Chương 153: Đèn kéo quân
Thật ra là Lý Ngư vừa mới đến, bằng không nhìn thấy Dương Thiên Diệp bị khống chế, thì đã xớm ra tay rồi. Dương Thiên Diệp vừa gọi, hắn thuận thế đi ra, trong lòng cũng thấy làm kỳ lạ, Dương Thiên Diệp bị người ta chế ngự mà mắt vẫn còn có thể nhìn xung quanh, để ý thấy hắn đuổi tới hay sao, đúng là tài giỏi, mà hoàn toàn không nghĩ tới chính Hột Can Thừa Cơ đang ẩn nấp gần đây.
Dương Thiên Diệp ngẩn ra, không ngờ không gọi được Hột Can Thừa Cơ, lại làm cho Lý Ngư lộ diện. Lưu Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy mặt Lý Ngư, quả nhiên là kẻ thù gặp mặt đỏ cả mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là ngươi ư!
Lý Ngư cười híp mắt nói:
- Chính lão tử ta đây!
Trong nội tâm cũng đang gấp rút tính toán, nha đầu Thiên Diệp ngốc, kêu ta ra làm gì vậy, ta thừa dịp gã bị sắc đẹp dục vọng làm cho mất lý trí, đợi lúc nữa ra tay cũng tốt, mình đã có thể chém đầu chó của gã rồi, mình tuyệt đối an toàn, không khéo còn có thể chờ được nhìn thấy cảnh xuân đẹp nào đó. Hôm nay bị một câu của Dương Thiên Diệp làm phá mất hành tung, chính vì thế mà càng không tiện cứu người.
Lưu Tiếu Tiếu khóa chặt cổ tay của Dương Thiên Diệp, nhanh chóng nhìn nhìn phía sau Lý Ngư, cảnh giác hỏi:
- Làm sao ngươi lại có mặt ở đây, La lão đại đâu?
Lưu Tiếu Tiếu được chứng kiến võ công của La Nhất Đao, nếu luận về đầu óc thì La Nhất Đao không phải là giỏi nhất, nhưng võ công của y quả thực là nhất đẳng cường hãn, Lưu Tiếu Tiếu không tin Lý Ngư là đối thủ của La Bá Đạo. Trên thực tế, võ công của La Bá Đạo cao minh hơn Lý Ngư, nhưng đầu óc y không linh hoạt, đó cũng là một vấn đề lớn.
Lý Ngư cười nói:
- Ngươi nói La đại đương gia ư? Hắn đã thu ta làm tứ gia, hắn ở đằng kia, không tin ngươi cứ hỏi thử xem!
- Cái gì?
Lưu Tiếu Tiếu kinh ngạc, quay đầu nhìn lại.
Lưu Tiếu Tiếu vốn không dễ dàng rút lui như vậy, nhưng Lý Ngư thuận miệng nói bừa những lời này lại rất phù hợp với tính cách của La Bá Đạo.
Bởi vì La Bá Đạo luôn tự hào về võ công cao cường của y, luôn mời chào nhân tài một cách qua loa. Nhưng lần trước cùng với Tam Đại khấu khác cùng bao vây Đại Chấn Quan, tận mắt thấy dưới trướng người ta đều là binh cường tướng mạnh, mà dưới tay y chỉ có Nhị Đương gia Canh Tân, cao không tới, thấp không xong, La đại đương gia lập tức mắc phải tâm bệnh.
Vì điều này nên mới phát sinh sự tình liên tiếp mời chào Hột Can Thừa Cơ, Lưu Tiếu Tiếu gia nhập, bởi vậy Lý Ngư thuận miệng bịa vài câu trong chuyện này, Lưu Tiếu Tiếu tin là đúng sự thật. Gã vô thức vừa nghiêng đầu, Lý Ngư đã thả người nhào tới, muốn nhân cơ hội chế trụ gã, cứu Dương Thiên Diệp.
Không ngờ dù quay đầu nhìn lại, nhưng Lưu Tiếu Tiếu lại không mất cảnh giác, Lý Ngư vừa cử động, gã cũng liền phát hiện ra ngay, lập tức chế trụ mạch môn Dương Thiên Diệp bay ngược về phía sau, mắt thấy Lý Ngư một đao đâm tới, tình thế cấp bách, trước tiên phải tự bảo vệ mình, nhấc chân đem Long Tác Tác làm thành quả bóng, hất vào Lý Ngư.
Lý Ngư chỉ có thể kéo thân thể Long Tác Tác đã hôn mê bất tỉnh qua, mất đi cơ hội giải cứu Dương Thiên Diệp.
Lưu Tiếu Tiếu phẫn nộ quát:
- Tiểu tặc gian xảo, ngươi lại gạt ta!
Con mắt Lý Ngư chuyển động, người đắc trí nói:
- Không sai, Lão tử ta gạt ngươi, thì sao?
Hắn lại nhìn Dương Thiên Diệp bị Lưu Tiếu Tiếu bắt cổ tay, khinh thường nói:
- Làm gì vậy, ngươi nghĩ khống chế một cô gái để uy hiếp ta ư?
Hắn sờ lên khuôn mặt Long Tác Tác đang được hắn ôm ở trong ngực mặc dù khá lạnh, nhưng vẫn mềm mại co dãn, xúc cảm thật tốt.
Lý Ngư nói:
- Đại mỹ nhân này, mắt màu đen đồng, mũi cao, nghiêng nước nghiêng thành, đúng là tuyệt sắc giai nhân nha! Hơn nữa, nàng vẫn là tiểu thư Long Gia Trại, cưới nàng, lão tử chính là cô gia Long Gia Trại, giang sơn, mỹ nhân tất cả đều có, phấn đấu hai mươi năm cũng chẳng được, ha ha ha....
Nghe vậy, Lưu Tiếu Tiếu ghen ghét dữ dội, hận không thể xé miệng Lý Ngư ra được. Mà Dương đại tiểu thư bị Lưu Tiếu Tiếu chế ngự cổ tay, một đôi mắt đẹp nhưng lại hung dữ trừng mắt nhìn Lý Ngư, hận không thể túm lấy đao Lưu Tiếu Tiếu, đem kẻ vô sỉ kia ra chém một nhát.
Lý Ngư đắc ý, lại vỗ mông Long Tác Tác, vô sỉ cười nói:
- Nhìn cái mông này mập tròn căng đầy, rất dễ nuôi! Nói không chừng ngày này sang năm, Lão tử ta có con trai đấy.
- Á!
Rốt cục Lưu Tiếu Tiếu giận điên lên, đây chính là nữ nhân mà gã chọn, cho dù không có tình yêu thật sự, nhưng tám năm trước gã dự định sẽ đem Long Tác Tác làm nữ nhân của gã, bao năm qua, trong tâm gã cũng sớm xem nàng là của mình, sao chịu đựng được khi người của mình bị người khác giữ lại còn khua môi múa mép.
Lưu Tiếu Tiếu gào lên một tiếng, muốn một đao chém “tiểu nha hoàn” võ công cao cường này, sau đó mới giết Lý Ngư.
Không ngờ gã giơ một đao, vừa định hướng vào phía cổ Dương Thiên Diệp, thì sau lưng có một tiếng hét lớn:
- Chém đầu.
Lưu Tiếu Tiếu giật mình hoảng sợ, định vọt nhảy lên sang bên cạnh, đao múa lên, bảo vệ đầu, định thần nhìn lại, Hột Can Thừa Cơ đứng ở bên cạnh Dương Thiên Diệp, căn bản không xuất đao, chỉ là dẫn theo đao cắm trong vỏ đao, vẻ mặt hối lỗi nhìn ga:
- Lão Tam, xin lỗi, nữ nhân này, không thể giết!
Lưu Tiếu Tiếu kinh sợ:
- Nhị ca? Có chuyện gì vậy?
- Này! Tiểu Cơ Cơ!
Một đao Lý Ngư gào thét, bổ tới Lưu Tiếu Tiếu.
Lý Ngư biết rõ Hột Can Thừa Cơ có mối quan hệ với Dương Thiên Diệp, cho nên việc gã xuất hiện không hề thấy lạ. Vừa nãy chính hắn kinh ngạc vì sao Dương Thiên Diệp lại xuất hiện mà lại không có bóng dáng Hột Can Thừa Cơ, cho nên, hắn lên tiếng gọi Hột Can Thừa Cơ, một đao bổ về phía Lưu Tiếu Tiếu.
Lưu Tiếu Tiếu lại một lần nữa kinh hãi, nghiêng một cái, tránh ra ngoài, ánh đao xoay tròn bảo vệ thân thể, trong nội tâm càng oán hận, một muốn chém đầu, một muốn chém hạ thể, cái này là chiêu thức quỷ quái gì vậy?
Thực ra câu nói của Lý Ngư chỉ chào hỏi Hột Can Thừa Cơ mà thôi, Lưu Tiếu Tiếu thấy chỗ hắn bổ đao cũng không phải là dưới người mình, mà là đầu của mình, không khỏi thêm bực mình:
- Tiểu tặc, ngươi dám gian xảo.
Gã lập tức giương đao phong lên, nghênh đón đỡ đao của Lý Ngư. Hai người như một mãnh hổ trên địa bàn đụng phải sư tử mạnh mẽ muốn xâm chiếm nơi đây, kiếm leng keng, đao liên tiếp cắn xé nhau.
Đao phong soàn soạt, ánh đao nhấp nháy, hai người được phen đọ sức vật lộn, cả hai chỉ bổ ra mười đao, lại dùng một phần sức lực, nhưng đều thở phì phò, đỏ bừng cả mặt.
Thực tế là cao thủ so chiêu, cái gì mà trăm chiêu ngàn chiêu, căn bản là không có khả năng, khi đọ sức vật lộn, điều động cả tinh thần và sức lực, tiêu hao cực nhanh, sau mười chiêu được dốc toàn lực, nếu động thủ lần nữa thì lực lượng và tốc độ cũng đã suy yếu, nói gì đến trăm chiêu ngàn chiêu, rõ ràng là khoa trương.
Lý Ngư mặt đỏ tưng bừng, tim đập nhanh, hưng phấn khác thường, a- đrê- na-lin kích thích hắn, biết rõ nguy hiểm, tuy kích động nhưng vẫn tiếp tục xông tới đấu. Cùng vật lộn đọ sức một hồi như vậy, mỗi một đao đều trí mạng, loại kích thích này trước đó chưa từng có.
Mà Lưu Tiếu Tiếu thì trầm ổn nhiều hơn, núi đao biển máu không chỉ trải qua vài lần, quả thực không đến mức đao đao trí mạng. Gã múa đao một vòng, cười lạnh nói:
- Công phu không tệ lắm, xứng làm đối thủ của lão tử!
Gã đang muốn thả người nhào tới, Dương Thiên Diệp nghiêng đâm tới một kiếm, giọng căm hận nói:
- Ta làm thịt ngươi!
Lưu Tiếu Tiếu đồng thời đối phó Dương Thiên Diệp và Lý Ngư, chân tay luống cuống, hét lớn:
- Hột Can Thừa Cơ, đầu óc ngươi có vấn đề sao? Ngươi yêu thích nữ nhân này, thì phải đoạt lấy đi làm trại phu nhân, sao lại để cho bọn họ ra tay, mà không chịu giúp ta?
Hột Can Thừa Cơ có vẻ khó xử, gã vẫn không ra tay với Dương Thiên Diệp nhưng lại không hề khách khí với Lý Ngư, cầm đao phóng tới phía Lý Ngư, hét lớn:
- Tiểu thần tiên, Lão tử tiễn ngươi đi hầu địa phủ, hãy xem đao đây!
Cùng một lúc, Hột Can Thừa Cơ tấn công Lý Ngư, Dương Thiên Diệp tấn công Lưu Tiếu Tiếu, Lưu Tiếu Tiếu kiêm công Lý Ngư và Dương Thiên Diệp, Lý Ngư kiêm công Lưu Tiếu Tiếu và Hột Can Thừa Cơ, bốn người cùng chém giết lẫn nhau.
Trên mặt tuyết, chỉ có Long Tác Tác vẫn hôn mê như trước, hai má dính đầy tuyết, lạnh tái tê, tuyết đọng trên má nàng đỏ bừng.
Hai má bị Lý Ngư sờ qua, người cũng đã bị hắn sờ qua, dù sao đây cũng là Long đại cô nương, trong đời cũng chưa bị kẻ nào từng sờ qua, nhưng Lý ngư kia....
Khi Long Tác Tác lần thứ hai bị Lưu Tiếu Tiếu dùng mũi chân hất lên, trở thành ám khí bắn về Lý Ngư thì nàng đã tỉnh dậy, chỉ vừa tỉnh lại, nàng phản ứng rất chậm, cho nên liên tục bị Lý Ngư sờ soạng, đợi lúc nàng hoàn toàn tỉnh lại, biểu hiện của Dương Ngàn Diệp, Hột Can Thừa Cơ khiến cho nàng tiếp tục giả vờ tiếp tục ngất đi mà không phát tác.
Giờ đây, nàng nhận ra Dương Thiên Diệp tuyệt đối không phải là một tiểu nha hoàn đơn thuần, mà có quan hệ dây dưa không rõ ràng với đạo tặc, mà Lý Ngư còn có vẻ biết lai lịch của nàng ta, chẳng qua từ tình hình của bọn họ cho thấy, Lý Ngư là người một nhà... Hứ, người một nhà đáng chết.
Dù sao đến tiếp sau đã không có biện pháp lại chẳng nghe được cái gì, rốt cục Long đại tiểu thư bò lên, cầm lên thanh kiếm cắm ở trong tuyết, hung hăng xông về phía trận chiến khốc liệt. Ngoại trừ Lý Ngư, thì Dương Thiên Diệp, Lưu Tiếu Tiếu, Hột Can Thừa Cơ, tất cả đều là mục tiêu động thủ của nàng.
Đến lúc này, tình cảnh càng thêm hỗn loạn, cuộc loạn chiến giữa năm người, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh, lập lòe không ngừng, tuyết đọng bay tán loạn, động tác mau lẹ, quả nhiên làm cho người không kịp nhìn, hoa cả mắt.
Đại chiến năm người, vẫn hỗn loạn không ngớt.
Long Tác Tác:
- Dương Thiên Diệp, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao có giao tình cùng mã phỉ?
Đinh đinh đang đang!
Dương Thiên Diệp:
- Đại tiểu thư, cô đừng hiểu lầm! Ta cùng Hột Can Thừa Cơ có quen biết nhau, nhưng không hề có lòng làm hại gì đến Gia Trại.
Đinh đinh đang đang!
Hột Can Thừa Cơ:
- Đại tiểu thư của ta, cô tính toán như nào. Lẽ nào cô thật sự muốn làm a hoàn ở Long gia trại!
Đinh đinh đang đang!
Lý Ngư:
- Dương cô nương, cô... Sao không dừng tay, tội gì phải khổ như vậy?
Đinh đinh đang đang!
Dương Thiên Diệp:
- Ai cần ngươi lo!
Đinh đinh đang đang!
Lưu Tiếu Tiếu:
- Nhị ca, chuyện này con bà nó rốt cuộc là gì thế, đệ chả hiểu gì cả?
Đinh đinh đang đang!
Hột Can Thừa Cơ:
- Hài, nội tình bên trong, một lời khó mà nói hết được!
Đinh đinh đang đang!
Long Tác Tác:
- Dương Thiên Diệp, ta đối đãi với ngươi tình như tỷ muội, không thể tượng tượng được ngươi là người của mã phỉ?
Đinh đinh đang đang!
Lý Ngư:
- Long đại tiểu thư, cô quá cực đoan rồi. Cô xem Dương cô nương, mi tựa núi xa, mắt như nước mùa thu, miệng nhỏ, mũi ngọc, môi anh đào, eo như mảnh liễu, mềm mại yêu kiều, trông thế nào cũng không giống mã phỉ.
Đinh đinh đang đang!
Long Tác Tác:
- Cút đi con rùa đen kia, kẻ này có quan hệ với mã phỉ sao?
Đinh đinh đang đang!
Dương Thiên Diệp:
- Họ Lý kia, ngươi còn dám nói năng ngọt xớt, bản cô nương cắt đầu lưỡi của ngươi bây giờ!
Đinh đinh đang đang!
Lưu Tiếu Tiếu:
- Ấy! Rút cuộc là có chuyện gì xảy ra nhỉ? Ta chả hiểu gì, sắp phát điên rồi đây, ta sắp phát điên rồi đây này!
Đinh đinh đang đang!
Lý Ngư:
- Ngươi có chết hay không? Long đại tiểu thư, chúng ta tấn công hắn.
Đinh đinh đang đang!
Long Tác Tác cười nhạt:
- Được! Thu thập hắn trước, rồi sẽ quay lại tính sổ với ngươi!
Tức thì Lý Ngư chột dạ:
- Ta.... Chúng ta có có gì mà phải tính sổ thế?
Đinh đinh đương đương!
- Trong lòng ngươi tự biết!
Trong nội tâm Lý Ngư thầm nghĩ:
- Mình xong rồi xong rồi, chẳng lẽ lúc mình sờ mó nàng ta, nàng ta đã tỉnh lại rồi ư?