Chương 194: Hoa đào trên hồ
Thành Trường An thiết kế số đường, số phố cũng đều có căn cứ. Nam Tứ Phường Hoàng Thành, giống như bốn mùa; Nam Bắc Cửu Phường, lấy quy tắc Cửu Qùy để làm; Hoàng Thành hai bên ngoài thành Nam Bắc gồm mười ba phường, giống như một năm có nhuận vậy.
Trên địa thế, thành Trường An thấp dần từ Nam xuống Bắc, nằm ở vị trí tương đối thấp, cho nên nước bên phía Bắc cũng nhiều hơn so với phía Nam. Thành Trường An không thua kém so với Lạc Dương hay Kim Lăng, không có sông lớn xuyên qua, nhưng có nhân công tu sửa rất nhiều cống rãnh, hình thành sông nhân công hoặc hồ nhân công.
La Bá Đạo chịu đau đớn nhét thanh đao tà môn của y vào trong một cái lỗ trên tường, cùng với Hột Can Thừa Cơ dọc theo hẻm nhỏ đến cuối hẻm, liền có một hồ nhân công, gợn sóng lấp lánh, liễu rũ quanh hồ, thậm chí thanh tịnh. Hai người hô lên một tiếng, nhảy thẳng vào hồ.
Một thân hôi thối tắm rửa sạch sẽ, lúc này mới sực tỉnh quần áo trên người vẫn chưa cởi, như vậy tắm cũng cảm giác không đủ sạch sẽ, Hột Can Thừa Cơ liền ra khỏi sông, cởi xiêm y, chỉ độc một chiếc quần, lại nhảy vào trong nước.
La Bá Đạo tóc tai bù xù đang ngồi gội đầu, nhìn thấy Hột Can Thừa Cơ làm thế bèn vội vàng lên bờ cởi y phục ra. Y nhìn thấy tứ phía không có người, lập tức ngay cả chiếc quần đũi trên người cũng cởi, không mảnh vải che thân nhảy vội vào trong nước. Một đầu lĩnh mã phỉ xuất thân từ Tây Bắc, so với Hột Can Thừa Cơ đã từng làm quan quân, ngươi có thể yêu cầu y bao nhiêu?
Hai người đang tắm rất thoải mái, chợt nghe thấy từ phía xa có người lớn tiếng gọi:
- Vừa này nghe thấy có người nhận diện, không phải nói có hai người hành tung lén lút đến nơi này sao? Sao lại không nhìn thấy người đâu nữa rồi?
Hột Can Thừa Cơ giật mình, lập tức thò đầu nhìn, nhìn thấy một đám người tay cầm cương đao, đang đứng ở một bên con hẻm nhìn hết đông sang tây, bởi vì bên bờ hồ sửa lại tương đối cao, hai người đứng ở bên hồ, đám kia đứng ở trên bờ, nhất thời không nhìn thấy bọn họ.
Hột Can Thừa Cơ mặt biến sắc, lập tức hướng về phía La Bá Đạo đánh thủ thế, nhanh chóng bơi vào bên trong hồ. La Bá Đảo ngầm hiểu, lập tức đi theo phía sau, chỉ là trong lúc vội vàng hoàn toàn quên mất bản thân mình đang trần truồng, không mảnh vải che thân.
Trên bờ, tên cầm đầu vung tay lên, quát:
- Lục soát dọc theo hai bên bờ hồ! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Trong phường, Lý Ngư ở phía trước, thong thả buông lỏng hai tay, chậm rãi bước đi, tận hưởng phong cảnh của vùng này, dùng tâm tình của hắn, giống như đi vào một bức họa cổ, tâm tình này, cảm giác này, không giống nhau.
Theo sau Lý Ngư, không hề có tâm tình nhàn nhã tự nhiên như Lý Ngư, cùng đi một trận, Thâm Thâm nhẫn nại không được, cuối cùng cũng bước lên trước hai bước, trước tiên nhe ra hàm răng trắng, giọng nói cũng mang theo một chút độ ngọt, nịnh nọt gọi:
- Tiểu lang quan~~
Một chữ quân uốn cong ba đường, hấp dẫn không tả được.
Sắc mặc Lý Ngư nghiêm nghị:
- Nói chuyện cho đàng hoàng!
Thâm Thâm lập tức nói:
- Chúng ta thuê một chiếc xe có được không?
Lý Ngư theo phản xạ quay lại nhìn về phía chân nàng, con gái thời Đường, không có tập tục bó chân, đều là thiên túc, lúc này mới đi được có vài bước mà đã chịu không nổi rồi, xem ra bình thường không đi dạo nhiều.
Hắn chế nhạo nói:
- Sao vậy, chân đi đau rồi à?
Thâm Thâm khổ sở:
- Không phải là chân đau, mà là đau vai, đau thắt lưng, lưng cũng đau, đau quá!
Lý Ngư nói:
- Hừ! Cô làm gì vậy? Ta không để cho cô phải làm công, vai cô…, thôi được, chúng ta thuê xe.
Lý Ngư nói được nửa câu, nhìn thấy Thâm Thâm nhích bả vai, lại nắm nắm ngực, tuy rằng động tác rất nhỏ rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào trong mắt của hắn, nhất thời hiểu được, cô nàng này, mang “đồ” rất nặng.
Hắn tìm kiếm xung quanh, tìm kiếm kiệu phu, không ngờ lại không tìm thấy kiệu phu, lại nhìn thấy dân chúng già trẻ dắt díu nhau, kích động đi lên phía trước.
- Nhanh nhanh nhanh! Đi muộn sợ sẽ không xem được náo nhiệt, nhanh lên.
- Cánh cửa của Trưởng Tôn lão gia thật sự đã bị người ta chắn lại? Ai mà to gan như vậy, thật có hứng thú mà!
- Vậy được không, người chặn cửa chúng ta không quen biết, nhưng dám đến chặn cửa của Tể tướng Quốc cữu gia đương triều, hẳn cũng không dễ trêu.
Thâm Thâm nghe thế, lập tức vai cũng không còn đau nữa, lưng cũng không nhức nữa, hai mắt nhấp nháy tỏa sáng, một tay lôi kéo áo Lý Ngư:
- Tiểu lang quân, có náo nhiệt để xem rồi, đi mau, đi mau.
- Ôi, cô đừng kéo y phục của ta, nam nữ thụ thụ bất thân…
- Đậu hủ ngốc! Mau đi thôi!
Thích xem náo nhiệt thì khỏi phân trần, Thâm Thâm kéo Lý Ngư đi.
Có phải người ngực to thật sự là không có não không! Cửa của Trưởng Tôn lão gia bị người ta chặn rồi! Vị Trưởng Tôn lão gia là Tể Tướng đương triều, đường đường là Quốc Cữu! Chẳng lẽ nàng lại không hề biết gọi gì sao? Ô! Đúng rồi, nồi này là của ta, không phải của nàng ta, nàng ta đương nhiên không để ý!
Lý Ngư vừa nghe thấy, liền biết là Uất Trì Cung đến chắn cửa chính của Trưởng Tôn Vô Kỵ, sự náo nhiệt này hắn mới không muốn nhìn, hắn ước gì tránh xa khỏi ngọn gió này, nhưng Thâm Thâm lại bước đi như bay, giữa lúc Lý Ngư đang do dự, đã bị nàng ta kéo qua ngã tư một con đường lớn, dinh thự trong hẻm rộng phía trước, trước phủ đã rất nhiều người bao vây ở đó.
Đã đến đây rồi, Lý Ngư ngược lại không muốn trốn nữa. Đại để mang tâm trạng đó, cùng với những phần tử phạm tội hỗn loạn trong đám người đó đi xem cảnh sát xử án, dường như đã hiểu rõ sự việc, trong lòng không khỏi càng yên ổn hơn chút.
Căn dinh thự đó, vô cùng hùng vĩ. Cửa có mái vòm, dưới có đệm đá, trước cửa một mớ gạch xanh lát dưới đất, buộc cọc, đèn can cột cờ, đẩy đủ mọi thứ. Cạnh cửa có một bảng hiệu, trên đó có ba chữ to:
- Trưởng Tôn Phủ!
Phủ đệ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, chiếm hơn một phần ba đất của phủ đệ Trử Long Tướng, trạch viện thất tiến, trong viện lạc lục tiến lại có một hồ nhỏ.
Chính là khi cảnh xuân tươi đẹp, hoa đào khoe sắc, rừng bên cạnh hoa đào chính là làm lăn tăn trên hồ nhỏ, nước hồ hướng về trong rừng hoa đào, dẫn ra một con suối nhỏ, bên suối cây hoa nở rộ, mỏm đá thấp thoáng, nước chảy róc rách, hoa theo gió mà rụng rơi, rơi trên mặt nước suối, phảng phát khuôn mặt mỹ nhân, cái trán màu vàng.
Bảy tám tấm chiếu hương bồ đặt trên đất, dưới gốc cây hoa đào phủ đầy hoa đào, trên mỗi tấm đều có một chiếc kỷ trà chắc chắn, rất nhiều nam nữ tụ tập mà ngồi lại, trò chuyện vui vẻ.
Bãi cỏ rậm rạp, cây đào xanh màu mới, lá cây đều là màu xanh, bị ánh nắng chiếu vào, tỏa ra màu vàng nhạt. Xung quanh có tỳ nữ phục thị, tình này cảnh này, như thi như họa.
Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở trên chiếc ghế, bên cạnh chính là nước chảy róc rách, trên nước có rất nhiều tửu tước bằng đồng trôi dạt theo nước, trong tước có mỹ tửu. Một chung mỹ tửu xuôi theo dòng bồng bềnh đến bên cạnh Trưởng Tôn Vô Kỵ, bị đám cỏ và nguồn nước ngăn trở, ngừng ở đó, mọi người cùng vỗ tay cười to.
Theo quy củ của hôm nay, rượu đến chỗ người nào, thì người đó phải uống hết, sau đó còn phải ca hoặc nhảy một điệu. Trưởng Tôn Vô Kỵ dĩ nhiên rượu chưa uống đủ, thấy thế cười to, vui vẻ uống một hơi hết ly rượu, đứng dậy rồi khỏi ghế, trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người mà nhảy múa.
Ông ta vừa nhún vai, vừa vung tay, nhảy theo luật mà đi, đừng thấy chỉ là một lão già năm mươi, xem ra nhảy cũng khá duyên dáng đấy.
Ở đây tổ chức yến tiệc, những người dự tiệc đương nhiên đều là thân tộc của nhà đó, mở ra yến tiệc này. Mà thân tộc của Trưởng Tôn Vô Kỵ, chính là Hoàng tộc, cho nên ngồi ở đó không ít người đều là Hoàng tử và Công chúa, những người trẻ tuổi chiếm đa số, Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở giữa đó, dường như cũng trẻ hơn nhiều, chơi đùa vô cùng hào hứng.
Lúc này, quản gia của Trưởng Tôn phủ hoảng sợ chạy tới, bởi vì đều là thân quyến của chủ nhà, cho nên không hề che giấu, trực tiếp kêu lên:
- A Lang, hỏng rồi hỏng rồi, Uất Trì Cung dẫn theo một nhà già trẻ lớn bé chắn ngay cửa chính của chúng ta, kêu to gọi nhỏ cũng không biết muốn làm gì, bây giờ ngoài phủ bao vây rất nhiều người!
- Cái gì?
Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩn người, chuyện bán tòa nhà này cho Uất Trì Cung cũng đã năm sáu năm, ông ta sớm đã quên rồi, nhất thời cũng không nhớ nổi mình có bất hòa với Uất Trì Cung ở chỗ nào, nhất thời tức giận lên:
- Cái tên đen như than này, lão phu đâu đắc tội gì với hắn? Đi, đi xem một chút!
Trưởng Tôn Vô Kỵ nổi giận đùng đùng chạy đi, các thân tộc đang ngồi trên ghế cũng vừa sợ vừa cười, đều ầm ầm đi theo, trong lúc nhất thời, chỉ có một thiếu niên mặc áo bào trắng ngồi gần bên bờ hồ nhỏ vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, không chút nhúc nhích.
Nhìn thấy mọi người hô to gọi nhỏ theo sát Trưởng Tôn Vô Kỵ rời đi, thiếu niên mặc áo bào trắng này chậm rãi bưng rượu lên trước mặt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bờ môi nổi lên một chút ý vui vẻ không màng danh lợi, dường như…không có việc gì ngoài ý muốn khiến cho anh ta cảm thấy kỳ lạ, thú vị.
Gương mặt như quan ngọc, đang lúc thiếu niên, tâm tình một công tử lại giống như một khúc gỗ già nua, ngồi ở dưới gốc cây đào đang tràn đầy sự sống, tình này cảnh này, nghiễm nhiên như họa.
Cho đến khi ngay cả a hoàn tỳ nữ cũng đều đi hết, anh ta mới vịn đầu gối mà đứng dậy, cất bước đi đến bên hồ, nhìn lại chân của anh ta, dường như có chút tàn tật.
Một cây cầu bên hồ, thông về hướng giữa lòng hồ, trên chín khúc cầu nối, một thiếu nữ mặc chiếc váy màu hồng tay cầm lấy cá, một tay cầm lưới, đang dùng mồi để bắt cá.
Nàng ta ném thức ăn cho cá, dẫn bầy cá tới, lập tức dùng lưới để bắt, không ngờ những con cá kia lại rất cảnh giác, nàng ta động lưới, những con cá đó lập tức chạy tán loạn, thiếu nữ tức giận, ảo não.
Bên hồ thiếu niên mặc y phục trắng nhìn thấy cảnh như vậy, bờ môi mới chính thức nổi lên một sự vui vẻ thú vị, có lẽ là thiếu nữ kia ngây thơ chất phát, đã động lòng anh ta.
Thiếu niên mặc áo bào trắng này, chính là Thái Tử Đại Đường Lý Thừa Càn. Mà thiếu nữ mặc váy hồng kia, thì là ngự muội của anh ta – Cao Dương Công Chúa.
Lý Thừa Càn là Đương kim thái tử, nhưng thật sự được sủng ái nhất lại là Việt Vương Lý Thái
Việt Vương Lý Thái, kiêm lĩnh Tả võ hầu đại tướng quân, Đại Đô Đốc Phu Châu, kiêm hai mươi châu quân sự Hạ, Thắng, Bắc Phủ, Bắc Ninh, Bắc khai ngũ Đô Đốc, Đốc Thường, Hải, Nhuận, Sở, Thư, Lư, Hào, Thọ, Hấp, Tô, Hàng, Tuyên, Đông Mục, Nam Hòa, đồng thời hoàng tử Lý Khác thụ phong, phong đất chỉ có tám châu.
Chư vương được sủng ái như vậy, thậm chí còn giỏi hơn cả Thái tử, Lý Thừa Càn há có thể không bị áp lực tâm lý, bởi vậy mà cùng với ngự đệ Lý Thái bằng mặt không bằng lòng, cũng không có gì là kỳ lạ. Chẳng qua, đối với việc các ngự muội không uy hiếp, Lý Thừa Càn ngược lại vẫn có một phần chân tình.
Mắt nhìn thấy Cao Dương bắt cá ở đằng kia, khiến cho Lý Thừa Càn vô cùng cao hứng, liền buông lỏng chân bị cà thọt, tập tễnh đi về phía nàng.
Lúc này, dưới hồ nước, Hột Can Thừa Cơ đang giãn hai tay, ra sức bơi về phía trước. Lúc này chân trái gã bỗng bị một người bắt được, làm cho gã càng hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại nhìn, quay lại thì thấy La Bá Đạo đang đánh trúng chân y ở trong nước, hai mắt nổi lên cao, hiển nhiên đang rất khó thở.
Hột Can Thừa Cơ khẩn trường dùng toàn thân, ngăn thân thể La Bá Đạo đang sắp chìm xuống, hai chân dùng sức đạp xuống dưới, vội vàng ngoi lên mặt nước để thở.
Phía trên khúc cầu, Cao Dương đang tức giận lấy một vốc thức ăn cá thật to, bực bội dốc sức ném xuống mặt nước, Hột Can Thừa Cơ dẫn theo La Bá Đạo thoát ra khỏi mặt nước, cả hai không ai bảo ai miệng há to…