Chương 149: Ta từng có tường thê
Gia Bảo Tử là một thôn trấn không lớn lắm, tổng cộng chỉ có khoảng ba bốn mươi gia đình, nhưng ở phía Tây Bắc, trấn có đông nhân khẩu như vậy cũng đã được coi là thịnh vượng, dù sao cũng không thể so được với quy mô như ở Long Gia trại, trên thực tế Long Gia trại có thể tương đương với một thành nhỏ.
Bởi vì là chỗ giao thông quan trọng nên trong trấn nhỏ này cũng có một khách sạn, nói chính xác hơn là chưa được coi là một khách điểm, chỉ là một quán trọ. Nhưng so với các chiến sĩ Phi Long đã trải qua con đường gian khổ thì đây đã là một nơi rất thoải mái.
Có cơm nóng canh nóng ăn, lại ở trong phòng đợi mà không phải chịu cảnh gió rét thấu xương, mỗi người dường như thoáng cái đã hồi phục, tinh khí và tinh thần đều đã khác.
Tại hậu viện sau quán trọ, thật sự có suối nước nóng, nước suối tự nhiên, đương nhiên phải có chỗ tiện dụng. Bằng không quán trọ này căn bản là sẽ không có điều kiện cho người ta tắm rửa.
- Nhà tắm này ta bao hết.- Lý Ngư vung tay lên hào phóng nói với chưởng quầy: - Ta thấy hiện tại trong tiệm cũng không có nhiều khách, hơn nữa đây là suối nước nóng tự nhiên, lại không cần người đốt lửa, hẳn là không đắt?
Tổng tài bá đạo không chút do dự sau ba giây.
- Ờ…
Chưởng quầy còn chưa kịp mở miệng, Lý Ngư đã vung tay lên:
- Vậy hẳn đúng là không đắt! Thưởng ngươi tiền!
Hắn đưa vài đồng tiền lớn nhét vào trong tay của Chưởng quầy.
- Ơ…
Chương quẩy còn muốn mở miệng, Lý Ngư đã quay người lại, hấp tấp đi tới trước mặt Long đại tiểu thư.
Trên đường đi, Long đại tiểu tư luôn không có vẻ mặt tốt với hắn, luôn lộ vẻ mặt tối sầm, vì muốn giảng hòa mối quan hệ này, cho nên khi Lý Ngư vừa phát hiện ra suối nước nóng, lập tức biến thành chó săn nịnh bợ.
Lý Ngư nói:
- Đại tiểu thư, cô xem, cái suối nước nóng này, nóng hôi hổi, xung quanh đều là cát đá tự nhiên. Tắm rửa sẽ rất thoải mái.
Long Tác Tác nhíu mày, nhìn cái gọi là cát đá tự nhiên đen thui thủi và đá trắng nhờ nhờ trong đó, nói:
- Cái này có bẩn không?
Lý Ngư nói:
- Không bẩn! Đây chính là nước chảy, cô xem nước không trong là bởi vì có nhiều khoáng chất. Đó chính là tinh hoa của đất trời.
Long Tác Tác lườm hắn một cái nói:
- Lát nữa ngươi cũng tắm à?
Lý Ngư xoa đôi bàn tay cười nói:
- Đương nhiên là tắm, ngâm mình ở đây, rất thoải mái.
Long Tác Tác lại trừng mắt lên:
- Vậy chẳng phải là ngươi dùng nước tắm của ta.
Lý Ngư nghĩ ngợi:
- Nếu không…Tôi tắm trước?
Long Tác Tác tiếp tục nói:
- Chẳng lẽ muốn ta dùng lại nước tắm của ngươi?
Lý Ngư mất hứng:
- Cùng nhau tắm, được không?
Dương Thiên Diệp nhịn cười hòa giải nói:
- Được rồi, được rồi, hai người không thể một ngày thoải mái không ầm ĩ được không, đúng là oan gia? Đại tiểu thư, đây là nước chảy, làm gì có trước sau, đừng làm khó hắn, tranh thủ thời gian mà tắm rửa mới đúng, vài ngày không được tắm, khó chịu muốn chết.
Dương Thiên Diệp vừa nói vậy, Long Tác Tác đang khó chịu lúc này mới không làm khó dễ Lý Ngư nữa.
Cái quán trọ này cũng có một khách nữ lui tới, vì thế việc riêng tư vẫn được ổn thỏa, cho dù như vậy Long Tác Tác vẫn cẩn thận để đề phòng chiến sĩ Phi Long ở bên ngoài, rồi mới dẫn theo Dương Thiên Diệp vào bãi tắm.
Lớp áo choàng dài rộng bên ngoài, bên trong chính là váy ngắn bó sát người, ba tầng ở bên ngoài ba tầng ở bên trong được cởi ra, mãi đến tận tầng áo ngực, khố nhỏ đều được cởi ra, một thân thể trắng nõn đồng thời tiến vào bể.
Trần truồng lộ thể trước mặt người khác, cho dù cùng là nữ các nàng cũng vẫn cảm thấy ngượng ngùng, không được tự nhiên, cho nên ai cũng muốn sớm một chút hoặc là muộn một chút mới xuống để tránh bị đối phương chú ý tới thân thể của mình. Hai người cùng đồng thời vào nước, đắm chìm trong nước ấm, thoáng cái cũng được tự nhiên hơn.
Dáng người của Long Tác Tác nóng bỏng hơn Dương Thiên Diệp rất nhiều, gợi cảm đẫy đà, có lồi có lõm, ngâm mình trong suối nước nóng, một đôi ngọc trắng nõn đung đưa thoải mái, có chút rung động, kiều diễm ướt át, cực kỳ mị hoặc.
Mà Dương Thiên Diệp eo nhỏ như liễu, yểu điệu thướt tha, phối hợp với đường cong mềm mại của thân thể, nước suối làm ướt nhẹp bờ vai tạo ra một mảnh tuyết quang hoa mắt, mặt đỏ chân thực, phấn tươi như hoa, rực rỡ thanh hoa, có khí chất khác hẳn với Long Tác Tác.
Một hồ nước ấm, hai thân thể, lúc chìm lúc nổi, hơi nước lượn lờ, một như hoành thánh tươi mắt, một như long nhãn vừa lột vỏ. Ồ, cả hai tựa như có một đôi bảo châu trơn bóng, quang hoa lưu chuyển, óng ánh long lanh, nóng bỏng, nếu nam nhân huyết khí phương cương bắt gặp, đương nhiên là máu mũi phun ra.
La Bá Đạo lau nước mũi, ra sức đi lên mặt tuyết, nắm tuyết lên xoa xoa tay, hung dữ mắng:
- Con bà nó, nhiều người như vậy, đâu thể nào chui xuống đất được?
Hột Can Thừa Cơ không quen địa hình phía Tây Bắc nên không một mình dẫn đội đi tìm, đi theo y lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy, Đại Bả thức Long gia này không đơn giản. Lão tam nguyên là đại chủ sự cũ Long gia mà còn không mò ra được con đường mà bộ hạ cũ của mình đi, cái người Đại Bả thức mới này thật không đơn giản.
La Bá Đạo cười lớn nói:
- Lần này còn có ba ngày lộ trình, ta không tin hắn có bản lĩnh thoát khỏi tay ta.
Lúc này từ xa có ánh đuốc đi tới, đi về phía này, La Bá Đạo nheo mắt nhìn nói:
- Lão Tứ!
Người tới quả nhiên là Canh Tân, người phụ trách tìm một đường khác. Canh Tân cũng không thu hoạch được gì, thấy trời sắp sáng mới chạy tới tụ họp cùng La Bá Đạo, hai người trao đổi một chút thu hoạch tìm kiếm đêm này, ngoại trừ chửi đổng lên thì cũng không có thu hoạch gì khác.
Đợi đến tia nắng ban mai chiếu xuống, Lưu Tiếu Tiếu mới dẫn đội trở về với hai bàn tay trắng.
Nguyên làm đại chủ sự của Long Gia trại, hơn nữa còn cách đây không bao lâu, lại hoàn toàn không có biện pháp nắm chắc lộ đường của đoàn xe, Lưu Tiếu Tiếu cũng lộ vẻ xám xịt.
La Báo Đạo gọi người nhóm lửa, lấy trên lưng ngựa ra máy cái đùi dê, gác trên ngọn lửa nướng, y cùng với Hột Can Thừa Cơ, Lưu Tiếu Tiếu và Canh Tân, bốn người ngồi vây quanh đống lửa sưởi ấm.
Canh Tân nói:
- Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tam ca, các ngươi biết lần này Đại Bả thức mang đội là người nào không, tính khí thế nào, ngươi không ngại nói một chút, chúng ta cùng phỏng đoán thói quen của hắn.
Lưu Tiếu Tiếu hằn học nói:
- Đại Bả thức áp xe lần này căn bản không phải là bộ hạ cũ của ta, mà là người mới đến Long Gia trại.
Gã không nói với La Bá Đạo, Hột Can Thừa Cơ là gã cố gắng hạ mê dược hại Long gia đại tiểu thư, đó là hành vi bất trung bất nghĩa, cho dù là hắc đạo đều khinh bỉ. Gã chỉ nói mình vào sinh ra tử vì Long Gia trại nhiều năm, kết quả bị tiểu nhân gièm pha hãm hại, lúc này mới phẫn hận mà bỏ đi. Cho nên trước đó không hề nói gì về Lý Ngư, nhưng lúc này vì lâu không tìm thấy người mới nói ra một chút.
Gã nói:
- Người này là Lý Ngư, tính tình cực xảo trá…
Hột Can Thừa Cơ mới kêu lên một cách quái dị:
- Lão Tam, ngươi nói hắn tên gì?
Lưu Tiếu Tiếu không hiểu nhìn anh ta một cái nói:
- Tên là Lý Ngư, sao thế?
Hột Can Thừa Cơ hít một hơi thật sâu nói:
- Ngươi nói là hắn mới tới! Hắn là người địa phương nào?
Lưu Tiếu Tiếu nhíu mày, lần đầu gặp Lý Ngư là do Long đại đương gia dẫn tới, Lý Ngư tự giới thiệu. Lưu Tiếu Tiếu nghĩ lại nói:
- Hắn nói hắn là người Lợi Châu, cố hương hỗn độn nên chạy tới Tây Bắc kiếm ăn.
- Quả nhiên là hắn!
Hột Can Thừa Cơ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tên khốn kiếp này! Thì ra là hắn cũng tới Tây Bắc! Chuyện tốt của lão tử bị hỏng trên tay ngươi! Để ta bắt được hắn, ta sẽ đem hắn phơi khô, mài thành diện nhi, nhét hắn vào trong túi.
La Bá Đạo nói:
- Lão nhị, ngươi có cừu oán với hắn à?
Hột Can Thừa Cơ kích động nói:
- Thù không đợi trời chung!
Canh Tân giật mình nói:
- Nhị ca, Lý Ngư… ngủ với vợ ngươi à?
Hột Can Thừa Cơ giận giữ:
- Ngủ với vợ ngươi ấy! Ta chưa có vợ!
Lưu Tiếu Tiếu giật mình, vỗ vai Hột Can Thừa Cơ nói:
- Nhị ca, bớt đau buồn! Thù giết cha, cần phải báo, chúng ta…
Hột Can Thừa Cơ lộ vẻ như bị táo bón nói:
- Cái gọi là không đội trời chung, hình dung cho cừu hận sâu của chúng ta, cũng không phải nói là ta với hắn thật sự có thù giết cha hoặc đoạt thê.
- À! Thì ra là thế.
La Bá Đạo, Lưu Tiếu Tiếu, Canh Tân bỗng như người mù chữ bừng tỉnh đại ngộ.
Hột Can Thừa Cơ kể lại chuyện của Lý Ngư một cách đơn giản, đột nhiên nhớ tới một chuyện, giật mình nói:
- Không tốt! Ta biết vì sao chúng ta không thể tìm thấy hắn!
La Bá Đạo thất sắc, vội hỏi:
- Vì sao?
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Người này là cao đồ của ẩn sĩ Chung Nam Tô Hữu Đạo, có thể bói toán ra được, có danh xưng là “Tiểu thần tiên”, nhất định là hắn có thể tính ra hướng chúng ta đuổi là ở đâu, cho nên mới có thể sớm tránh đi.
Canh Tân chấn động:
- Hẳn là như vậy, vậy chúng ta làm sao đuổi theo?
Lưu Tiếu Tiếu bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là thế, khó trách hắn ẩn náu tài giỏi như vậy… Vậy không có gì.
Trong mấy người, chỉ có La Bá Đạo là có thần thái thong dong, bình tĩnh tự nhiên, lạnh lùng cười nói:
- Nếu thực sự lợi hại như vậy, hắn cũng không cần đấu không lại Nhậm thái thú mà chạy trốn tới đây mai danh ẩn tích. La mỗ chỉ cần một kế nhỏ là có thể đối phó với hắn!
Hột Can Thừa Cơ, Lưu Tiếu Tiếu và Canh Tân lộ vẻ mặt khâm phục nhìn lão đại của bọn họ:
- Lão đại có cao kiến gì?
La Bá Đạo quay đầu quát:
- Người tới! Tìm một thôn trang gần đây, lấy chó đen làm thịt, lại sao với tỏi, lấy móng chân lừa đen, máu gà trống, còn có nữ nhân trong kỳ nguyệt, nếu nhà nào có gỗ đào làm gia cụ, đánh nát rồi mang về!
Hột Can Thừa Cơ không hiểu nói:
- Đại ca, những cái này đều là những cái linh tinh, lấy để làm gì?
Lao Báo Đạo sờ râu nói:
- Nghe nói những cái này đều trừ tà, có thể phá yêu pháp. Cũng không biết cụ thể là cái nào có tác dụng nên chuẩn bị hết, chưa biết chừng có hiệu quả.
Canh Tân nghi hoặc nói:
- Đại ca, vậy trước tiên chúng ta phải tìm được hắn, những vật này mới dùng đến được, hắn có thể bấm đốt ngón tay để biết được đường đi của chúng ta, làm sao chúng ta tìm được hắn?
La Bá Đạo cười nhạt rút bội đao trên hông nói:
- Cái này chẳng phải rất đơn giản, ta không cần tuyển chọn! Ta phó mặc cho ý trời, ta không tin, ý trời như vậy, hắn cũng có thể bấm đốt ngón tay tìm được! Nhìn xem, mũi đao chỉ hướng nào chúng ta tìm ở hướng đó!
Cổ tay La Bá Đạo rung lên, đao bay ra khỏi tay hóa thành một đoàn đao luân, gào thét bay lên không trung, Hột Can Thừa Cơ, Lưu Tiếu Tiếu và Canh Tân đều nhìn lên bầu trời, thấy thanh đao bay lên cao rồi rơi xuống mặt đất cắm thẳng vào trong tuyết.
La Báo Đạo thất sắc ngượng ngịu nói:
- Lần này không tính, làm lại!