Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 226 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 226: Ẩn tìnho

Lý Nguyên Tắc đã nhập tiệc, Thái tử Lý Thừa Càn và Cao Dương công chúa cũng vội đi tới.

Viên Thiên Cương nhìn về hướng Lý Ngư gật đầu, cùng với Lý Thuần Phong theo Lý Thừa Càn qua đó.

Y biết Lý Ngư tất nhiên có chuyện muốn hỏi, chỉ là quân thần phải hành lễ trước, phải đi cùng Thái tử, hai người chỉ có thể để lúc khác.

Vũ Văn Trường An người Hồ kỳ thực đã sớm đứng ở một bên, y vừa mới đồng ý cho Xà Cốt Tĩnh lên đài, là vì chiều theo ý muốn của khách, lại không ngờ rằng sẽ gây nên sóng gió, trong lòng khẩn trương vô cùng, đến khi Kinh Vương Lý Nguyên Tắc xuất hiện, y mới thật sự yên tâm.

Lời nói của Lý Nguyên Tắc giáo huấn Thái tử, Vũ Văn Trường An dĩ nhiên cũng sẽ không cho là thật. Khi Lý Nguyên Tắc ở kinh thành, kỳ thực là khách quen ở nơi này. Cho nên Vũ Văn Trường An tự cho rằng Lý Nguyên Tắc niệm giao tình trước đó mà giúp đỡ y giải vây, trong lòng cảm kích đến rơi lệ.

Mắt nhìn đám người gây sự kia đều bởi Kinh Vương mà ngoan ngoãn không đánh nhau nữa, Vũ Văn Trường An yên tâm, bèn không lộ mặt, mà xoay người đi chuẩn bị tạ lễ cho Kinh Vương Lý Nguyên Tắc.

Bên đó không sinh sự, Thập Bát Thâm và Xà Cốt Tĩnh cũng yên tâm. Lúc này hai nàng mới phát hiện thần sắc Lý Ngư có gì đó không ổn.bởi vì khi Lý Ngư thu chiêu, động tác chậm chạp, chau mày lại, còn đang kéo dài để điều chỉnh hít thở.

Hai nàng là cô nương mãi nghệ trong Câu Lan Viện, việc bị thương gân cốt lúc học võ cũng là việc thường gặp phải, hai người vội vàng đi về phía trước, Tĩnh Tĩnh nói:

- Tiểu lang quân, bị thương rồi à?

Nói xong, nàng đã kéo khăn che mặt xuống, Lý Ngư lúc này mới phát hiện, nàng là Xà Cốt Tĩnh.

Lý Ngư hạ giọng nói:

- Ừ! Vừa mới thu một cước, lực gấp, nên phần hông bị thương rồi.

Thâm Thâm áy náy nói:

- Đều do ta không tốt, không biết võ công, lên trước giúp đỡ, nhưng ngược lại hại Tiểu lang quân. Để ta đỡ người.

Nói xong, nàng vội vàng tiến lên phía trước, đỡ phần cánh tay của Lý Ngư. Tĩnh Tĩnh vừa thấy, nào cam chịu đứng sau, vội tiến lên trước, đỡ lấy cánh tay kia của Lý Ngư, đỡ hắn xuống đài.

Bên trái là một Thập Bát Thâm, bên phải là một Xà Cốt Tĩnh, đều là thiếu nữ thanh xuân mười sáu mười bảy tuổi. Chóp mũi Lý Ngư là mùi hương của thiếu nữ, cánh tay chạm đến ngọc hương mềm, làm cơn đau bên hông cũng đều giảm nhẹ đi vài phần.

Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đỡ Lý Ngư giống như đỡ một lão thái gia đi xuống đài, Xà Cốt Tĩnh phần eo nhỏ uốn éo, bước đi thi thoảng vặn vẹo uốn éo, dính lấy Lý Ngư mà đi. Cái mềm mại đó, cái yểu điệu yêu kiều đó, chính là cảm giác của thanh xuân.

Tĩnh Tĩnh rõ ràng là đi một bên của Lý Ngư, nhưng từng động tác nhỏ của nàng lại cảm ứng đến Thâm Thâm, cô nàng chợt tức giận oán trách một câu:

- Này! Là muội đỡ hắn, hay là hắn đỡ muội vậy!

Tĩnh Tĩnh nhìn nàng ta tỏ vẻ không để tâm, hót như khướu nói:

- Người ta vừa mới nhảy một khúc, chân mềm hết rồi.

Lý Ngư được Thập Bát Thâm lấy cánh tay đỡ ở trên vai, đầu ngón tay rũ xuống, thì có thể chạm vào phần làn da mềm mại ở bờ vai nàng ta, xấu hổ đành phải nắm tay lại, đặt ngoài vai của Thâm Thâm, giống như bảo vệ vai, bên phải Xà Cốt Tĩnh mỹ nữ như rắn không ngừng tiếp cận, khi đến gần đám người Khang ban chủ, Lưu lão đại, hắn cũng cảm thấy xấu hổ.

Chờ đến khi nhập tiệc, dìu cánh tay hắn ngồi xuống, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh thuận thế một trái một phải ngồi xuống bên cạnh hắn.

Mọi người hỏi vết thương của Lý Ngư, biết rằng chỉ là bị trật một chút, đều yên tâm. Vết thương này tuy rằng khiến cho người ta hành động không tiện, rất may chỉ cần thời gian an dưỡng, tự nhiên sẽ khỏi hẳn, tỏ vẻ lo lắng quá độ, ngược lại giả tạo, bởi vậy không khí trên bàn tiệc nặng nề lại thoải mái linh hoạt hẳn.

Tô Hữu Đạo vuốt chòm râu, mỉm cười nói:

- Tĩnh cô nương, điệu nhảy vừa rồi của ngươi là vũ đạo của phương nào, khác với nước khác, trong thành Trường An, cũng ít khi nhìn thấy.

Thâm Thâm nhìn thấy Tĩnh Tĩnh nhảy, nhận được nhiều ánh mắt thưởng thức của nam nhân như vậy, khó tránh khỏi có chút khó chịu, nhưng cũng không muốn bị thua kém trước mặt Lý Ngư, bèn nói:

- Cũng không có gì là giỏi, ta cũng biết.

Tô Hữu Đạo kinh ngạc nhìn nàng:

- Ngươi cũng biết?

Thâm Thâm đắc ý nói:

- Đương nhiên, trong viện chúng ta trước đây cũng từng có một Hồ cơ, bình thường tỷ ấy cũng rất hay nhảy, cũng đều là Hồ xoáy, thác kĩ, lục yêu …thịnh hành Trường An. Điệu nhảy này, chưa từng thấy tỷ ấy công khai biểu diễn qua bao giờ. Lúc đó ta và Tĩnh Tĩnh vẫn còn nhỏ, thường đi tới chỗ tỷ ấy ở để chơi, tình cờ thấy tỷ ấy nhảy qua, nhất thời tò mò, bèn học tỷ ấy

Lưu Vân Đào

- Điệu nhảy này rất hay, tại sao lại không công khai biểu diễn chứ?

Thâm Thâm nói:

- Ta nghe vị Hồ Cơ đó nói, điệu nhảy này là một điệu nhảy tế tự thần minh của bọn họ, cho nên đơn giản không muốn biểu diễn.

Hoa Lâm kinh ngạc nói:

- Trước mặt thần minh mà nhảy điệu nhảy này sao? Còn…để lộ bụng và ngực.

Thâm Thâm cười nói:

- Thần minh Tây Vực, có lẽ không giống như thần minh như của chúng ta vậy đâu.

Nàng nghiêng đầu nghĩ lại, lại nói:

- Giống như một loại thần minh chưởng quản dựng dục, giống như Tống Tử quan âm của chúng ta vậy.

Đám người Khang ban chủ và Lưu Vân Đào lập tức hiểu ra.

Tình cảm của Thâm Thâm hiển nhiên so với biểu muội Tĩnh Tĩnh của nàng thật sự thua kém rất nhiều, tuy rằng cũng có ý với Lý Ngư, ngươi chỉ quan tâm làm cho Lý Ngư hứng thú là được, ngươi ở trước mặt người khác khoe khoang, có tác dụng gì chứ. Ngươi nhìn Tĩnh Tĩnh mà xem, chẳng quan tâm cá chép hay cá trích hay cá gì đó, người ta chỉ nhìn “cá chép lớn” trên bàn tiệc thôi.

Tĩnh Tĩnh mềm mỏng tựa vào bên người Lý Ngư, kề sát lỗ tai hắn, hơi thở như la, làm cho hắn ngứa ngáy:

- Tiểu lang quân, người ta có câu này, không biết nên nói hay không.

Lý Ngư ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm chén rượu, mặt đối diện với lão đại Lưu Vân Đào, tựa như Diệp Tôn giả nghe Phật đà giảng kinh đã hiểu được tâm ý, cằm hơi gật gù, Lưu lão đại bên cạnh nhìn thấy, cũng vội cười “hiểu ý”

Tĩnh Tĩnh nhìn thấy Lý Ngư gật đầu, bèn xấu hổ e dè nhỏ giọng nói:

- Tiểu lang quân có cảm thấy …người ta cử chỉ phóng đãng, dễ dàng thay đổi không? Kỳ thực người ta chưa bao giờ có…

Lý Ngư ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêng đầu:

- Cô nương quá nghiêm trọng rồi, khi ở trong viện, ta thưởng tiền cho cô, cô từ chối không nhận, ta biết cô là một cô nương tốt có lòng tự trọng. Ta chỉ là…thẳng thắn dũng cảm, nếu như có người duyệt, liền bạo gan truy cầu thôi, cần gì phải bàn nữa?

Tĩnh Tĩnh hoa tim nở rộ, nhìn Lý Ngư chớp chớp mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:

- Hóa ra tiểu lang quan hiểu rõ tâm ý của người ta. Vậy.. vậy thì ngươi thích ta không?

Nói xong ánh mắt lại chớp vài cái.

Động tác này kỳ thực quá cố ý rồi, hỏi cũng trực tiếp, nhưng là vẫn nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc, Lý Ngư có chút ăn không tiêu, liền cười khan nói:

- Nử tử trẻ tuổi, thanh thuần rực rỡ, không đến tuổi đó, không có tích lũy kia, ra vẻ vũ mị, không thích hợp đâu!

Tĩnh Tĩnh cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy, Lý Ngư đang cười nàng muốn học thành phong cách phu nhân khoe khoang chưa đủ chân thật tự nhiên, không khỏi ngượng ngùng, hai má đỏ bừng, giống như hoa đào hai bên trán, nói không nên lời.

Nhưng người mạnh mẽ can đảm như nàng, cũng không vì vậy mà lãng tránh ánh mắt của Lý Ngư, bèn đầy tình cảm nhìn lại hắn, gật đầu giống như con gà mổ thóc nói:

- Tiểu lang quân yên tâm, ta sẽ cố gắng!

Đây chẳng phải là tự mình muốn cố gắng để làm được việc sao?

Lý Ngư nghe được không biết nên khóc hay cười, chẳng qua nhìn chung hắn đã gặp được nhiều người con gái, cô nàng Tĩnh Tĩnh là đơn thuần nhất, tâm tư đơn gian giống như một con suối, là vội là hoãn, là xanh là bùn, nào sợ bên trong có một con cá nhỏ, đều thấy rõ ràng thấu triệt, cô gái như vậy, ai mà không thích?

Bên kia, Thâm Thâm đang dương dương tự đắc phổ cập cho đám người Khang ban chủ về lai lịch của màn múa bụng rốt cuộc cũng đã tỉnh ra được mùi vị, mùi vị đó giống như một vò rượu gạo hư, chua chua; khuôn mặt đó, giống như một vò rượu gạo hư, thối thối, cái miệng như tham ăn đó, giống như…

Thâm Thâm nâng một chén rượu lên uống, quát:

- Này! Rượu các ngươi có mùi vị gì vậy. Đều bị hư hết rồi…

Vũ Văn Trường An lúc này đã rón rén đến bên đối diện với bàn của Kinh Vương Lý Nguyên Tắc, thái tử Lý Thừa Càn, cúi đầu khom lưng nói:

- Kinh Vương Gia, các vị quý nhân, đại giá quang lâm, nhà tranh thêm sáng. Tửu quán tiểu nhân gần đây có mấy vị cô nương dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi, sẽ đến để hầu hạ chư vị ăn uống tiệc rượu, được không ạ?

Vũ Văn Trường An nói, nhẹ nhàng vẩy tay, bảy tám vị cô nương dáng người cao ráo, thân thể thướt tha khoan thai đi tới, oanh thanh yến ngữ, nũng nịu đi về phía đám người Lý Nguyên Tắc chào hỏi.

Bảy tám vị cô nương này không có người nào là người Trung Nguyên, trên cơ bản đều là “Nhị chuyển tử”, là mỹ nữ có dòng máu lai. Mỹ nữ dòng máu lai vốn trải qua lựa chọn tỉ mỉ, tư sắc của những cô nương này càng xuất sắc, ăn mặc lại tương đối hở bạo, đứng bên đó, khom đùi ngọc, thoắt ẩn thoắt hiện, rất nhiều gia tướng dưới trướng Thái tử Lý Thừa Càn ánh mắt đã dán lên trên thân thể của những cô nương này.

Thái tử Lý Thừa Càn vẫn không cam lòng, kỳ thực với thân phận Đông cung của y, mỹ nữ nào mà chưa từng gặp qua, cho dù là Tĩnh Tĩnh tư sắc của không tầm thường, cũng không phải là người khiến y si mê, chỗ mà y không phục, là khẩu khí. Dựa vào địa vị tôn quý của y, rõ ràng cái không thể cứ lấy là lấy, trong lòng suy nghĩ này cũng hiểu rõ được.

Lúc này không khỏi sắc mặt trầm xuống, nói:

- Nữ tử vũ đạo vừa rồi như xà kia, sao lại không gọi tới?

Vũ Văn Trường An hạ giọng, cười nói:

- Tiểu lang quân, thực không dám giấu diếm, nữ tử kia không phải là vũ nương trong quán, đó là nữ bằng hữu mà vị tiểu lang quân đối diện bên kia dẫn tới.

Lý Thừa Càn kêu khẽ một tiếng, cơn giận dữ nhất thời bình ổn vài phần. Y mặc dù ương ngạnh, nhưng không đến mức không nói đạo lý, dù sao từ nhỏ dựa theo tiêu chuẩn Thái tử, được danh sư điều giáo, đó là bằng hữu của người ta đến, dĩ nhiên y không thể không có đạo lý mà đòi hỏi được.

La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ vừa thấy Lý Thừa Càn giảm bớt cơn giận, Hột Can Thừa Càn nhân cơ hội ghé sát, hạ giọng nói:

- Tại hạ cùng với Lý Ngư có chút thân tình, gặp mặt ở đây, không thể không đi chào hỏi. Điện hạ người xem…

Lý Thừa Càn buồn bã không vui phất phất tay, Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo vội vàng đứng dậy, nâng chén hướng về phía bàn tiệc đối diện của Lý Ngư.

Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong nhận ra thân phận Thái tử của y, chỉ là thấy y cải trang xuất hành, không tiện bái kiến. Bởi vì thân ở quan trường, cũng không tiện rời khỏi đến chào hỏi Lý Ngư.

Lúc này thấy La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ mở miệng trước, Viên Thiên Cương với Lý Thừa Càn lại cười nói:

- Người đó cũng là bạn cố tri sư huynh đệ ta, thứ tội, thứ tội.

Hai người nói xong, bèn cầm chén rượu qua.

Cao Dương thấy hai vị văn võ này như thế, rõ ràng biết rõ người đó và Thái tử có khúc mắc, vậy mà còn muốn tiến đến mời rượu, trong lòng chợt nổi lên sự hiếu kỳ với Lý Ngư, vội đứng lên nói:

- Ta đi xem náo nhiệt thôi!

Nói xong bị kích động đi theo.

Thái tử rất không vui, bọn họ đi cũng đành, ngươi đương đường là Công chúa, cũng muốn đi xem náo nhiệt gì. Lý Thừa Càn muốn gọi Cao Dương lại, lại bị Kinh Vương Lý Nguyên Tắc vỗ trên vai, nghiêm mặt nói:

- Dâm, dâm dục như độc xà, thực tế dựa vào thân phận của ngươi, càng nên tỉnh táo tự nhắc nhở bản thân ở mọi lúc mọi nơi, nhất thiết không thể sa vào trong đó, nếu không hối hận thì cũng đã muộn rồi. Vi thúc gần đây ngộ đạo, khá có hiểu biết, ta tới dạy ngươi một tâm pháp. Ngươi học theo ta, nào nào, các ngươi đều học theo ta đi.

Lý Nguyên Tắc thích lên mặt dạy đời hai tay chắp lại, hướng về trước bụng, khoanh chân ngồi lại, nói:

- Kinh ngâm này, thanh tâm ninh thần, rất có công dụng, ta tụng một câu các ngươi tụng một câu. Lão quân nói: Đại đạo vô hình, sinh dục thiên địa. Đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt, đại đạo vô danh, trường nuôi vạn vật.ta không biết tên, ta không biết đạo.

Lý Thừa Càn cũng không biết Thập nhị thúc đã thay đổi, chỉ có thể lấy tay vỗ trán, sau đó ủ rũ đặt cánh tay xuống bàn.

Những người khác đều là gia tướng môn khách của Đông Cung, so không được với Thái tử, Lý Nguyên Tắc liếc nhìn lại, ai dám không làm theo?

Kết quả là, Vũ Văn Trường An bị xoay vòng ở giữa bảy tám mỹ nữ, một nhóm đại hán, có người khóe miệng lấp lánh mỡ, có người uống rượu đến hai má đỏ hồng, còn có người trong miệng nhai nửa miếng rau, vẻ mặt đau khổ, ngâm theo Lý Nguyên Tắc:

- Lão quân nói: Đại đạo vô hình, Sinh dục thiên địa. Đại đạo vô tình…

Bình Luận (0)
Comment