Chương 179: Đại Trí Đại Hiền Đại Thần Thông
Lúc này, Thường Thư Hân nghe tin đã ra ngoài đón, vừa thấy Quyền Bảo Chính, liền cười nói:
- Quyền Bảo Chính, đội hình lớn như vậy, muốn làm cái gì vậy?
Nói xong, Thường Thư Hân cười híp mắt, ánh mắt đã tập trung ở trên người Trử Long Tướng. Lẫy nhan lực của ông ta, tự nhiên hiểu được người này mới là người có quyền lớn nhất trong này, chỉ là Trử đại tướng quân ăn mặc đơn giản, trong khoảng thời gian ngắn ông ta cũng không xác định rõ ràng được thân phận là gì.
Quyền Bảo Chính cùng Thường Thư Hân rất quen thuộc, Thường Thư Hân thường thông qua Đại Chấn Quan, lui tới Lùng Hữu, Trường An, đối với nhân vật quan trọng đều rất chú ý lui tới, lôi kéo kết giao, cũng vì lẽ đó hai người cũng đã ăn qua bàn rượu, uống qua trà bằng hữu.
Có điều, hôm nay Đại tướng quân bị hành thích, tuy Quyền Bảo Chính thấy người quen, nhưng cũng không dám quá biểu hiện sự thân mật, chỉ là sắc mặt hơi sầm sì, nói với Thường Thư Hân:
- Vị này chính là Vũ Hầu Đại tướng quân, Kinh Châu Đạo Hành Quân Đại Tổng Quản Trử đại tướng quân, hôm nay có kẻ xấu đến ám sát, Đại tướng quân rất tức giận, Quyền Bảo Chính hiện tại toàn bộ truy lùng bắt thích khách, mong rằng Thường lão gia phối hợp...
Dứt lời, Quyền Bảo Chính liền vung tay lên:
- Lục soát.
Những quan binh kia cùng nhau chen vào, tức thì liền nghe âm thanh quát mắng vang lên dồn dập:
- Tất cả đi ra, đừng cạnh tường.
- Ngươi, còn ngươi nữa, không cho đi lại.
- Bỏ đao thương xuống, không cho mang theo, nếu không, giết không tha.
Thường Thư Hân nghe Quyền Bảo Chính nói như vậy, không khỏi hướng về phía Trử Long Tướng hơi liếc mắt một cái, tiến lên bái lạy nói:
- Tấn dân Thường Thưu Hân, bái kiến Trử đại tướng quân.
Thường Thư Hân ở thành Trường An, cũng gặp rất nhiều đại nhân vật, tuy rằng Trử Long Tướng chức cao mà quyền trọng, chẳng qua ông ta lại không có nhược điểm gì ở trong tay đối phương, vì lẽ đó thái độ đúng mực, ngược lại cũng hiển lộ hết phong độ của một đại thương nhân.
Trong viện còn hai tiểu viện đơn độc, một chỗ là nơi ở Thường Thư Hân, một nơi chỗ chỗ của khách Lý Ngư.
Trong phòng, Dương Thiên Diệp đem chuyện Lý Ngư giúp bọn họ nói rõ với mọi người, quan binh bắt đầu tiến vào trong viện lục soát, mọi người nhất thời biến sắc mặt.
Phùng Nhị Chỉ nhấc thanh đao lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chúng ta xông ra ngoài.
Dương Thiên Diệp lập tức chạy tới cửa, dán vào khe cửa nhìn ra bên ngoài, biến sắc nói:
- Quan binh rất nhiều, đều là tinh nhuệ, chỉ sợ khó thoát.
Lý Ngư nói:
- Trước tiên các ngươi trốn đi, ta sẽ đi ứng phó.
Mặc Bạch Diệm trầm giọng nói:
- Tiểu Thần Tiên, nếu như hiện tại tìm thấy chúng ta từ trong phòng của ngươi, cho dù ngươi có hơn một trăm cái miệng, cũng sẽ thành đồng lõa, không thể biện bạch.
Hột Can Thừa Cơ cũng nói:
- Coi như bây giờ ngươi lao ra tố cáo, cũng không thoát khỏi hiềm nghi đồng lõa. Hơn nữa chúng ta nhất định sẽ nói ngươi là đồng lõa.
Lý Ngư thở dài, nói:
- Lý mỗ một bụng thiên kim, nếu đã đáp ứng giúp các người rồi, thì sẽ không nuốt lời, hà tất phải đe dọa.
Nghe hắn nói thế, Hột Can Thừa Cơ và Mặc Bạch Diệm liên tục cười lạnh.
La Bá Đạo khinh thường nói:
- Thật không? Bây giờ chỉ cần bọn họ luc soát chúng ta, mặc kệ ngươi nói thế nào, đều không thể tránh khỏi có liên quan. Nếu vận may tốt, theo lão tử đồng thời Vọng Mệnh thiên Nhai, nếu không tốt, ngươi phải chết tại chỗ. Mà ngươi nhìn đi, cả căn phòng, chỉ có ngươi, khi nghe có quan binh xông vào, vẫn ung dung như vậy, chẳng lẽ không phải là có cái chủ ý bán đứng chúng ta ư.
Lý Ngư nhìn y một chút, ung dung nói
- Ngươi chỉ tu võ, không tu tâm thuật sao? Núi Thái Sơn có sập ngay trước mặt mà sắc mặt không đổi, con nai nhìn thấy đồ ăn ngon mà mắt cũng không chớp, mới có thể đối phó với địch. Tự loạn trước, thì sao có thể thắng trận đây?
Nghe thế, Dương Thiên Diệp và Mặc Bạch Diệm cùng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phải biết, núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt mà không đổi sắc mặt lúc này còn chưa được biết đến, là một câu danh ngôn của lão tiên sinh Tô Tuân Bắc Tống, đến hậu thế, đã là một hình dung từ mà mọi người đều hiểu. Lý Ngư đã nói ra rồi, kỳ thật hắn cũng không biết nguồn gốc của câu nói này.
Nhưng lọt vào trong tai Dương Thiên Diệp cùng với Mặc Bạch Diệm, “núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt mà mặt bất biến, con nai hào hứng với trái ngon mà mắt cũng không chớp”, nghiễm nhiên chính là xuất khẩu thành thơ, một câu trích kinh điển rồi. Không ngờ Lý Ngư lại có tài học như vậy? Trong lúc nhất thời, tiểu thần tiên ở trong mắt chủ tớ Dương Thiên Diệp, hình tượng lập tức cao thêm một đoạn.
Mặc Bạch Diệm không khỏi thầm nghĩ:
- Lời nói người này, không ngờ lại là lòng dạ binh giáp, bụng giấu thi thư, chẳng lẽ lại thật sự là Nhân Trung Long Phượng*, kỳ tài dân gian? Điện hạ quả nhiên là mắt sáng, nếu thật có thể chiêu nạp hắn hiệu dụng cho Điện hạ, ừ … tuy rằng xuất thân có chút chênh lệch, miễn cưỡng cũng có thể làm Phò mã.
Nhân Trung Long Phượng: rồng, phượng trong biển người.La Bá Đạo cùng với Hột Can Thừa Cơ mặt mày có chút suy tư, hai người đều không biết chữ, tuy nghe ra được câu nói này tựa hồ rất có ý tứ, nhưng lại không biết nên tỏ thái độ gì.
Lý Ngư vội vàng vung tay:
- Còn không mau trốn đi.
Mặc Bạch Diệm phản ứng đầu tiên:
- Tiểu thư, nhanh.
Ánh mắt Dương Thiên Diệp quét qua, thả người nhảy về phía giường, hướng về trên giường nhỏ, kéo một cái chăn qua, che ở trên người, mới nhìn qua giống như Lý Ngư mới vừa ngủ dậy, chăn đệm bừa bộn, không đến gần sẽ không biết bên dưới có giấu người.
Mặc Bạch Diệm vừa thấy công chúa Điện hạ lên giường, lập tức vung tay lên, cùng với Phùng Nhị một người thì ẩn sau tấm bình phong ở góc tường, một người thì ẩn ở trong góc hình tam giác bên cạnh bàn trang điểm. Hai nơi này đều gần với giường nhất, một khi bị người ta phát hiện, hai người có thể dẫn đầu gây trở ngại cứu công chúa.
La Bá Đạo chỉ mông mình vội la lên:
- Ta thì làm sao bây giờ, ta làm sao bây giờ, hành động thật bất tiện nha.
Hột Cn Thừa Cơ nghe thấy động tĩnh quan binh ngày càng gần, tâm trạng cũng sốt ruột theo, vèo một cái đến bên cạnh y, đưa tay ra liền muốn rút mũi tên:
- Ta rút ra cho huynh.
- Tuyệt đối không thể.
Lý Ngư cùng La Bá Đạo cùng đồng thanh.
Hai người ngừng một chút, lại đồng thanh:
- Có móc câu, muốn rút, máu sẽ bắn tung tóe.
Lý Ngư sợ máu bắn ra sẽ bị người ta phát hiện ra đầu mối, chứ không phải lo lắng cho chủ nhân cái mông kia.
Hột Can Thừa Cơ gấp đến độ dậm chân:
- Vậy làm sao bây giờ, vậy làm sao bây giờ?
Lý Ngư hướng lên trên chỉ tay nói:
- Mau mau, phòng thượng hạng.
Hột Can Thừa Cơ không kịp nghĩ nhều, nhảy một cái, giữa không trng xoay người, mũi chân duỗi một cái hướng lên trên, hai chân một đổi chiều Kim câu, liền vững vàng đứng ở trên đòn dông, hai tay hướng phía dưới duỗi một cái, La Bá Đạo cũng nhanh chóng đưa tay nắm chặt tay y, Hột Can Thừa Cơ liền kéo y lên.
Trên mông La Bá Đạo bị cắm mũi tên, không thể động đậy nhiều, Lý Ngư thấy thế, bận bịu trước trên một hồi, đúng vào lúc này, cửa liền bị phá tung.
Lúc này, Lý Ngư vừa dùng sức nâng lên phía trên, Hột Can Thừa Cơ cũng phối hợp kéo lên, kéo cả người La Bá Đạo lên, hai người miễn cưỡng lên đến trên xà nhà, đúng lúc quan binh phá cửa xông vào, cũng vừa vặn La Bá Đạo kịp thu chân về, không bị phát hiện.
Nhưng Lý Ngư hai tay tay đang giơ lên cao, cái tư thế này không kịp giấu nữa rồi. Dương Thiên Diệp nằm trên giường nhỏ lặng lẽ lấy kiếm nhấc lên một khe nhỏ quan sát hắn, trái tim nhất thời như muốn vọt lên tận cổ.
Thấy Lý Ngư vẫn giơ hai tay, dùng sức vặn cơ thể, há miệng ngáp một cái thật lớn, cao giọng ngâm:
- Đại mộng thủy tiên giác, bình sinh ngã tự tri. Thảo đường xuân thụy túc, song ngoại nhật trì trì.
Dứt lời hắn hạ cánh tay xuống, lười biếng đi ra ngoài:
- Các ngươi là ai, xông vào nhà ta làm gì?
Mặc Bạch Diệm ngồi xổm ở bên bàn trang điểm, lặng lẽ quan sát hành động của Lý Ngư, rõ ràng bên trong giấu năm người sống, chỉ cần có người đi vào lục soát, một người cũng đừng nghĩ sẽ giấu được, hắn vẫn rất ung dung không nóng vội thì trong lòng giât mình, bộ dạng này cùng với tiên đế chịu chết Dương Quảng rất giống nhau.
Hột Can Thừa Cơ trốn trên xà nhà, nhìn bộ dạng thản nhiên của Lý Ngư, nhất thời cũng sinh ra một chút cảm giác thổn thức:
- Cho dù là lão tử, thì lúc này cũng rất sốt ruột rồi. Còn hắn lại thong dong như cậy, thật có phong độ của một đại tướng quan nha.
Trên giường nhỏ, trái tim nhỏ bé của Dương Thiên Diệp càng chấn động hơn.
Đại mộng thùy tiên giác? Giấc mộng ngày cùng cảm giác này, hiển nhiên là có ý tứ, Trang Chu mộng điệp, sinh ra ảo mộng, cảm giác này có ý gì? Giác Tỉnh là vậy. Chẳng lẽ, hắn thực sự là một Đại Trí Đại hiền giả Ninh Tĩnh Trí Viên không màng lợi danh, định rõ chí hướng?
Tinh thần Dương Thiên Diệp trở nên hoảng hốt, bỗng nhiên có chút hoài nghi trước đây lúc bản thân rời khỏi thành Lợi Châu trốn dưới gầm xe ngựa Lý Ngư nghe trộm cuộc nói chuyện. Lời nói của Lý Ngư, đến cuối cùng là thật hay giả? Có khả năng, hắn nói dối mẹ mình và Cát Tường hay không, trên thực tế hắn thật sự có thần thông trong người?
Bỗng nhiên lúc này đây, Dương Thiên Diệp cảm thấy loại phỏng đoán này rất có khả năng xảy ra. Lại nhìn về phía Lý Ngư, tấm lưng kia vậy mà đột nhiên lại vĩ đại hẳn lên.
Lý Ngư đón mũi thương sắc bén và ánh mắt cảnh giác của hai tên quan binh, dáng vẻ tiêu tiêu sái sái, bộ dáng nhàn nhã, tay áo rồng hất lên quấn lấy, nhưng trong lòng hả hê một ý nghĩ: Nhất là chết, ông đây cũng không sợ. Có bản lĩnh thì cắn ta đi.