Chương 164: Nhân sinh như trò đùa
Đám người Mộ Tử Nhan, Lý Bảo Văn rầm rầm đến.
Lại rầm rầm đi ra.
Thiết Vô Hoàn cho rằng Lý Ngư muốn đợi người nhà đều quay lại, triệu tập mọi người thảo luận hành trình ngày mai, cho nên tìm mọi người lại, để tập hợp đến đây. Lúc này y tự cũng biết đại họa, cho nên…lòng trung thành và tận tâm của y, cũng đều đã tan biến. Chỉ là mọi người quá vội vàng, nên đã quên cửa đóng.
Gió lạnh soàn soạt lọt vào, làm cho lòng của Lý Ngư và Long Tác Tác cũng lạnh run lên.
Một lần lại một lần, nếu như thật sự giữa hai người có một chút gì gì đó thì không sao, nhưng bọn họ rõ ràng rất trong sạch mà!
Long Tác Tác ôm lấy đầu Lý Ngư, toàn thân đều đang run lên:
- Ngươi…nói đi, làm sao bây giờ!
- Đừng để ý đến bọn họ!
Lời nói của Lý Ngư giống như một vị chiến sĩ đang hấp hối đang giải thích di ngôn cuối cùng, giọng nói tuy rằng yếu ớt, lại vô cùng kiên định:
- Thân ngay không sợ bóng nghiêng!
Trong lòng Long Tác Tác hơi có chút cảm giác trấn an, khi tâm hoảng ý loạn không biết theo ai, có người trấn an sẽ bình tĩnh hơn một chút, về phần có đạo lý hay không, lúc này cũng suy nghĩ nhiều như vậy.
Lý Ngư tiếp tục nói:
- Chân ngay không sợ giày lệch! Ta…chúng ta ngay thẳng, vàng thật không sợ lửa, rễ sâu không sợ gió lay, người minh bạch không làm chuyện mờ ám…
Long Tác Tác:
- Hở…
Lý Ngư hít thở thật sâu, cảm giác đau đớn dưới bụng dưới đã giảm nhẹ đi nhiều làm hắn cũng dễ chịu hơn.
- Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gọi cửa!
- …
- Đường xa biết sức ngựa, đường lâu biết lòng người.
- Lâu ngày.. !
- Ồ, ngươi đau đến mức ngu ngốc rồi.
Câu nói vừa rồi, Long Tác Tác mới tỉnh ra, tên tiểu tử này bị mình đụng vào cái kia của hắn…
Nàng lo lắng nói:
- Ngươi không sao chứ, thật sự không cần gọi lang trung à?
Lý Ngư cười khổ nói:
- Không sao, may mắn trời lạnh, mặc đồ dày, Cô…chân của cô, thật có lực…
Long Tác Tác bĩu môi:
- Ta từng cưỡi ngựa, có thể ngồi vững một canh giờ.
Hai người nói nhăng nói cuội nửa ngày, cảm giác xấu hổ trong lòng Long Tác Tác cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chịu không được nói:
- Vậy thì…chúng ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?
Lý Ngư trừng mắt:
- Cái gì gọi là vờ như không có chuyện gì xảy ra? Ấy! Cô nói cho ta biết, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, việc chịu trách nhiệm này, ta có oan uổng hay không?
Long Tác Tác cũng trừng mắt lên:
- Không thì sao? Ngươi còn muốn xảy ra vấn đề gì nữa?
Câu nói này vừa nói ra, Long Tác Tác mặt thoáng đỏ lên, bỗng nhiên nghĩ ra rằng tại căn phòng của mình lúc đó, bởi vì bị hắn không đếm xỉa đến mình mà mình đã phẫn nộ hôn hắn một cái, trong lòng có chút rung động nhẹ nhàng, có chút dư vị hoài niệm:
- Tư vị đó…là tư vị gì nhỉ?
Trong khoảnh khắc, trong lòng nàng thẫn thờ, chính là hoàn toàn không có ấn tượng.
Đám người Ngụy Nhạc, Phùng Minh Chu ở trong căn phòng, mọi người đều tụ tập lại.
Tất cả mọi người đều không nói chuyện, mọi người hoặc là ngồi hoặc là đứng, hoặc là vây xung quanh bên cạnh lò sưởi ấm, lặng im hồi lâu, Mộ Tử Nhan vỗ đùi, nói:
- Ô! Sự việc lớn bao nhiêu! Có gì đâu mà làm lớn vậy, trai chưa vợ, gái chưa chồng, thiên kinh địa nghĩa, đường đường chính chính!
Lý Bảo Văn lập tức hưởng ứng:
- Nói đúng đấy! Con gái tây bắc chúng ta, không có gì mà phải xấu hổ cả, ngủ cũng đã ngủ rồi, nam nữ nằm chồng lên nhau, không ngủ, thì làm gì chứ?
Đám người Ngụy Nhạc Phùng Minh Chu liên tục gật đầu:
- Đúng rồi đúng rồi, có gì đâu chứ, mọi người không cần để ý. Đại Bả thức và đại tiểu thư, đây không phải là trời đất sinh một cặp sao, có gì đâu mà phải sốt hết cả ruột lên, sẽ không làm khó chúng ta đâu.
Mọi người đang bát nháo an ủi lẫn nhau, cửa phòng vừa mở, Long Tác Tác cầm roi ngựa đi đến, một cặp ủng vang lên tiếng kèn kẹt, tiếng ồn ào của mọi người trong gian phòng lập tức tiêu tan.
Long Tác Tác bước nhanh đến giữa giường, quét mắt nhìn hai bên, đi đến bên cạnh Ngụy Nhạc ngồi bên lò lửa, dùng roi ngựa chọc gã, Ngụy Nhạc giống như dưới mông có lò xo, bật đứng lên, tránh sang bên cạnh.
Long Tác Tác xoay người lại, ngồi ở vị trí của Ngụy Nhạc, thần sắc bình tĩnh thong dong, giống như…giống như thật sự chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó, cửa ra vào có tiếng ho nhẹ, có người hai tay chắp sau mông thong thả bước đến.
Mọi người vội đứng dậy, lả giả cười chào hỏi:
- Xin chào Đại Bả thức! Lý Đại Bả! Đại Bả thức!
- Ngồi! Mọi người ngồi đi! Người nhà cả, đừng câu nệ!
Lý Ngư giơ một tay lên, rất có phong thái lãnh đạo hướng về phía mọi người, vẻ mặt hớn hở.
- À…Ừ, ừ…phải không?
Lý Ngư trong gian phòng đi lại thong thả vài bước, cười ha hả:
- Tối hôm nay, La Nhất Đao lại giết đến trước cửa, ta xem ra, y bị chúng ta cho ăn thiệt, không cam tâm. Như vậy xem ra, chỉ sợ lịch trình quay về của chúng ta, y cũng sẽ không bỏ qua.
Ngụy Nhạc đừng thấy chỉ là một tên hán tử thô kệch, trong lòng lại rất tỉ mỉ, lập tức phối hợp mà nói:
- Đại Bả thức nói đúng! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, gã nhất định sẽ ở trên đường để chờ chúng ta!
Lý Ngư hơi mỉm cười, mắt híp lại:
- Chẳng qua, bọn chúng tối hôm nay vừa mới đến, lại đi vào trấn suốt đêm, ngày mai sẽ nghỉ ngơi một ngày, ta không tin, gã sẽ đi trên đường suốt đêm.
Hắn trầm ngâm một chút, hỏi:
- Chúng ta ở trong trấn giao hàng, trước kia đều là sau mấy ngày sẽ rời khỏi à?
Ngụy Nhạc cướp lời:
- Chúng ta bình thường nhanh nhất ba ngày, bởi vì trên đường vất vả, nên để cho mọi người nghỉ ngơi một chút. Chẳng qua có thời điểm, cũng sẽ nghỉ mất mấy ngày, à, trấn này thì khác, Đại Bả thức, ngài hiểu mà!
Mộ Tử Nhan cười nói:
- Ta nói lão Ngụy à, ngươi khi nào nói chuyện hàm súc như vậy, không phải đang muốn nói mỹ nhân trong trấn nhiều vậy sao! Đó toàn là những cô nương ngực lớn mông to, hai má…
Long Tác Tác ho nhẹ một tiếng, Mộ Tử Nhan lập tức kẹp khe mông lại, ngượng ngùng tránh sang góc tường.
Lý Ngư gật gật đầu, nói:
- Được! Vậy thì chúng ta sẽ “xuất kỳ bất ý”, sáng ngày mai quay về! Người nhận hàng của chúng ta đâu, vẫn chưa về à?
Phùng Minh Châu nói:
- Đại Bả thức, ta hỏi qua rồi, chường quầy nói là, người nhận hàng tự khi đi vào trấn mỗi tối đều đi kĩ viện khoái hoạt, rất ít về vào buổi tối! Nhưng ban ngày, thường quay trở về ngủ.
Lý Ngư nói:
- Mọi người lại cực khổ lần nữa lập tức tản ra tất cả các thanh lâu kỷ phường, mỗi một nhà đều phải tìm kiếm cho ta! Đi xuyên đêm cũng phải tìm y trở về, ngay cả tối cũng phải giao hàng!
Hắn nói tiếp:
- Hàng giao rồi, chúng ta lập tức lên đường quay trở về Long gia trại, không có xe lớn liên lụy, chỉ cần La Nhất Đao bọn họ chậm trễ nửa ngày muốn đuổi theo cũng không kịp, chúng ta sẽ an toàn trở về. Chỉ là chẳng qua, mọi người sẽ mệt nhọc hơn thôi.
Lý Bảo Văn vội nói
- Đại Bả thức đừng khách khí, đây cũng là việc vì nghĩ cho tính mạng của mọi người! Nói tới, người trong nhà còn đang chờ chúng ta về ăn tết đấy.
Những người khác đều phụ họa theo:
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Lý Ngư vỗ tay, nói:
- Tốt! Vậy thì cứ quyết định như vậy! Đại tiểu thư…
Lý Ngư xoay ánh mắt nhìn về hướng Long Tác Tác, ánh mắt chăm chăm, trong sáng có thần.
Long Tác Tác lập tức đứng dậy, thần sắc trang trọng:
- Đại Bả thức, ngươi nói đi!
Mọi chiến sĩ nhìn phong thái của hai vị này, thật sự là nhân sinh như kịch!
Lý Ngư nói:
- Sáng sớm ngày mai, bàn giao xong xuôi, cô dẫn các huynh đệ mau chóng trở về Long gia trại.
Long Tác Tác giật mình, đây không phải việc nằm trong phạm vi lúc nãy hai người bọn họ thương lượng.
Long Tác Tác nói:
- Vậy còn ngươi?
Lý Ngư cười, vẻ mặt hiện ra ánh hào quang như Thánh mẫu, chiếu vào mọi người:
- La Nhất Đao chí tại ta, ta ở trong trấn, để gây sự chú ý cho y, chờ y phát hiện rút lui, các ngươi sớm quay trở về Long gia trại!
Mọi người vừa nghe thế nhất mực phản đối.
- Không được!
- Vậy thì sao có thể thành được!
- Chúng ta sẽ không bỏ rơi Đại Bả thức!
- Mọi người không cần phải lo lắng! không cần phải lo lắng!
Lý Ngư vội vàng giơ tay lên trấn an:
- Ta không ngốc như vậy, ta sẽ đưa cổ ra chờ đao sao?
Hắn với bộ dạng ý chí trong tay, nói:
- Trong trấn này tối nay mã phỉ vào rồi, tất nhiên sẽ tăng cường đề phòng. La Nhất Đao chỉ có thể chờ ở ngoài trấn, không dám mạo hiểm đi vào. Nhưng mà…
Hắn đắc ý cười:
- Chờ khi người nhận hàng được quan binh hộ tống đi về Đại Chấn Quan, ta cũng sẽ đi cùng y. Chỉ cần đi vào Đại Chấn Quan, trừ phi La Nhất Đao một lúc hạ được hùng quan này, bằng không gã ta khó mà làm khó dễ được ta? Hahaha…
Hắn cười khà khà, sờ sờ cằm, vẫn không có râu, khí thế không khỏi chưa đủ. Hắn lại ho khan một tiếng, nói:
- La Bá Đạo có thể dẫn theo hơn mấy trăm mã phỉ, ngày nào cũng chờ trên đường sao? Lại nói, một mình ta, à, còn cả Vô Hoàn, hành động cũng tiện. Ta ở trong trấn Song Long ẩn mấy ngày, ở lại Đại Chấn Quan ẩn mấy ngày, sau đó lặng yên bỏ đi! Vậy thì gã sẽ đi đâu để tìm ta đây!
Trong tận đáy lòng Lý Ngư lại có chút nghi vấn tự nói một câu: Ta sẽ lặng lẽ đi Trường An! Huynh đệ trượng nghĩa Vô Hoàn này, tốt nhất là dẫn y theo, các ngươi đi đâu tìm ta? Hahaha…
- Không được!
Long Tác Tác trợn tròn mắt, ở lại trấn ư? Sẽ cùng cái tên nhận hàng khốn kiếp mỗi tối đều không trở về quán trọ kia tới các kỷ viện thanh lâu để phong lưu ư?
Nàng nói:
- Long gia trại chúng ta, từ trước tới giờ chưa từng bỏ rơi Đại Bả thức để tự mình thoát mạng! Muốn đi thì cùng đi!
Lý Ngư vội giải thích:
- Không phải, cô nghe ta nói…
- Ta không nghe!
Long Tác Tác dùng roi ngựa chỉ về phía đám người Ngụy Nhạc, Phùng Minh Châu, Mộ Tử Nhan, Lý Bảo Văn:
- Các ngươi, giám thị Đại Bả thức, quả quyết không cho phép Đại Bả thức một mình ở lại mạo hiểm!
Vài người được điểm danh lập tức xông tới bên cạnh Lý Ngư, vậy quanh hắn ở giữa, giương giương mắt hổ.
Lý Ngư không dễ dàng gì nghĩ ra được “kế đi Trường An”, mắt thấy sắp bị phá hủy, không khỏi cực kỳ bại hoại nói:
- CCác ngươi đang muốn làm gì, ta là Đại Bả thức đó!
Long Tác Tác nói:
- Hàng đã vận chuyển tới rồi! Ngươi phái người đi giao rồi, tiếp theo, bổn cô nương sẽ định đoạt!
Nàng nhấc roi ngựa lên đi ra ngoài, đến trước cửa quay lại nói:
- Tối nay, ngươi cứ ở trong đây, Ngụy Nhạc, mấy người các ngươi, ngủ cũng phải mở một con mắt, vị Đại Bả thức này của chúng ta rất khôn ngoan, đừng để cho hắn lẻn đi!
Đám người Ngụy Nhạc đồng nhất trả lời:
- Dạ!
Ngủ ở đây sao? Chờ nghe tiếng ngáy ngủ vang lên sao?
Lý Ngư nghĩ ngợi đều thấy sợ, vội vàng kêu lên:
- NNhất định phải ngủ ở đây sao? Ta về phòng có được không?
Long Tác Tác liếc ngang hắn:
- Chỗ của ta đã bị tiêu hủy rồi, ngươi về phòng, thì ta ngủ ở đâu?
Lý Ngư ngẩn ngơ:
- Hở?
Long Tác Tác khí phách giơ tay ra:
- Chỗ của nhà ngươi, bổn cô nương trưng dụng rồi…
Nàng nghênh ngang rời đi, Lý Ngư đứng ở đó, ngây ra như phỗng.
Ngụy Nhạc chà xát tay, ân cần cười nói:
- Đại Bả thức, ngươi ngủ ở bên trong giường, bên đó ấm áp!
Lý Ngư nhìn thử xem mấy người vây hắn ở giữa nhiệm vụ tận trung thế nào, lại nhìn Thiết Vô Hoàn như không có việc gì đứng bên cạnh, không hề có hành động gì, chỉ có thể miễn cưỡng cười, lặng lẽ gật đầu.