Chương 213: Tam nương dạy con.
Lý Ngư dùng đũa gắp miếng thịt gà, đưa lên miệng lại buông xuống, lại giơ lên, nhưng vẫn buông xuống, cứ như thế ba lần liền, Phan thị và Cát Tường đều thấy không ổn. Phan thị vội nói:
- Con à, đã xảy ra chuyện gì?
Cát Tường cũng buông tay đang chống cằm, nụ cười biến thành vẻ lo lắng.
Lý Ngư do dự một chút, để đũa xuống, thở dài nói:
- Cát Tường, ta… có chuyện có lỗi với muội.
Cát Tường căng thẳng nói:
- Sao… có chuyện gì?
Lý Ngư nói:
- Lúc trước ta nhờ Viên Thiên Cương đem theo hai người đến kinh thành, ta thu hút truy kích của truy binh. Nửa đường xe bị hỏng, đành phải bỏ xe lại, đến khi thoát khỏi truy binh, miệng núi cũng đã bị phong tỏa, rơi vào đường cùng đành phải đi về phía Tây, đường vòng tới Lũng Hữu, mới được an toàn…
Lý Ngư kể tiếp, đến Mã Ấp Châu như thế nào, trời đông giá rét như thế nào, gia nhập Long gia trại ra sao, thay Long gia đưa hàng như thế nào, dây dưa ân oán với Long Tác Tác ra sao, kể cả chuyện ở Long gia còn gặp cả Dương Thiên Diệp, toàn bộ nói ra.
Cát Tường là người lanh lợi, khi Lý Ngư nói tới Long Tác Tác, nàng liền biết, lời xin lỗi của Lý Ngư có liên quan tới Long Tác Tác. Đây là một loại giác quan kỳ diệu, Lý Ngư gặp được Dương Thiên Diệp ở Lũng Hữu, nhưng khi nói tới Dương Thiên Diệp, Cát Tường không có loại cảm giác này.
Lý Ngư cũng không muốn nói thẳng ra mình cùng Long Tác Tác phát sinh quan hệ như thế nào, để Cát Tường được chuẩn bị tâm lý, miễn cho lúc phải chịu đả kích quá lớn. Vì vậy khi mới nói tới chuyện làm quen với Long Tác Tác, bất kể là ngữ khí, thần thái, Lý Ngư đều rất cẩn thận.
Bởi vì lúc đầu hắn và Long Tác Tác mới quen biết, rất không hợp nhau, theo lý thuyết còn không tốt bằng khi lúc ban đầu gặp Dương Thiên Diệp, không gợi cho người ta nghĩ tới cái gì, thế nhưng Cát Tường lại cảm giác được Lý Ngư cùng nàng ta…
Giác quan thứ sáu của sinh vật, là nhằm vào thiên địch mà phát sinh. Đây là loại thiên phú mà ông trời ban cho. Hắn không nói rõ, tựa hồ không có chỗ nào để suy diễn, để suy luận nhưng nàng lại hiểu rõ xác thực là có tồn tại.
Mấy ngàn năm xã hội nam hệ trên thực tế, càng ngày càng nhiều nghiên cứu cho thấy: ban đầu xã hội nguyên thủy cũng không phải là xã hội mẫu hệ, chứng cứ mang tính áp đảo, kể cả giai đoạn người vượn trong lịch sử nhân loại, phụ hệ trước sau là chủ lưu, mẫu hệ chế chỉ là của một số bộ lạc ngoại lệ có điều kiện đặc thù.
Khi đó nữ tính phụ thuộc vào nam giới, sự tồn vong, quý phái hay ti tiện của các nàng đều phụ thuộc vào nam nhân, cho nên quá trình tiến hóa của họ sinh ra một loại trực giác nhạy cảm, loại trực giác này, chỉ hiện hữu khi nhằm vào nam nhân.
Lý Ngư trần thuật rất tự nhiên, tìm từ thích hợp, nhưng hắn chỉ vừa nhắc tới Long Tác Tác, Cát Tường lập tức cảm giác được chuyện Lý Ngư nói có liên quan tới nàng ta. Cát Tường nắm chặt tay lại, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Nam nhân trong quá trình tiến hóa, giác quan thứ sáu cực kém, thế nhưng khi chạm tới một thời điểm nào đó, nó sẽ thức tỉnh. Vậy thì khi làm cho người đàn bà của hắn phát huy giác quan thứ sáu, cũng có thể lập tức khởi động giác quan thứ sáu của hắn, khiến cho hắn phát hiện người đàn bà của hắn đã vận dụng giác quan thứ sáu.
Lý Ngư không nói thêm gì nữa, mà dừng lại, có chút xấu hổ nhìn về phía Cát Tường giải thích:
- Ta… Ta lúc ấy cũng không ngờ được…, rất nhiều chuyện, nhiều chuyện xảy ra không giải thích được, giống như nằm mơ vậy, ta thực ra…
- Ta không trách huynh!
Cát Tường nói, nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống, nàng bịt miệng nghẹn ngào nói:
- Lang quân… đã cứu ta ra khỏi hố lửa, thay ta chuộc thân, ta cả đời này đều vô cùng cảm kích, làm sao lại trách huynh…
Lý Ngư hối hận nghĩ:
- Không phải như muội nghĩ. Ta không phải đối xử với muội như vậy, có lúc… ai, ta lúc đó quả thực đã uống quá nhiều…
Cát Tường nước mắt rơi không ngừng đứng lên, đi ra phía ngoài. Trong mắt tràn ngập đau khổ cùng tuyệt vọng:
- Ta không hận huynh, thật đó. Bất luận thế nào, ta đối với lang quân, chỉ có biết ơn. Ta sẽ không để cho lang quân khó xử. Ta sẽ…
Cát Tường chưa nói xong, Phan thị chợt ném chiếc đũa, tát một cái vào ót Lý Ngư. Lý Ngư không kịp đề phòng, bị mẹ đánh một cái kêu “ai nha”, mặt dúi xuống, thiếu chút nữa chúi đầu vào chồng thức ăn.
Phan thị đứng lên, vung bàn tay, đánh Lý Ngư nói:
- Thằng súc sinh này, dám tự định chung thân sau lưng lão nương, nếu lão nương bẩm báo quan phủ, tội ngỗ nghịch là một tội lớn! Cát Tường là một khuê nữ tốt, thông tình đạt lý, dịu dàng thiện lương, đốt đèn lồng cũng khó tìm. Mẹ vừa ý vô cùng, trong lòng của mẹ chỉ có một mình nó! Ta đánh chết tiểu súc sinh ngươi.
Lý Ngư vẻ mặt đau khổ giải thích:
- Mẹ, con không phải ý này, con…
- Ngươi còn dám già mồm? Ta đánh chết tên nghịch tử bất nhân bất hiếu nhà ngươi.
Cát Tường luống cuống, vội tiến lên giữ chặt tay đại nương, trong lòng lại cảm động nói:
- Đại nương, người đừng đánh nữa, con không sao, đừng đánh tiểu lang quân…
- Ngươi xem xem, ngươi khốn nạn như vậy, Cát Tường còn che chở cho ngươi, hừ. Ngươi tu mấy đời mới có phúc phận này! Mắt bị mù mới không biết quý trọng, ta đánh chết ngươi!
Phan đại nương thở hồng hộc, vung bàn tay đánh Lý Ngư vài cái, đẩy Cát Tường ra bên ngoài:
- Cát Tường, chuyện này con đừng quản, tên súc sinh này chính là muốn ăn đòn. Đi, con về phòng trước, có đại nương làm chủ cho con, ta muốn xem, ai dám ức hiếp con. Nhanh đi, nghe lời!
Phan đại nương đẩy Cát Tường ra cửa, đưa nàng đến cửa nói:
- Mau vào đi.
Cát Tường vào cửa, u oán nhìn về phía phòng sảnh một chút, rồi cúi đầu nhẹ nhàng đóng cửa.
Phan đại nương cầm một cành cây ở ngoài thềm, có độ mềm dẻo vô cùng tốt, bà nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cái tiểu súc sinh này, xem ra ta phải đánh chết nó!
Phan đại nương hùng hổ xông vào đại sảnh, Lý Ngư đang muốn ra ngoài xem tình hình, vừa thấy mẹ già đằng đằng sát khí xông tới, không khỏi hoảng sợ.
Phan đại nương vào chính sảnh, quay đầu nhìn thoáng quan phòng Cát Tường, lại quay đầu lại, vẻ mặt dữ dằn trừng mắt không thấy đầu nữa, bà rón ra rón rén chạy tới bên Lý ngư, gõ vào đầu hắn, nhỏ giọng mắng:
- Thằng ngu này, bình thường tâm lý như vậy, lúc này sao lại ngu dốt vậy?
Lý Ngư thấy mẹ mình thoáng cái đã trở mặt làm cho có chút mơ hồ, có chút không hiểu nhìn bà.
Phan đại nương nhìn khắp nơi, kiếm một cái nhục lót, đặt trên chỗ ngồi của Lý Ngư, dùng cây mây quất mạnh:
- Tên tiểu súc sinh vô tình vô nghĩa, lão nương đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!
Lý Ngư bị lão nương diễn màn “vô sỉ” này lập tức trợn mắt há mồm.
Phan đại nương quất mạnh vài cái, lại chầm chậm chạy ra cạnh cửa, cẩn thận nhìn ra ngoài, lại chạy tới bên Lý Ngư nói:
- Tiểu tử ngốc, cô nương người ta ai chả muốn nghe ngươi bất đắc dĩ làm sao, không tình nguyện thế nào! Con lai không bất đắc dĩ, lại tình nguyện, còn không phải là cùng ngủ với Long cô nương kia rồi ư?
Lý Ngư bối rối nói:
- Vậy… Con nên nói cái gì?
- Đét, đét!
- Đánh chết ngươi tiểu súc sinh!
Phan đại nương đang ngồi trên giường rút ra đánh một cái, lại chửi bới một tiếng, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Con phải kêu ầm lên, sẽ lừa được con bé!
Đét, đét…
- Ngươi trốn? Ngươi còn muốn trốn? Qùy xuống cho ta!
Nói xong câu đó, Phan đại nương lại nhấc chân chạy tới cửa, lén nhìn ra ngoài, rồi lại lùi về nhắc con trai:
- Con bé cần gì? Cần con an ủi! Cần sự cam đoan của con! Con phải khiến con bé hiểu rõ, sẽ đối tốt với nó, con rất áy náy với nó, con biết nó là cô gái ôn nhu thiện lương nhất trên đời, cho nên, mặc kệ chuyện gì xảy ra…
Ô …. đét, đét…
Phan đại nương quất xuống, lại ngồi trên giường, vẫn nhỏ giọng như trước:
- Con vẫn yêu con bé nhất, sau này vẫn đối xử với nó tốt nhất! Hiểu chưa?
Lý Ngư mờ mịt gật đầu:
- Dạ!
Phan đại nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đập vào cái trán của hắn nói:
- Nhìn cái bộ dạng ngu xuất của con kìa. Ai, đúng rồi, cái cô Long cô nương kia có xinh đẹp không? Ôn nhu hiền thục không? Con cùng nó đồng phòng, nó có mang thai không?
Lý Ngư cứng họng nhìn mẹ mình kêu:
- Dạ…
Phan đại nương lại quất lên tấm lót:
- Ô- đét!
Bà lại chạy ra ngoài cửa nhìn, đứng ở bên cạnh cửa nói lớn:
- Quỳ! Nếu lão nương không hết giận, ngươi đừng mong đứng dậy!
Bà vừa dứt lời, lại quay lại đứng bên cạnh Lý Ngư, đưa đũa vào trong tay hắn rồi thúc giục:
- Nhanh nhanh, tranh thủ thời gian ăn một chút, đừng để bị đói!
Lý Ngư chưa kịp phản ứng, bà lại cầm bánh bao từ trong mâm, nhét vào lòng hắn nói:
- Ai bảo con để Cát Tường đau buồn, đáng đời con không kịp ăn, đói bụng thì gặm hai cái, trước hết ăn lót đã!
Sau đó, bà lại bưng bàn thức ăn, hiên ngang đứng ra cửa, đứng dưới hành lang, nói lớn:
- Lão nương đem thức ăn cho chó, không cho loại vô sỉ ngươi ăn!
Nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng bếp.
Phan đại nương từ phòng bếp đi ra, lại trở lại phòng khách, thấy Lý Ngư cầm chiếc đũa sợ run, không khỏi tức giận nói:
- Con này, sững sờ cái gì, chuyện có lớn hơn nữa cũng phải ăn, cho qua ngày. Phụ thân của con đã đi rồi, còn lại cô nhi quả phụ chúng ta, nóc nhà chúng ta bị sụp, không sửa được mẹ nuôi con từng bữa qua ngày, từng ngày, lúc nào con mới biết chuyện chút đây.
Bà quay đầu ngó ngó, dùng chiếc đũa trong mâm lấy đùi gà, nhét vào miệng Lý Ngư, Lý Ngư tranh thủ thời gian ngồi cắn.
Phan đại nương nói:
- Cát Tường tâm địa yếu đuối lắm, mẹ đã giúp con đến mức này rồi, chờ con bé không đành lòng, đi ra gặp con, conđừng tiếp tục ngu xuẩn, nói chuyện với nó cho tốt.
Lý Ngư cắn đùi gà, liên tục gật đầu.
Phan đại nương lại ném cái xuống, vỗ vào vai Lý Ngư:
- Quỳ xuống!
Lý Ngư theo lời quỳ xuống trên nệm, Phan đại nương bưng đồ ăn còn lại, hiên ngang đi ra ngoài. Cất cao giọng:
- Ngươi quỳ ở đằng đó cho tỉnh lại đi!
Lý Ngư lặng lẽ quỳ dưới đất, tay trái bánh bao, tay phải đùi gà, gặm một miếng thịt, ăn một miếng bánh bao, kìm nén xao động muốn xông vào phòng Cát Tường, lại lo lắng đến vết thương trong lòng nàng. Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên phía sau bình phong:
- Tiểu Lâm, theo tờ này mỗi phần chọn mua ba phần, cái bắp gân này…
Theo giọng nói, một người trung niên dáng người cao gầy, đầy râu ria, tóc rối tung, dẫn Hoa Lâm từ hậu đường đi ra. Lúc này Lý Ngư quỳ trên mặt đất, đang há to miệng cắn đùi gà, thấy cảnh này, người trung niên cao gầy cùng Hoa Lâm không khỏi há to miệng.