ta sống ở nơi này, không dựa vào trời, không dựa vào đất, cũng không dựa vào quan phủ, chỉ có thể dựa vào đôi tay của chính mình! Lão phu thấy ngươi đi lại trầm ổn, thân mình cũng rắn chắc, cũng có chút bản lĩnh chứ?
Thấy Lý Ngư gật đầu, ông lão nói:
- Chỉ cần ngươi vứt bỏ những quy củ thối nát, không chịu ràng buộc, sao mà không sống nổi, sao phải cần tới đây xin xỏ?
Lý Ngư nghe ông lão nói vậy không nhịn được nhíu mày:
- Ý của đại thúc là?
Ông lão cười gian xảo, nói:
- Ở Tây Bắc, có một nơi mãi mãi nhận thêm người, hơn nữa chỉ cần ngươi có lòng can đảm lớn, có sức khỏe, có thể sống được thoải mái hơn người khác nhiều.
Lý Ngư nói:
- Mã phỉ? (kẻ cướp)
Ông lão cười mà không nói.
Lý Ngư nói:
- Có đôi khi, ngươi phải lựa chọn bị đi con đường này, cho dù là bị buộc bất đắc dĩ, một khi thật sự đã đi con đường này, tâm cảnh của ngươi cũng sẽ thay đổi, muốn quay đầu lại, e là rất khó. Tôi không muốn cả đời này làm mã phỉ, dù có một ngày rửa tay không làm nữa, cũng không rửa sạch vết máu đen nhiễm bẩn hai tay, cả người vẫn còn nhiễm phỉ khí.
Dứt lời, hắn xoay người rời đi, trong lòng dần dần tức giận. Lão già này có ý tứ gì, nếu lão ta ở trong trại này, sẽ không phải thủ lĩnh mã phỉ, nhưng nếu không phải thủ lĩnh mã phỉ, lại giật dây cho hắn làm mã phỉ, đây không phải là muốn nhạo báng hắn sao.
Ông lão cười nói:
- Giỏi lắm! Lời lẽ cứng rắn lắm. Nhưng trời hôm nay càng thêm lạnh, tối nay cũng có tuyết rơi, chỉ cần tuyết rơi một chút, ngày mai nước sẽ đóng băng, thời tiết Tây Bắc, trở nên lạnh lẽo rất nhanh. Ngươi có khí phách, nhưng khí phách có làm ra cơm để ăn, làm ra áo để mặc không?
Lý Ngư dừng bước nói:
- Ngày mai? Ông nói là ngày mai, vậy để ngày mãi hãy nói. Hôm nay, tôi còn sống được.
Lý Ngư đã không thèm để ý lão già nữa, nói xong câu đó, cất bước đi. Ông lão kia lại cười ha hả:
- Ha ha ha, tốt! Rất tốt! Có ý kiên trì, lại biết biến báo (dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc), ngươi như vậy, khá vừa mắt lão phu. Long Gia trại ta cũng chẳng thiếu một chén cơm, ngươi ở lại đi!
Lý Ngư kinh ngạc, quay sang nhìn ông lão:
- Lão…lão nói chắc chắn không đấy?
Ông lão lại cười, không nói gì.
Lý Ngư bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Lão chính là Đại quản sự Long gia trại?
Đại thẩm vốn không lên tiếng kia lại nói:
- Mắt mũi của ngươi để đâu vậy, đây chính là Trại chủ Long gia trại Long Đại đương gia!
Đại thẩm dứt lời, khiêm nhường nhìn ông lão chào hỏi:
- Đại đương gia!
Lý Ngư kinh ngạc nhìn ông lão, khu vực Tây Bắc này, đó có hai phần cực đoan, giống với khu vực Tây Nam, đã là nghèo thì bốn vách tường trống trơn, giầu thì vàng bạc đầy kho, giàu nghèo chênh lệch quá lớn.
Những tiểu thổ ti khu vực Tây Nam cai quản địa bàn rộng lớn, quản lý một dám dân chúng nghèo như ăn mày, nhìn vô cùng nghèo khó. Nhưng người ta tổ chức một cuộc hôn sự có thể giết hai ngàn con trâu, rượu nhiều như nước suối rót máng từ đỉnh núi chảy xuống, tân khách dọc đường lên núi khát thì cứ lấy mà uống.
Khí phái bực này đặt ơ nơi Kinh kỳ, đám quan viên quyền quý không thể hiểu rõ, không hoàn toàn là vì dưới chân Thiên Tử phải có kiềm chế, mà là không thể tiêu xài nổi đấy. Các thổ hào ở khu vực Tây Bắc cũng giống như thế, đất có thể ít hơn chút, nhưng tiền trong túi thì luôn luôn đầy.
Lý Ngư không ngờ Trại gia chủ Long gia trại lại ăn mặc mộc mạc như vậy, áo da dê, mũ da màu xám, tùy tùng bên người cũng không có. Nếu với xuất thân của Long Đại đương gia, dù gì cũng phải có áo lông cáo sa mạc, đầu đội mũ chồn tía, phải mang theo bên mình bảy, tám hộ vệ…Không phải, chắc là nô lệ.
Lý Ngư bước vào khu vực Lũng Hữu này, đã gặp một số người có quyền thế, toàn mang theo nô lệ bên người, hoàn toàn giống như sai bảo súc vật, nắm quyền sinh sát trong tay, còn loại khí phái này, đúng là hiếm thấy ở vùng Trung Nguyên. Nhưng Long Đại đương gia, quả là không ngờ được.
Long Đại đương gia không để ý tới mấy câu hỏi của hắn, chỉ phất tay với đại thẩm nói:
- Ngươi dẫn hắn đi gặp Tiếu Tiếu, sắp xếp cho hắn vào “Phi Long Vệ” !
Nói xong, ông ta xoay người rời đi. Đại thẩm kia liền tới chỗ này, tươi cười chân thành nói với Lý Ngư:
- Ôi, ngươi thật là có phúc, chẳng những vào được Long gia trại ta, lại còn được trở thành “Phi Long Vệ” !
Lý Ngư tò mò hỏi:
- Đại thẩm này, “Phi Long Vệ” là gì?
Đại thẩm nói:
- “Phi Long Vệ” chính là một đội người phong quang nhất, lợi hại nhất Long gia trại chúng ta. Khu vực Tây Bắc này, trộm cướp hoành hành, Long gia chúng ta lại kinh doanh hàng da, chính là loại da tốt nhất, một món đồ cũng có giá trị nghìn vàng, nếu là một xe, ngươi nghĩ sẽ được bao nhiêu tiền? Mã phỉ sao lại không đỏ mắt? “Phi Long Vệ” chính là thần hộ mệnh của Long gia trại ta, ngày bình thường không cần tham gia sản xuất, không cần làm gì cả, nhưng lại có nhiều tiền lương nhất, do mỗi lần xuất hàng, phải cùng nhau hộ tống.
Lý Ngư bỗng nhiên bừng tỉnh, náo loạn cả buổi, giờ lại thành một vệ sĩ hộ viện, rốt cuộc cũng có một ngày, hắn đi trên con đường của hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên. Nhắc tới hai huynh đệ này, trong lòng Lý Ngư khẽ động, hai tên ngu ngốc đó từng nói, bọn họ chính là người của Lý gia ở Lũng Hữu mà.
Cuối năm sau đó, Võ Đô đốc mới từ chức rời đi, khi đó hai huynh đệ bọn họ mới rời khỏi phủ Đô đốc, cũng không biết bọn họ sẽ tiếp tục giao du giang hồ, hay là quay về Tây Vực. Nếu trở về Tây Vực, dựa vào một phần tình bằng hữu cũ, nói không chừng bọn họ sẽ được Lý gia trợ giúp. Ở Lũng Hữu, ngay cả bọn mã phỉ coi trời bằng vung cũng không dễ dàng gì động đến thế lực của Lý gia.
Lý Ngư đang nghĩ, lại nghe đại thẩm nói:
- Đại đương gia chúng ta là người lấy người khắp nơi, khinh tài trọng nghĩa, ngươi có thể được ông ấy tán thưởng, đó là phúc khí của tiểu tử ngươi. Về sau phải làm thật tốt, đừng có đánh mất cái danh “Phi Long Vệ” quý trọng này đó!
Từ lúc Lý Ngư vào “Phi Long Vệ”, đại thẩm này đặc biệt rất nhiệt tình, trên đường dẫn hắn đi, nói lải nhải trong mồm, giới thiệu tình hình, còn có ý nịnh bợ.
Dương Thiên Diệp chân trước chân sau kéo căng, ngực đỡ vào đống “cạo ngựa”, tay cầm dao cạo, nhìn hướng Lý Ngư đi mà lòng đầy phẫn uất, bi thương, ấm ức…
Cuối cùng tất cả dung hòa một chỗ, biến thành dở khóc dở cười:
- Dựa vào cái gì, bản cô nương muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, trà trộn vào Long gia trại, lại chỉ có thể làm công nhân cạo da, tên khốn kiếp kia! Tên khốn kiếp kia! Không ngờ lại được làm “Phi Long Vệ” ! Thật sự làm bản cô nương tức chết rồi!
Nàng so mình với Lý Ngư từ sáng đến tối, hỏi thăm người trong trại mới biết chút ít, “Phi Long Vệ” chính là nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, mắt thấy đại tuyết sắp tràn tới, trại này cũng sắp thành “Miêu đông” rồi, đồ khốn khiếp kia lại đến được Long gia trại, chẳng cần làm gì cũng ăn sung mặc sướng, có rất nhiều tiền lương, mà chính mình…
Trong đầu Dương Thiên Diệp hiện ra hình ảnh của mình ba tháng sau: Da mặt đen sì, da môi nứt nẻ, hai má rám đen đỏ ửng, mười ngón tay còn thon dài còn thường xuyên phải chịu ngâm nước bị gió thổi, bắt đầu trở nên thô ráp hơn, quần áo trên người dơ bẩn rách nát, đứng ở đây, ngốc nghếch cạo cạo…
Mà Lý Ngư, tiên y nỗ mã, hà cung khóa đao, uống chén rượu lớn, mồm to ngoạm thịt, còn có Đại nữu nhi của Tây Bắc nhiệt tình nóng bỏng kế bên người…. A! Suy nghĩ một chút đã giận phát điên rồi! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì! Ta đường đường là Công chúa, lại không bằng kẻ giả thần giả thánh này, được ung dung tự tại!
Dương Thiên Diệp coi tấm da “cạo ngựa” trở thành Lý Ngư, dữ dằn cạo liên hồi. Tấm da vốn nguyên vẹn cuối cùng cũng không chịu được sự giày xéo của nàng, bị cạo thành một lỗ hổng lớn.
Trong lòng Dương Thiên Diệp kêu thảm một tiếng:
- Xong rồi! Tiền công sẽ bị trừ hết! Ta cực cực khổ khổ… A? Ta sẽ để ý món tiền nhỏ kia sao? Tên khốn kia nói cũng không sai, cho dù bị ràng buộc bất đắc dĩ, một khi thực sự đã đi lên con đường nào, tâm tình cũng sẽ thay đổi. Ta không cần thực sự biến thành một thôn phụ, ta phải nhanh nhanh tìm được người kia, khôi phục sự tự do!