Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 157 - Chương 115: Bắt Giặc Trước Bắt Vua

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua
Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua

Chương 157: Nữ Trương Phi

Vào trong trấn, Long Tác Tác để ý có rất nhiều cửa hàng bán son phấn. Lần trước đến đây khi đó nàng mới mười lăm tuổi đi cùng phụ thân, hai cha con cũng có đi ngang qua hai cửa hàng bán đồ son phấn, mà dọc đường phố lúc này có bảy tám nhà, mặt tiền rộng rãi hơn nhiều so với hai cửa hàng lúc trước nàng từng thấy.

Long Tác Tác rất kích động, nhưng nghĩ đến Dương Thiên Diệp có liên quan đến mã phỉ, bất kể nàng ta có ác ý đối với Long Gia trại hay không thì hai người rất khó có khả năng cùng đi dạo phố mua sắm son phấn với nhau. Nghĩ vậy Long Tác Tác không khỏi tinh thần chán nản.

Long đại tiểu thư không dễ tìm được người bạn tri kỷ, mà vừa tìm được đảo mắt đã thành kẻ địch rồi.

Những người khác trong đội xe cũng chú ý tới sự phồn hoa của Trấn Song Long, trong trấn có nhiều nữ nhân, hơn nữa đều là mỹ nữ.

Đi đằng trước một hán tử eo thon cao ngất, tư thế oai hùng, gã khác với những người Hán bình thường khác là mũi ưng cao, tóc xoăn, mắt sâu, con ngươi màu xanh, bên hông đeo một thanh loan đao, thật sự rất vướng đường. May quá, gã vừa đi, sau gã xuất hiện vài bóng dáng yểu liễu đào tơ, các nàng đều cao gầy, tóc đen, con ngươi đen như long nhãn, đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng lớn bằng gạch gỗ, mùa đông lạnh tuyết lớn nhưng họ chỉ mặc áo xuân mỏng tang không che hết thân thể, dù trong phòng có hỏa lò nhưng thật sự quần áo quá mỏng, lộ rõ đường cong lồi lõm, đàn hồi mềm mại, thật sự khiến người khác nóng bụng. Họ phần lớn là mỹ nữ mang dòng máu lai, điều này càng khiến cho sắc đẹp của họ thêm đặc biệt, dù là Long đại tiểu thư chỉ luận tư sắc phong tình cũng chưa chắc đã hơn những cô gái phong trần này.

Bụng dưới của mỗi người đàn ông trong đội xe đều nóng như chậu than, ánh mắt họ như bị rớt ra ngoài, tham lam nhìn các mỹ nữ với những đường cong quyến rũ kia, những cô gái có chiếc mông tròn lẳn căng đầy là mục tiêu lựa chọn đêm nay khoái hoạt của họ.

Nơi này chính là thiên đường của tây bắc lạnh khủng khiếp, chỉ cần ngươi có tiền, ngươi tha hồ ngày uống rượu tối ngủ với người đẹp, hưởng thụ cuộc sống tuyệt vời nhất của mình. Nếu ngươi muốn, còn có thể mua nam nô cường tráng để tham gia cuộc vui của mình, hoặc mua một nữ nô xinh đẹp, nuôi dưỡng làm sủng vật để tha hô chơi đùa.

Đây là lần đầu tiên Long Tác Tác áp đội ra ngoài, cho nên rất không quen nhìn những ánh mắt tham lam của đám đàn ông, rõ ràng đều là những mãnh sĩ dũng mãnh thiện chiến, cường tráng can đảm như mãnh hổ, nhưng khi đến thôn trấn sao lại có thể biến thành sắc lang thế?

Đó, chính là bởi vì những chiến sĩ này khi đi ra ngoài trong lòng đã ôm quyết tâm tất chết. Với họ mà nói, mỗi ngày đều là ngày cuối cùng của họ, họ muốn hưởng thụ vui vẻ, họ muốn hưởng thụ khoái hoạt của tuổi trẻ, dĩ nhiên là có tiền thì mua hoa, để nếm hưởng mùi vị sống cho ra sống kia.

Loại cảm giác này, nam nhân rất khác nữ nhân, cho nên Long đại tiểu thư căn bản không hiểu. Có điều nàng xoay chuyển ánh mắt, rốt cuộc cũng thấy có hai người thuận mắt, một là Thiết Vô Hoàn, đây là một đại hán ngang tàng, chỉ nắm chặt binh khí của mình, vững vàng bước phía trước, mắt không chớp.

Một người khác, lại là Lý Ngư mà nàng hận nghiến răng nghiến lợi. Lý Ngư hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng không phải nhìn nhưng mỹ nữ xinh đẹp trang điểm ăn mặc lòe loẹt kia, mà hắn đang quan sát đường, ngõ nhỏ, quan sát lữ hành, thương nhân.

Trong nội tâm Long Tác Tác rốt cuộc cũng có chút hài lòng đối với Lý Ngư, rốt cuộc vẫn là Đại bả thức, không hề bị sắc đẹp mê hoặc, bước vào thôn trấn mà vẫn cảnh giác như thế.

Lý Ngư hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của Long đại tiểu thư đang nhìn mình, âm thầm phỏng đoán: Ừm, trấn này ngư long hỗn tạp, xem ra muốn thoát thân, rất dễ dàng!

Trên trấn này có hơn mười khách điếm, quy mô lớn nhỏ khác nhau, người Long gia nhiều ngựa người đông, dĩ nhiên sẽ không lựa chọn khách điểm xa hoa nhất mà sẽ là khách điếm quy mô bậc trung, nhưng khách điếm quy mô bậc trung cũng có phòng thượng đẳng, Long đại tiểu thư và Lý Đại bả thức dĩ nhiên là ở gian phòng cao cấp rồi.

Đợi mọi người vào trong, Lý Ngư lập tức phân phó người đi liên lạc người chờ tiếp hàng trấn trên. Người tiếp hàng của Sơn Tây Thường gia cũng ở khách điếm này, nhưng hiện tại đang không ở đây, Lý Ngư không thấy hồi âm cũng không sốt ruột, bèn dặn dò Mộ Tử Nhan phát một nửa tiền thưởng cho mọi người trước. Các hán tử có tiền lập tức hoan hô, vội lao ra khách điếm.

Dựa theo tiêu chuẩn quá trình, bọn họ sẽ đi nhà tắm công cộng để tắm rửa, sau đó sẽ đến tửu lâu uống rượu, uống rượu rồi thì đến tối sẽ đi tìm cô nương.

Trung Nguyên lúc này còn chưa có nhà tắm công cộng như hiện đại, nhưng ở khu Tây Bắc thì có rồi. Đây là phong cách tắm rửa từ tây vực truyền đến, có điểm giống phòng tắm của Thổ Nhĩ Kỳ.

Con gái thích sạch sẽ, Long đại tiểu thư dĩ nhiên cũng lập tức cho người đến nấu nước nóng, muốn tắm rửa trong phòng.

Lý Ngư không đi nhà tắm công cộng, hắn cũng phân phó người nấu cho hắn thùng nước nóng, bắt gặp Thiết Vô Hoàn vẫn một tấc không rời canh giữ bên cạnh mình, Lý Ngư bèn đi vào phòng, mời Thiết Vô Hoàn ngồi xuống. Hắn trầm ngâm một chút, nói:

- Hàng của chúng ta đã được vận chuyển an toàn, khi trở về, ngươi sẽ phải quay về đi theo Thường lão gia.

Thiết Vô Hoàn gật gật đầu, không nói chuyện.

Lý Ngư nói:

- Nếu Thường lão gia đối xử với ngươi tử tế, ta sẽ cho ngươi về. Nhưng nếu…

Hắn lắc đầu, nhìn Thiết Vô Hoàn:

- Ngươi đi đi! Dựa vào bản lĩnh của ngươi, có thể đi khắp thiên hạ được, ở đâu mà không kiếm được bát cơm ăn chứ.

Thiết Vô Hoàn ngẩn ra:

- Đi?

Lý Ngư gật gật đầu:

- Lẽ nào ngươi cam nguyện làm nô?

Thiết Vô Hoàn chậm rãi nói:

- Không ai nguyện làm nô cả, nhưng…

Lý Ngư mỉm cười:

- Không phải là nợ ông ta tiền chứ. Lần này đi, Long đại đươn gia hẳn không thể thiếu ta một phần thưởng phong phú, ta nghĩ, đủ để trả cho Thường lão gia.

Thiết Vô Hoàn mở to mắt nhìn Lý Ngư, trong mắt lộ ra tia cảm động khôn cùng.

Lý Ngư nói:

- Thừa dịp khi trong khách sạn không có mấy người, Long đại tiểu thư lại đang đi tắm, ngươi lập tức đi ngay đi. Trấn này ngư long hỗn tạp, ngươi đi rồi, sẽ không ai tìm được đâu.

Thiết Vô Hoàn chậm rãi lắc đầu:

- Tiểu lang quân, tiền, có thể đền cho Thường lão gia, nhưng chữ tín, thì không thể không giữ. Thiết Vô Hoàn ta từng nói, không trốn. Ta chạy rồi, sẽ thất tín với ngươi, ngươi sẽ thất tín với Thường lão gia. Chữ tín nặng như núi, nếu ta chạy thoát, thân ta, không làm nô, nhưng lòng ta, lại trọn đời làm nô!

Lý Ngư trợn tròn mắt nhìn Thiết Vô Hoàn, sau nửa ngày, gật gật đầu:

- Được! Vậy bát canh gà này, ta làm!

Thiết Vô Hoàn nói:

- Tiểu lang quân muốn uống canh gà à, để ta đi nói nhà bếp làm cho.

Gã đứng lên sải bước ra ngoài.

Lý Ngư ngồi yên hồi lâu, lẩm bẩm:

- Cổ nhân, bà nó chứ, sao ngu và cổ hủ thế.

Trong bồn tắm bằng sứ trắng noãn, tay cầm ly rượu đỏ, nhìn tuyết đọng trên núi xa ngoài cửa sổ, thản nhiên tự đắc..

Đó là suy nghĩ của Lý Ngư, nhưng lúc này hắn đang ngồi cuộn tròn trong thùng tắm lớn, tay cầm một bát canh gà thơm ngon ngào ngạt.

- Thiết Vô Hoàn, đúng là một hán tử chân chính. Hắn ta không chịu đi, không muốn để mình thất tín với người ta. Đã như vậy, ta đây đi trước. Hắn ta bởi cảm thấy có lỗi với Thường lão gia mà không chịu đi, vậy mình đi, hắn ta dĩ nhiên là sẽ đi rồi.

Nghĩ mình tính toán đúng, Lý Ngư cười giảo hoạt, cao giọng:

- Vô Hoàn!

Ngoài cửa lập tức có tiếng đáp của Thiết Vô Hoàn:

- Tiểu lang quân, muốn kỳ cọ ạ?

Lý Ngư nói:

- Không cần, không cần, ngươi cũng đi nhà tắm công cộng tắm rửa đi. Ta mệt rồi, muốn đi ngủ, không cần hầu hạ!

- Vâng!

Thiết Vô Hoàn ở bên ngoài đáp một tiếng, tiếng bước chân dần dần đi xa. Nghiêng tai lắng nghe bên ngoài không có động tĩnh, Lý Ngư lập tức uống hết canh gà trong bát, nhảy người ra khỏi thùng tắm, vội vàng lau khô thân thể, mặc quần áo. Hắn chuẩn bị xong xuôi, lấy đủ số tiền thưởng của mình cất vào trong ngực, sau đó rón ra rón rén đi ra ngoài.

Đêm ở Tây Bắc tới sớm, lúc này sao đã đầy trời. Lý Ngư nhìn bầu trời đêm, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, viện tử này đã được Long Gia trại bao trọn, mà Thiết Vô Hoàn cũng đã đi rồi, cả viện tử im ắng không một bóng người.

Hắn nhón chân bước rất nhẹ, dọc theo hành lang đi ra một đoạn, trong nội tâm nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ đến:

- La Bá Đạo nói sẽ không bỏ qua ta. Nếu người Long Gia trại quay về bị hắn cướp, lại phát hiện ta không có trong đoàn đội, sẽ không làm khó họ chứ.

- Nhưng…cơ hội khó có được. Nếu mình quay về, không biết sẽ phải ở lại đó bao lâu. Mẹ và Cát Tường ở Trường An nhất định trông mòn con mắt rồi, mình nghĩ La Bá Đạo dù là tặc cũng là một đại hảo hán, hẳn sẽ không làm khó người của Long gia.

Hắn đi đi, lại chần chừ dừng bước, quay trở lại:

- Không chào mà đi, dầu gì cũng không phải lắm. Nếu người của Long Gia trại cho rằng mình gặp tai họa gì đấy, sẽ tìm kiếm trên trấn, chẳng phải làm khổ người ta hay sao. Mình có nên để lại phong thư không nhỉ?

- Không nên không nên! Loại chuyện này sao có thể nói ra được. Vẫn nên cứ cáo từ thôi. Họ không thấy đao và bạc của mình, hẳn sẽ nghĩ là mình đã tự đi rồi.

Lý Ngư lại đi vài bước, rồi lại đứng lại:

- Chẳng lẽ không nên chào từ biệt? Cho dù từ nay về sau trời nam đất bắc, nhưng cũng nên nói rõ ràng nổi khổ tâm của mình, để người ta khỏi oán trách mình. Còn có Dương Thiên Diệp nữa….

Hắn đứng lại, nhìn sao trên trời, ảm đạm thở dài:

- Cô có cần phải đi trên con đường tạo phản không? Dù tôi và cô không có khả năng, nhưng đã quen biết nhau rồi, tôi không hy vọng cô đi trên con đường tuyệt vọng, hỏng cả đời…

- Ôi…

Nghĩ tới đây, Lý Ngư thở dài.

Long đại tiểu thư ở phía sau khe cửa đang rình xem không nhẫn nhịn được nữa. Nàng đã tắm rửa xong, đột nhiên nhớ ra quan hệ không rõ ràng giữa Lý Ngư với Hột Can Thừa Cơ và Dương Thiên Diệp, lại nghĩ tới lúc ở khe núi hắn sờ mặt mình, vỗ vào mông mình, lập tức muốn đi hỏi tội hắn.

Kết quả còn chưa mở cửa ra ngoài thì lại bắt gặp Lý Ngư hết đi qua lại đi lại trước cửa phòng của nàng, thở ngắn thở dài, tâm sự nặng nề. Long Tác Tác vểnh mông lên, qua khe cửa lòm hắn hồi lâu, đầu tiên là hiếu kỳ, sau thẹn thùng, sau lại căng thẳng hồi hộp, giờ đây rốt cục không kiên nhẫn được nữa.

Nàng kéo cửa phòng, lao ra ngoài, hiên ngang nói:

- Họ Lý kia, ngươi cứ băn khoăn đi qua đi lại trước phòng ta, vào không vào, đi không đi, là vì sao?

Bình Luận (0)
Comment