Chương 210: Một khúc hồ xoáy vũ nghênh đón lang quân về
Từ phường Tụ Hiền tới Phường Hoài Đức chỉ cần đi qua một con phố lớn, cách nhau cũng không xa, vì vậy Lý Ngư nhanh chóng chạy tới phủ đệ của Hiệt Lợi Khả Hãn.
Ngày trước Trử tướng quân tìm tòa nhà, sở dĩ không tìm được tòa nhà vừa ý một phần là do Uất Trì Kính Đức nóng lòng muốn chuyển nhượng tòa nhà cũ, một phần nguyên nhân cũng là do cậu em vợ muốn từ trung gian vét một số tiền, nhưng dù sao cũng chính bản thân ông ta đưa ra lựa chọn, ông ta chính là vì hai chữ Tụ Hiền.
Hiệt Lợi Khả Hãn được bố trí trong trung tâm của Phường Hoài Đức, cũng không phải sự lựa chọn của ông ta. Thế nhưng… Hoài Đức, Hoài Đức, cũng không biết triều đình sắp xếp ông vào trong phường Hoài Đức có dụng ý gì khác hay không, mong sao vị Hiệt Lợi Khả Hãn này được đối xử khoan hồng, có thể cảm hoài tới ân đức của thiên tử.
Phủ đệ Hiệt Lợi Khả Hãn phái ra binh sĩ canh gác, Lý Ngư vừa đến trước cửa, hai cây trường kích đã chắn ngang trước mặt hắn, Lý Ngư đưa vật chứng minh thân phận mà Trử Long Tướng đại tướng quân cho hắn nói:
- Hai vị huynh đệ, Lý mỗ là phụ tá của Trử tướng quân, từ Lũng Tây trở về.
Thì ra là người một nhà, hai sĩ tốt trong phút chốc trở nên khách khí.
Trử đại tướng quân sắp trở thành tướng lĩnh trấn giữ vùng Kinh Thành, chuyện này bọn họ đều đã nghe nói. Tuy nói Trử đại tướng quân không biết sẽ được thu xếp ở tại Nam Nha hay Bắc Nha, trở thành tướng lĩnh trấn giữ thành nào, hiện tại còn chưa xác định, thế nhưng chỉ cần như vậy cũng để trấn áp được bọn họ.
Hai trường kích Binh vẫn đứng nguyên, một tiểu giáo tươi cười chào đón:
- Hóa ra là người của Trử phủ tướng quân, cũng không biết là tới Hiệt Lợi phủ có việc gì?
Lý Ngư vội đưa vật chứng minh nói:
- Cũng không phải là việc công, chỉ là việc tư. Không lừa gạt gì ngươi, Lý mỗ mưu sinh ở Lũng Hữu, lão mẫu cùng nương tử thu xếp ở trong kinh, lần này theo Trử đại tướng quân về kinh, nhưng không ngờ lại không thể tìm được họ. Ta hỏi thăm hàng xóm mới biết họ đã chuyển nhà, vì vậy nhất thời không tìm được. May là nghe người ta nói, nương tử của ta…., hiện tại làm vũ cơ trong phủ, vì vậy…
Tiểu giáo nhanh chóng quét mắt nhìn vật chứng minh thân phận của hắn, chợt nói:
- Thì ra là thế.
Anh ta phất phất tay, hai binh sinh vốn thái độ đã khách khí rất nhiều ngay lập tức thu hồi trường kích. Tiểu giáo cầm” thẻ căn cước” có ấn tín của Trử đại tướng quân trên hai tay của Lý Ngư, khách khí nói:
- Tiên sinh vào đi, vào tới nhị đình sẽ nhìn thấy có một tòa chiên trướng, tiên sinh có thể tìm kiếm ở đó.
Lý Ngư ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Là… ta tự đi tìm? Có thích hợp không?
Tiểu giáo còn kỳ quái hơn cả Lý Ngư nói:
- Cái này thì có gì không thích hợp? Chúng ta đang ở địa bàn của Đại Đường, còn không cho người Đại Đường đến đi, còn có đạo lý gì!
Lý Ngư đột nhiên tỉnh ngộ, ầm thầm cười khổ một tiếng nói:
- Đa tạ tướng quân!
Một tiểu giáo, lại được xưng tụng là tướng quân. Mỗi một binh sĩ đều muốn làm nguyên soái chứ không phải làm một binh lính bình thường. Binh lính Đại Đường, mỗi người đều muốn là nguyên soái, một tiếng “tướng quân” này của Lý Ngư, khiến cho tiểu giáo mở cờ trong bụng, đến khi Lý Ngư đã đi thật xa, anh ta còn ưỡn ngực đứng ở nơi đó, đầy vẻ oai phong lẫm liệt.
Lúc này là thời triều Đường, lòng tự tin của người trong nước cực kỳ mãnh liệt. Danh từ “Ngoại quốc” chính là “phiên bang”, đại danh từ của “người ngoại quốc” chính là “Phiên di”, so người người trong nước là thấp hơn môt bậc. Cho dù phiên di eo quấn triệu bạc, thì địa vị cũng không sánh bằng một con cái của gia đình bình thường, huống hồ Hiệt Lợi Khả Hãn những năm này vẫn là địch của Đại Đường.
Hiện này ông ta thất bại, nguyên nhân chủ yếu xuất phát từ cân nhắc chính trị, Lý Thế Dân đối với ông ta rất ưu đãi, nhưng chuyện này cũng không thể tăng cao địa vị chính trị của người trong nước trong lòng ông ta.
Ban đầu Lý Ngư đến, còn lo lắng thân phận mẫn cảm của người ta, tòa phủ đệ này quý giá như đại sứ quán, có thể ở trong mắt của tiểu giáo, trong này có hoàn cảnh tốt hơn ngục giam một chút, trông giữ tù binh được Hoàng Đế ưu đãi mà thôi.
Đương nhiên, chức trách là một chuyện, nếu dân chúng bình thường hiếu kỳ muốn được nhìn thấy Hiệt Lợi KHả Hãn thì anh ta sẽ không đồng ý, nhưng Lý Ngư là người của Trử phủ tướng quân, người mình, muốn nhanh chóng vào tìm người nhà thì có gì không được? Chẳng lẽ còn phải để người ta ở ngoài cửa chờ, mình lại chạy đi tới Hiệt Lợi Khả Hãn bẩm báo một tiếng? Hắn cũng xứng!
Kết quả là, Lý Ngư cứ như thế đi vào cửa phủ, cứ thế tiến vào việc lạc nhị tiến, trên đường đi cũng gặp phải quân sĩ và người làm trong phủ, nhưng không có một ai hiếu kỳ hỏi thăm.
Ở việc lạc nhị tiến, Lý Ngư lại càng hoảng sợ, hắn lần đầu tiên nhìn thấy phong cách sân đình kiểu này, tuy nhiên dù sao hắn cũng có kiến thức hai kiếp, lai lịch và thân phận của Hiệt Lợi Khả Hãn hắn cũng đã từng nghe nói, xem ra đây là do nhớ nhà mà làm ra như vậy.
Mình ở trong thành Trường An, hơn nữa còn vừa xuyên qua con phố chật chội chen chúc, đột nhiên là như bước vào một thảo nguyên bao la, là loại cảm giác thế nào? Lý Ngư lại có cảm giác như đang xuyên qua thời không, cảm giác này thậm chí còn chân thực hơn so với cảm giác mà hắn xuyên qua thời không của lần trước.
Hắn bước trên bãi cỏ mềm mại, vòng qua mấy con bò, né qua hai còn dê đen, đi tới trước chiên tướng màu xám trắng, vừa tới cửa trướng, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tấu thanh nhạc khúc, trong lòng Lý Ngư trở nên kích động, cũng không để ý tới mấy đứa trẻ người Hồ nô đùa ở ngoài trướng, cất bước lên trước, vọt vào lều lớn.
Trong lều lớn, một góc là nhạc sĩ, một bên khác là vũ cơ cùng nghệ nhân ảo thuật chuẩn bị lên sân khấu, người đứng đầu chính là Đốt Bật, Ni Thất, Ma Bị, Thổ Cốc Hồn Tà ngày ngày sống trong mơ màng, đứng hầu bên cạnh còn có vài gã sai vặt.hạ nahan.
Ba đoàn người, xem vũ, tấu nhạc, vũ dạo, tạo thành một vòng tròn, tại trung tâm của lều lớn, tựa như chỉ một người, một nữ nhân múa một mình.
Nàng giống như gió bay trong tuyết, giống như đón gió, đường cong thân thể mê người kia, được bày ra một cách hoàn mỹ.
Tiết tấu vui vẻ trong tiếng trống hạt, vạt áo nàng bay bay, thân hình linh động, eo thân dẻo dai mà mạnh mẽ, mỗi mooitj mũi chân, bay liệng, làm cho tấm thân xinh đẹp khi thì theo chiều kim đồng hồ khi thì ngược kim đồng hồ làm cho bóng người như ẩn như không, duy chỉ có người là bất định, vì vậy càng khiến cho nàng thêm mê hoặc.
Trung tâm lều lớn có một không gian nhỏ, giống như một thế giới riêng, cũng có vẻ đẹp không thể bỏ qua giống như nàng, nhưng nàng trăn trở xoay người, vụt trước vụt sau, sang trái sang phải, xoay đi xoay lại, ngàn táp vạn chu, từa hồ như cả tòa lều đều xoay quanh nàng. Dáng người đầy dặn uyển chuyển, hai chân mỗi lần đều chuẩn xác rơi vào một điểm không thay đổi.
Nàng múa với sức sống tràn trề, vô nhân vô ngã, phảng phất như một ngọn lửa đang thiêu đốt, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người nhìn.
Đột nhiên, nhiều tiếng trống hạt vang lên, ở trung gian nửa phần ngừng lại, đây là màn múa Hồ xoáy sắp sửa kết thúc, Hồ xoáy, Hồ xoáy, há có thể không có màn xoay lớn?
Lúc này là lúc vũ đạo sắp sửa kết thúc, cũng là màn múa Hồ xoáy khó khăn cao nhất. Nàng kia cũng theo tiếng trống gấp gáp mà mũi chân chĩa xuống đất, giống như một con quay vòng lên.
Tiếng trống ngày càng dồn dập, ngày càng nhanh chóng, nàng cũng xoay ngày càng nhanh, xoay tròn như bay. Tất cả mọi người đều nín hơn nhìn, đến khi mọi người cảm thấy sắp nghẹt thở, thì tiếng trống ngừng lại, nữ nhân kia xoay nhanh cũng đột nhiên ngừng lại ở nơi đó.
Lúc này, hai tay nàng giơ lên cao, làn váy xoáy hình vòng cung giống như thiên nga giao cảnh ưu dương trên không trung, vẫn như còn chưa hoàn toàn rơi xuống, chiếc ruybăng trên cánh tay giống như bị gió thôi bay lên không trung, thời khắc này, giống như một tiên tử từ trên trời giáng xuống, vừa đặt chân xuống nhân gian.
- Cát Tường!
Lý Ngư nhìn nàng, vui mừng gọi một tiếng.
Cát Tường kiên cường, độc lập, tự tin của hắn. Cũng không vì hắn rời đi mà trở nên mềm yếu, cũng không suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt, chỉ mong ngóng hắn trở về để cứu rỗi. Nàng đã từng yếu đuối giống như tơ tằm, nhưng cũng không phải là vì nàng không đủ kiên cường, không đủ lạc quan, mà là nàng không dứt bỏ được tình thân, hay là nói bởi vì người thân vô tình mà làm mất đi hi vọng với tương lai.
Mà Lý Ngư, chính là ánh mặt trời chiếu sáng nàng.
Tia sáng chiếu tới đâu, nàng như xinh đẹp sáng lạn tới đó.
Khi nàng lại cô đơn trong bóng tối một lần nữa, nhưng nàng biết ánh sáng đó vẫn có thể soi sáng trên người của nàng, giống như hàng ngày mặt trời vẫn mọc ở phía động mà lặn ở phía tây, có thể ngày mai trời đầy may, có thể ngày mai mưa xối xả tầm tã, nhưng những ngày mù tịt ngắn ngủi đó làm sao có thể làm cho nàng mất đi tự tin với tương lai?
Hiện tại, ánh sáng đó lại một lần nữa chiếu trên người của nàng!
Cát Tường vững vàng đứng ở nơi đó, trong tiếng vỗ tay như sấm và tiếng ủng hộ ầm ầm, tung hô vẻ đẹp của nàng.
Kỳ thực múa nhanh như vậy, nàng cũng có chút choáng váng quay cuồng, thế nhưng dựa vào bản lĩnh vũ đạo vững chắc, chỉ trong chốc lát nàng có thể ổn định lại, thế như khi tiếng gọi của Lý Ngư vang lên, khi nàng nhìn thấy Lý Ngư, thì làm sao còn có thể đợi thêm được một giây một khắc nào nữa.
Nàng reo lên một tiếng, chạy nhanh về phía Lý Ngư. Nàng lao đi, Lý Ngư nhìn thấy nàng chạy tới, sắp sửa ngã xuống, lập tức nhấc chân, một cong một gập hai tay vươn ra đỡ nàng vững vàng trong lồng ngực
Tựa hồ như không hề sợ sẽ ngã xuống, Cát Tường không hề dừng lại, giây phút được hắn ôm lấy, nàng lập tức buồn vui lẫn lộn kêu lên một câu:
- Lang quân!
Cánh tay ngọc ngà mềm mại mở ra, ôm chặt lấy cổ của Lý Ngư.
Tiếng vỗ tay tiếng hoan hô đều dừng lại, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn đôi trẻ ôm nhau, chỉ có… Hiệt Lợi Khả Hãn vẫn cầm bát rượu, uống một ngụm. Uống hết bát rượu, Hiệt Lợi kHả Hãn nâng chén rượu lên vỗ tay nói:
- Tốt lắm!
Ni Thất, Ma Bị, Thổ Cốc Hồn Tà ngơ ngác nhìn về phía Hiệt Lợi Khả Hãn, Hiệt Lợi Khả Hãn khen không dứt miệng nói:
- Hay, cộng thêm tiết mục này, khiến cho ta có cảm giác như một nữ tử cuồng dại chờ đợi tình lang trở về, ngày chờ đêm đợi, ngóng trông mòn mỏi, rốt cục cũng có một ngày, tình lang của nàng cưỡi ngựa, người đầy phong trần xuất hiện bên cạnh nàng.
Ông ta chỉ tay về hai người đang ôm nhau nói:
- Ngươi xem, cô nương kia lúc đi ra, phấn khởi cỡ nào, ngã chân thực cỡ nào. Tiểu tử kia đỡ cũng tốt, đầy đủ biểu hiện của một đôi tình nhân xa cửu biệt tương phùng, quả thực là kích động.
A Sử Na Ni Thất, A Sử Na Ma Bị, Thổ Cốc Hồn Tà vẫn ngơ ngác nhìn đại hãn, xạm mặt lại. Đại hãn đánh trận quỷ quyệt như cáo, tàn nhẫn như lang sói, nếu không phải là có người mình cản lại, lại đụng phải quân thần của Đại Đường, chưa hẳn ông ta sẽ rơi vào kết cục ngày hôm nay. Nhưng ngoài chiến sự như vậy, làm sao có thể như thế…
Hiệt Lợi Khả Hãn nhìn biểu lộ ngây ngốc của bọn họ, rốt cuộc cũng hiểu được, vội chỉ ngón tay vào Lý Ngư nói:
- Lẽ nào người này, thật sự là tới trướng ta tìm người thân?
Mọi người vẫn ngơ ngác nhìn ông ta như vậy.
Hiệt Lợi Khả Hãn nổi giận, bỗng sinh ra một cảm giác bị nhục nhã. Ông ta cầm một vò rượu uống ừng ực, đột nhiên ưỡn sống lưng đứng lên, rút bảo đao thất tinh bên hông, lưỡi đao hướng về phía đó, quát lớn:
- Người phương nào to gan lớn mật, dám xông vào lều lớn của ta?