Chương 146: Theo gió ẩn náu vào màn đêm
Ngươi tên là Vô Hoàn à? Họ gì?
- Thiết!
- Người ở đâu?
- Hắc Thủy Mạt Hạt!
- Đó là đâu vậy?
- Phương bắc, Bột Hải Quốc.
Lịch sử và địa lý hắn chỉ biết có nửa vời, Lý Ngư sờ lên cái mũi, mặc dù không biết rõ nhưng cũng không hỏi tiếp.
Hắn đi trước, Thiết Vô Hoàn đi theo sau, đôi chân Lý Ngư đạp trên tuyết vang lên những tiếng kẽo kẹt nhưng Thiết Vô Hoàn chỉ một đôi chân trần đạp xuống nền tuyết không một tiếng động, chỉ có dây xích sắt ở dưới mắt cá chân là vang lên những tiếng kêu. Đến chỗ ở của mình, Lý Ngư dừng bước, quay đầu nói với Thiết Vô Hoàn:
- Ngươi đừng vào nhà.
Thiết Vô Hoàn vốn là một nô lệ, đã quen được đối đãi như vậy, Tuy nói chủ nhân tạm thời này không có ý xấu nhưng không cho anh ta vào nhà cũng là chuyện bình thường, anh ta dừng bước đảo qua đứng ở chỗ tuyết bên cạnh.
Một lát sau, Lý Ngư bước từ trong nhà ra, tay cầm một cái chậu, nói với Thiết Vô Hoàn:
- Đến đây!
Hắn đến bên tường, đưa chậu lên trên mặt đất, rồi đi đến bên cạnh vốc một vốc tuyết vào. Thiết Vô Hoàn cũng đi tới, ngẩn ra.
Lý Ngư nói:
- Hóa trang một chút, ngạc nhiên gì chứ.
Thiết Vô Hoàn không hiểu hắn lấy tuyết làm gì, chẳng lẽ muốn nấu nước? Theo gã biết có rất nhiều nơi không có giếng, muốn có nước phải nấu tuyết thành nước thậm chí ra sông lấy băng.
Hai bàn tay của Thiết Vô Hoàn to hơn của Lý Ngư rất nhiều, giống như hai cái quạt Hương bồ to lớn, đưa tay ra vốc một vốc, anh ta còn sợ không được nhiều, đi tới bên chậu ép xuống một tý.
Lý Ngư vốc vài vốc tuyết đã cảm thấy đôi bàn tay đau nhức đông lạnh lại, lại nhìn thấy Thiết Vô Hoàn gần như ăn mặc mỏng tang cũng cảm thấy sợ lạnh thay cho anh ta.
Hắn thấy chậu đã đầy, bưng chậu lên, nói với Thiết Vô Hoàn:
- Đi theo ta!
Lý Ngư bưng chậu vào nhà, quay đầu lại thấy Thiết Vô Hoàn còn đứng ở ngoài cửa, lên tiếng:
- Vào đi!
Lúc này Thiết Vô Hoàn mới cất bước vào nhà, Lý Ngư buông chậu ra, đi ra đóng cửa phòng, nói với Thiết Vô Hoàn:
- Dùng tuyết trong chậu, chà xát tắm rửa qua thân thể của ngươi, nhất là tay, mặt, đến khi nào thấy làn da nóng lên thì dừng lại.
Thiết Vô Hoàn khẽ giật mình, ngạc nhiên nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư thấy gã ngạc nhiên, giải thích:
- Ngươi đã bị đông lạnh ở bên ngoài quá lâu, nếu tiến vào trong phòng ấm ngay thì máu sẽ lưu thông chậm, sẽ bị nát rữa.
Trong mắt Thiết Vô Hoàn lộ ra một tia ấm áp, gật đầu nói:
- Ta là người Phương Bắc, những điều này ta đều hiểu!
Lý Ngư chỉ là xem một vài bộ phim của Quan Đông nên biết chuyện này, nhưng lại không ngờ người ta còn hiểu rõ việc xử lý tổn thương nhiều hơn hắn. Hắnmừng rỡ nói:
- Vậy thì tốt! Ngươi làm nhanh đi, ta sẽ để người đi nấu nước, đợi ngươi nóng người lên thì lại dùng nước ấm tắm rửa, nhưng còn quần áo?
Lý Ngư đánh gia qua Thiết Vô Hoàn, lắc đầu nói:
- Y phục của ta ngươi không mặc vừa. Chờ ta ra ngoài tìm cái đã.
Nói xong, hắn lập tức xoay người đi ra khỏi phòng, ra đến cửa, lại đóng cửa lại cho anh ta.
Gian phòng tối sầm lại, sống mũi Thiết Vô Hoàn cay cay, nước mắt trực rơi thì anh ta lại lập tức ngẩng mặt lên để ngăn.
Đã bao lâu chưa rơi lệ rồi? Từ sau năm chín tuổi, anh ta đã không khóc lấy một tiếng, đàn ông rơi lệ đối với anh ta là một sỉ nhục, anh ta nhất định không để mình lộ ra bộ mặt mềm yếu. Đây là một chút tôn nghiêm còn sót lại của thiếu tù trưởng Thiết Ly Bộ.
Lý Ngư tìm được một người có vóc dáng to cao ở trong trại, đề nghị muốn mua một áo bào của người này, có cả mũ và giầy.
Hôm nay Lý Ngư được Long đại đương gia bổ nhiệm là Đại bả thức trong Long gia trại, một khi còn sống trở về, có thể trở thành chủ sự của đại đội Phi Long, trở thành nhân vật số một số hai của Long gia trại. Nếu làm con rể của Long gia, tương lai hắn có thể đứng đầu Long gia trại, người như vậy, có thể bán cho hắn thứ gì sao?
Đương nhiên là được tặng!
Lý Ngư biết rõ, một bộ quần áo, cho dù là hàng da thấp kém nhưng đối với một gia đình bình thường cũng không phải là một con số nhỏ, nhưng trước mắt lại không có tiền, đành phải nói hẹn ngày trả lại. Mà chủ nhân của áo bào này lại cố ý muốn tặng, cuối cùng cũng không biết là được cho hay là mua, tóm lại Lý Ngư không có bỏ tiền, cầm áo bào giày và mũ trở về.
Khi Lý Ngư trở về, Thiết Vô Hoàn đã lau xong người, cũng dùng nước âm tắm rửa xong, nhìn vẫn là một hán tử hùng tráng, chỉ là tinh khí thần thức rực rỡ hẳn lên, ánh mắt sáng ngời, Lý Ngư nhìn trên người anh ta có một loại khí tức tỏa ra gần giống với của Dương Thiên Diệp, rất khó nói rõ.
Hắn gật đầu hài lòng, muốn để anh ta cởi hết khố ướt đẫm để thay quần áo mới thì lại phát hiện anh ta còn đeo xiềng xích, bèn vỗ trán một cái nói:
- Nguy rồi! Ta quên mượn vị Thường lão gia chìa khóa rồi!
Khuôn mặt góc cạnh của Thiết Vô Hoàn lộ ra ý cười nói:
- Cái xiềng xích này, đều được rót chì bịt kín rồi, không có chìa khóa.
Lý Ngư thở dài nói:
- Thật sự là phiền toái! Nói vậy thì ngươi chờ một chút…
Lý Ngư giống như một con ong mật chăm chỉ, vù một tiếng bay ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, ở bên trong nhà chính có lò lửa được dựng lên, Lý Ngư biến thành cu li đánh thép, kéo ống bễ kêu cạch cạch, cạch cạch.
Mạnh sư phụ vung mạnh cây búa lớn rèn sắt, gõ mạnh vào sắt, tiếng kêu leng keng hơn nửa canh giờ, cuối cùng xiềng xích trên tay chân của Thiết Vô Hoàn cũng bị rơi xuống.
Mạnh sư phụ lấy đồ rèn về nhà, Thiết Vô Hoàn đi từ trong buồng đi ra, anh ta đã đổi trang phục mà Lý Ngư mang về cho anh ta. Mặc vừa người, tuy chỉ là quần áo của một người bình thường nhưng mặc trên người của một đại hán cao lớn cũng có một chút đề khí.
Mũ da đặt đúng vào lông mi của Thiết Vô Hoàn, nhìn vào đối mắt đen giống như của loài báo, lại có cảm giác rất kiêu ngạo. Lý Ngư vừa sinh ra loại ảo giác này thì Thiết Vô Hoàn đã tới quỳ gối xuống dưới chân của hắn, cung kính kêu lên một tiếng:
- Chủ nhân!
Lý Ngư có cảm giác một thân thể cường tráng giống như một ngọn núi nghiêng mình xuống.
Lý Ngư vội vâng anh ta dậy nói:
- Không cần phải khách sáo như vậy, Vô Hoàn à, … đúng vậy, ngươi lớn hơn ta mấy tuổi, ta gọi người là Lão Thiết! Lão Thiết, hai chúng ta cùng vào sinh ra tử, không cần phải khách sáo như vậy. Lại nói, ta cũng không phải là người có cấp độ giống như Thường lão gia, … Ngươi… Ngươi gọi ta là Tiểu Ngư, Lão Ngư, Đại Ngư? Lão Lý? Tiểu Lý?
Thiết Vô Hoàn cười nói:
- Vậy tôi gọi chủ nhân là Tiểu Lang Quân!
Sau hoàng hôn, khi các chiến sĩ Phi Long đã ăn no nê đều hội tụ trước đại viện Long gia, ở trước viện đã dừng bảy chiếc xe, trên xe là một lượng lớn hàng da.
Mặc kệ lần này có xuất hành hay không thì các chiến sĩ Phi Long đều đến, mỗi lần xuất hành, có thể có huynh đệ không thể trở về, cho nên mỗi lần xuất hành tất cả các chiến sĩ đều chạy tới đây, có thể đây chính là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ.
Các dân chúng cũng tới hơn phân nửa, những chiến sĩ xuất hành lưu luyến vây quanh nhân thân của mình, nói đến sự lo lắng của mình, chỉ thiếu nước muốn lau nước mắt cho nhau.
Long Tác Tác và Dương Thiên Diệp cũng tới, hai người cũng ăn mặc trang phục mùa đông khi đi xa, mặc quần áo da dày, ủng da mũ da, trên người còn mang một khăn bịt mặt thông khí, nhìn từ xa gần như không nhận ra được đây là một nữ nhi, đương nhiên càng không nhận ra được vóc dáng của người đẹp.
Hôm nay là giao thừa, trong thành Mã Ấp Châu đã vang lên tiếng pháo, đi cà kheo, múa rồng, tiếng nói cười, Long gia trại lại lặng yên không một tiếng động, toàn bộ người trong trại đều lặng lẽ nhìn nhau, một nhóm khoái mã bảo vệ bảy chiếc xe ngựa, đi vào ánh trăng mênh mông.
Long Tác Tác, Thiết Vô Hoàn, Dương Thiên Diệp, một là thiếu đông gia, một là thiếu tù trưởng, một là tiểu công chúa, thế nhưng lại đi sau Lý Ngư một nửa thân ngựa, mọi người đều vây quanh hắn, đây là quy củ, bởi vì chuyến này, Lý Ngư mới là Đại bả thức.
Một thiếu đông gia, một thiếu tù trưởng, một tiểu công chúa, thoạt nhìn ai cũng có bản lĩnh hơn Lý đại bả thức rất nhiều, nhưng cho dù ngươi có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng chỉ là “binh tướng tài”, mà Lý Đại bả thức rõ ràng chỉ vừa vừa. Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh, đều có bản lĩnh lớn hơn Đường Tam Tạng, vậy thì sao chứ?
Lý đại bả thức cũng giống như Đường Huyền Trang, có một cái miệng lợi hại, ngươi có phục hay không?