Chương 159: Không phải oan gia không tụ đầu
Trấn Song Long có hai mươi mấy quán trọ, mà tửu lầu, kỹ phường còn nhiều hơn, đồng thời cũng có chỗ ở cho khách nhân, tất cả những nơi như này của trấn trên thực tế, ít nhất có mấy chục nhà.
Phía tây trấn có một tửu phường, tên của tửu phường này là “Trấn Quan Tây”, nghe rất khí phách, kỳ thực là một tửu phường rất bình thường. Thử nghĩ xem, tửu phường trong một trấn phồn hoa nhất, cho dù là khách thường ở bổn trấn hay là khách mới tới bổn trấn, có bao nhiêu người tới chứ.
Chẳng qua, tối nay tửu phường “Trấn Quan Tây” rất náo nhiệt. Có một số khách trong đêm tối lờ mờ vào trấn có lẽ là tạm thời không tìm được chỗ trọ, cho nên toàn bộ đều vào tửu phường “Trấn Quan Tây”, sáng hôm nay vừa mới cho thôi việc hai người làm, chỉ còn lại cặp vợ chồng quản lý khách sạn vui mừng đến hớn hở.
Hai vợ chồng vừa mới cởi sạch y phục chuẩn bị lên giường xxx lại vội vàng bò dậy, mặc lại quần áo, bà chủ cầm con dao bếp, chặt mấy miếng thịt bò lớn, nguyên liệu chưa đủ vẫn cho vào nồi lớn, chưa hầm chín kỹ thì mấy tên đại hán đó đã bỏ đũa vào khoắng để ăn rồi. Rượu cũng không cần ngươi phải lo, người ta đã tự đến bên tường, lấy một vò rượu lâu năm ra để uống.
Trượng phu thì hấp tấp chạy đến hậu viện, chuẩn bị cỏ khô và chỗ buộc ngựa cho khách, đến cỏ khô cũng không đủ, ông ta lại nhân trời tối, đẩy xe nhỏ ra ngoài, mua cỏ khô của hàng xóm.
Một tửu điếm lớn như vậy, không có người ngoài, toàn bộ đều là lữ khách đến muộn, ở một cái bàn ngay chính giữa, có ba nam một nữ bốn người ngồi ở đó, ăn uống so với đám đại hán ăn gấp gáp bên cạnh thì vẫn còn nhã nhặn hơn nhiều.
Gã đại hán đầu trọc ngồi ở vị trí của mình ném chiếc áo choàng da dê cũ, để lộ ra chuỗi vòng vàng to bằng ngón tay cái bóng loáng, uống trước một bát rượu giải khát, lúc này mới gắp lên cục thịt dê béo còn máu, cắn ngập chân răng:
- Tiểu Lục Nhi đâu? Đi hỏi thăm rồi chưa? Khẩn trương nắm rõ chỗ ở của bọn chúng!
Bên tay phải một tên hán tử mặt khổ qua xì xầm nói:
- Đại ca, đuổi vào trong trấn quá nguy hiểm rồi, cái này chẳng khác nào để người khác phát hiện ra thân phận của chúng ta…
Gã đại hán trọc đầu trừng mắt:
- La Bá Đạo ta báo thù không qua đêm! Nguy hiểm? Ngày nào huynh đệ chúng ta không phải buộc dây trên lưng quần? Ta vẫn không tin!
Nữ tử xinh đẹp ngồi đối diện và tiểu sinh anh tuấn ngồi bên cạnh liếc nhìn nhau, sắc mặt bất lực.
Bốn người này, chính là La Bá Đạo, Hột Can Thừa Cơ, Dương Thiên Diệp và Canh Tân.
La Bá Đạo là một người có tính cách kiên quyết, sau khi quay trở về lại bò lên trên đất tuyết, vừa sai người đắp rượu thuốc cho y, sau đó dùng băng tuyết đắp lên y phục để giảm nhiệt, vừa nhìn về phía Lưu Tiếu Tiếu hỏi nguyên nhân thật sự gã rời khỏi Long gia trại.
Lưu Tiếu Tiếu có thể trước đó che giấu được, nhưng khi bị người khác hỏi trực diện như vậy, tiếp tục nói dối không chớp mắt nữa thì làm không được, điểm này so với Lý Đại bả thức thực sự kém xa, huống hồ bên cạnh còn có một Dương Thu Diệp làm nhân chứng, Lưu Tiếu Tiếu chỉ đành phải nói ra sự thật.
Nghe câu trả lời thật, lập tức từ La Bá Đạo trở xuống, người người khinh bỉ. Dù là mã phỉ đạo tặc, họ cũng có giới hạn và quy củ của mình, ví dụ như phản bội, đi theo quan phủ, phạm tội, lấy oán báo ân v.. v, đều là đại kỵ, giống như trong võ lâm môn hậu thế, cho dù là chính phái tà phái, đối với người khi sư diệt tổ, đều bị người người chỉ trích, bởi vì người đó ảnh hưởng đến tất cả những người dựa vào sự ổn định và quy củ để sinh tồn.
La Bá Đạo không nói hai lời, lập tức tuyên bố trục xuất Lưu Tiếu Tiếu, hơn nữa bởi vì Lưu Tiếu Tiếu lừa gạt y, còn phải chặt ngón tay cái bên phải của Lưu Tiếu Tiếu.
Đừng thấy chỉ là một ngón tay cái, trừ khi ngươi thuận tay trái, bằng không tay phải chính là tay cầm đao, thiếu đi ngón tay cái, thì làm sao có thể cầm đao? Ngón tay cái này, đồng nghĩa với việc phế người này đi.
Lưu Tiếu Tiếu cũng không phải không muốn phản kháng, nhưng mà thân đang trong đội mã tặc của La Bá Đạo, cho dù gã có bản lĩnh thông thiên, nhưng e chỉ sau một phút cũng có thể bị người ta băm thành thịt vụn, bất đắc dĩ đành bị người ta chặt đi ngón tay cái, cưỡi con ngựa nhỏ mà La Bá Đạo tặng gã, chán nản rời đi.
La Bá Đạo trước tiên xử lý “việc nhà”, sau đó mới hỏi tới lai lịch của Dương đại cô nương.
Căn cứ theo Hột Can Thừa Cơ nói, Dương Thiên Diệp là biểu muội của y, vốn khi ở Lợi Châu, đã đi theo y vào chốn lục lâm. Sau khi y chạy khỏi Lợi Châu, biểu muội ngàn dặm đi tìm, nhưng bởi không được y, mới tạm thời tự bán thân, làm tì nữ trong Long Gia trại.
La Bá Đạo mến chuộng người tài như khát nhìn thấy bản lĩnh của Dương Thiên Diệp thì mừng rỡ, sau đó, lại thực sự vui mừng khi Lưu Tiếu Tiếu bị đuổi đi, y đổi tam gia là Canh tứ gia thật sự rất không hợp cho lắm, giờ phù hợp y lại có thêm một tam tỷ.
Việc La Bá Đạo làm cả ngày chính là hành động đao qua kiếm lại, những cái khác có thể không được giỏi nhưng chế tạo cái gì mà kim thương dược, thương bổng dược thì lại đảm bảo hiệu nghiệm, thoa thuốc buổi trưa, tuy nói không hoàn toàn hết sưng tấy, nhưng cũng đã không giống như trước ngay cả nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng.
Toàn thân vừa mới linh hoạt được chút, La Bá Đạo lập tức hăng hái, chọn mấy thủ hạ dũng mãnh, tuyên bố giả mạo thương đội, tiến vào chiếm giữ trấn Song Long.
Dương Thiên Diệp và Hột Can Thừa Cơ không biết lợi hại trong đó, nhưng hai người này từng dám chạy đến phủ Đô Đốc nằm vùng, vốn là hạng người to gan lớn mật, ngược lại không cảm thấy gì, nhưng làm cho lão tứ Canh Tứ gia sợ đến mức không thể chịu nổi, vội vàng khổ khuyên không ngừng.
Phải biết rằng, muốn trở thành vệ thành của Đại Trấn Quan, Trấn Song Long vốn có một lực lượng dân tráng dũng mãnh, hơn nữa khó mà đảm bảo sẽ không có khách thương nào đi qua từng bị cướp, có thể nhận ra La Bá Đạo, với lại hình thức của y thực sự so với người khác tương đối đặc biệt.
Nhưng La Bá Đạo lại là người cố chấp, đại ca cố ý muốn vào trấn, nhị ca và tam tỷ không tỏ ý kiến gì, lão tứ có thể làm thế nào? Sau nửa canh giờ khuyên nhủ nhưng La Bá Đạo vẫn cuồng dại không đổi y, Canh Tứ Gia muốn chứng tỏ lòng trung, chỉ cắn răng cùng y tiến vào Trấn Song Long.
Trong sương phòng uống bảy tám bầu rượu, lại gặm hết hơn mười mấy đĩa thịt, cuối cùng có hai tên mã tặc đi nghe ngóng tin tức liền vội vàng quay trở về. Trong đó người tên là Tiểu Lục Nhi ánh mắt lanh lợi, vừa nhìn là người nhanh nhẹn, khó trách được La Bá Đạo ủy thác trọng trách tìm người.
Tiểu Lục Nhi vội vã chạy đến trước bàn La Bá Đạo, La Bá Đạo lấy một miếng thịt dê béo ngon ném cho gã, Tiểu Lục Nhi cũng không quan tâm tay có dơ hay không, nhận miếng thịt ăn ngấu nghiến:
- Tạ đại gia!
La Bá Đạo:
- Tìm được rồi à?
Tiểu Lục Nhi cười, nói:
- Tiểu Lục Nhi làm việc, Đại gia người cứ yên tâm!
Gã hung hăng cắn một miếng thịt dê, ghé vào bên tai La Bá Đạo, thấp giọng nói:
- Tiểu nhân sợ làm cho người bên cạnh cảnh giác, khi thăm dò ở trấn vô cùng cẩn thận, chỉ hỏi có người khách nào từ Mã Ấp Châu tới không, nói rằng muốn đi nhờ xe bọn họ về Mã Ấp Châu. Sau đó hỏi tới một quán trọ, quả nhiên có người từ Mã Ấp Châu tới!
La Bá Đạo lấy ngón trỏ chọt vào miệng, móc ra một miếng thịt vụn, nhìn Tiểu Lục Nhi nói:
- Từ Mã Ấp Châu tới, chưa chắc chính là Lý Ngư? Chúng ta cũng là từ Mã Ấp Châu đến đấy thôi.
Tiểu Lục Nhi cười đắc ý:
- Từ Mã Ấp Châu tới, hôm nay mới đến, hơn nữa họ Lý, người trẻ tuổi, Đại gia người nói xem, còn là người nào được!
- Tên tiểu tử, ngươi được đấy! - La Bá Đạo cười lớn, thân mật nói: - Đi đi! Ăn uống no say, cùng với Đại gia ta đi “vui vẻ! hahah…
Bà chủ vẫn đứng ở sau bếp đang chặt thịt, loáng thoáng nghe tới câu này, không khỏi tiếc nuối sâu sắc:
- Đáng tiếc, số tiền này lại bị người khác kiếm mất. Buôn bán của nhà ta phải tốt hơn nữa mới được, cũng phải chiêu mộ thêm một ít cô nương, vậy mới kiếm được nhiều tiền hơn.
Quán trọ Lý Ngư ở, tên là “Tẩu Tứ Phương”, cái tên không dũng khí bằng “Trấn Quan Tây”, nhưng buôn bán lại tốt hơn nhiều. Quán trọ ngoài phòng dành cho khách, còn có hai nhà ngang sát gần nhau, là chuẩn bị cho những thương nhân đi với đoàn người ngựa nhiều, tối nay toàn bộ khách đã ngập kín.
Nói ra cũng may, người ở hai nhà ngang này, người chủ sự đều họ Lý, đều là từ Mã Ấp Châu tới, đều là hôm nay tới, cũng đều là những người trẻ tuổi, khi khách đăng kí trên cuốn sổ ghi chép, người chủ sự nhà ngang trước tên là Lý Bá Hạo, người chủ sự nhà ngang sau tên là Lý Ngư.
Trong nhà ngang trước, những người khách đến trễ, khi vừa mới vào được hơn một canh giờ, mới dùng xong cơm tối. Trên phòng còn có phòng khách, dùng cơm ở phòng khách chỉ có ba người, nữ quyến đều ở trong phòng ngủ, không ra ngoài. Ăn xong cơm tối, một người lớn tuổi nhất trong ba người bưng chung trà lên, rất mập mạp, còn một bên tai, nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào ngâm:
“Lịch lãm đa cựu tích
Phong nhật thảm sầu nhân
Hoang tắc không thiên lý
Cô thành tuyệt tứ lân
Thụ hàn thiên dịch cổ
Thảo suy hằng bất xuân...”
Hai người cùng họ Lý sau khi ăn uống no say, đang xỉa răng, nghe thấy bài thơ thê thảm, đồng thời cùng xoay người lại trợn trắng mắt nhìn người kia, người ca ca trong đó liền nói:
- Ta nói Nhậm Thái Thú à, ngài có thể chớ than thở nữa được không. Ngày ngày than khóc, có tâm tình gì ngươi cũng khóc hết rồi, ngươi cho rằng ngươi là Lưu Bị sao?