Chương 235: Sững sờ
- Hòa thượng?
Tròng mắt tiểu Cao Dương đảo ngược hai vòng, vẫn không nắm được trọng điểm nói:
- Ta đường đường là một công chúa, là hậu duệ quý tộc của thiên hoàng, có thể có liên quan gì tới hòa thượng đầu bóng? Hắn muốn giết ta hay là muốn hại ta?
Lý Ngư cảm thấy ảo não, chuyện này phải nói thế nào cho rõ?
Người trước mặt vẫn là một tiểu cô nương vị thành niên, thanh thuần như nước, khờ dại lanh lợi, tuy nói sinh ra trong gia đình đế vương, khó tránh khỏi được nuông chiều, nhưng không mất đi vẻ đáng yêu đơn thuần. Lẽ nào cứ thế nói thẳng cho nàng ta biết, sau này vợ chồng nàng bất hòa, không tuân thủ trong sạch, tư thông với một tăng nhân, kết quả hại người hại mình?
Sau khi do dự nửa ngày, Lý Ngư chỉ có thể dùng thủ pháp quen dùng của một thần toán, hư hư thật thật, thật thật giả giả, nói:
- Cô sau khi xuất giá, được gả vào nhà lớn, bắt đầu một kiếp này. Gặp gỡ một tăng nhân, tự Tây Thiên mà đến. Kết quả chính là…
- Chính là như thế nào?
Lý Ngư buông tay ra:
- Đương nhiên là tiếp dẫn về phía tây chứ sao.
Cao Dương công chúa rất chăm chú suy nghĩ, chưa nói tới nàng ở thời đại này, nếu như là ở vào nghìn năm sau, rất nhiều người vẫn còn rất tin tưởng vào thầy tướng số không hề nghi ngờ gì, nếu Cao Dương không mê tín thì cũng không trịnh trọng tới mời Lý Ngư đoán mệnh cho mình.
Cho nên, sau khi nàng phân tích tất cả lời nói. Chỗ gả vào nhà lớn, nhất thời đoán không ra, nhưng đã hiểu là gặp được một hòa thượng, sau này phàm là đầu bóng, thì tránh xa ra là được. Nhưng đến từ Tây Thiên là có ý gì, chẳng lẽ là phiên tăng từ Tây Phương?
Tiếp dẫn Phía tây lại có ý gì? Lẽ nào ta cũng xuất gia? Ôi chao xuất gia là phải hớt tóc đi, xấu chết, ta không thèm…
Hai tỷ muội Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đứng cách nhau một hàng rào, nhìn Lý Ngư và Tiểu Cao Dương nói chuyện, nhân cơ hội này Thâm Thâm đả kích Tĩnh Tĩnh nói:
- Lý tiểu lang quân thật sự là không đơn giản, tới lui tự nhiên trong phủ Trử tướng quân, lại quen biết với ban chủ của chúng ta đã lâu, dường như hai đại thị vệ trong cung cũng thiếu nợ ân tình của hắn, ngay cả Ti Thiên Giám Lý Thần tiên sống cũng đối với hắn kính trọng có thừa, thật sự là giao thiệp khắp thiên hạ nha, ngươi xem, hiện nay vị Tiểu công chúa kia…
Tĩnh Tĩnh nhìn sang, thấy Cao Dương đứng ở bên ngoài hàng rào, đôi bàn tay nhỏ bẻ vội nắm trước ngực, đôi mắt trông chờ nhìn Lý Ngư, một dáng vẻ kính sợ, không khỏi nói:
- Sao vậy?
Thâm Thâm nói:
- Ngươi nhìn nàng ta cũng rất cung kính với Lý tiểu lang quân, giống như ngươi lúc ban đầu mới thụ tài nghệ của ban chủ vậy, tiểu lang quân này thật không đơn giản.
Tĩnh Tĩnh mặt mày sáng rõ, liên tục gật đầu nóiL
- Đúng vậy ha, tiểu lang quân thực sự quá giỏi.
Thâm Thâm nhìn biểu lộ của nàng ta, trong lòng càn buồn bực, không nhịn được nói:
- Ngươi không hiểu ý của ta?
Tĩnh Tĩnh mờ mịt nhìn về phía Thâm Thâm nói:
- Hả?
Thâm Thâm nói:
- Nữ tử xuất thân đê tiện giống như ta và ngươi, căn bản không thể trèo cao, ngươi mau tỉnh lại đi!
Tĩnh Tĩnh khinh bỉ nhìn Thâm Thâm nói:
- Tỷ, đầu óc của tỷ có phải dài đến tận lồng ngực rồi không, sao lại không rõ tình huống.
Thâm Thâm bại hoại nói:
- Ta sao lại không rõ tình hình?
Tĩnh TInxh nói:
- Lấy thiếp là lấy sắc! Muội không phải là môn đăng hộ đối, nhưng muội cũng không trèo cao đến mức phải làm chính thất của người ta! Làm người phải đối diện với hiện thực. Làm thiếp, chỉ cần ta xinh đẹp đáng yêu, được nam nhân yêu thích là được, chẳng lẽ còn phải xuất thân thế gia vọng tộc? Thử hỏi có nữ tử xuất thân từ thế gia vọng tộc nào lại chịu làm thiếp cho người ta?
Tĩnh Tĩnh vểnh đôi mày lá liễu một cách quyến rũ, híp mắt cười với Thâm Thâm nói:
- Người ta đủ xinh đẹp chứ?
Nàng vặn vẹo thân hình xinh đẹp mềm mại hai lần, dù chưa trưởng thành nhưng cũng thực sự xinh đẹp:
- Khi người ta biểu diễn trên sân khấu, ở bên dưới thường có những người xấu xa nói người ta mềm mại không xương, thân thể xinh đẹp, chính là một ân huệ mà ông trời ban thưởng cho nam nhân, không đứng dậy nổi!
Những lời nói này Tĩnh Tĩnh cô nương cũng cảm thấy không phải là lời hay ho gì, lúc đầu mới nghe được trong lòng bất mãn vô cùng, không thể làm gì khác là ngoài làm như chưa từng nghe thấy, xuất hổ nhẫn nhục tiếp tục biểu diễn, nhưng lúc này nói ra lại cực kỳ tự hào, khiến cho Thâm Thâm tức giận đến trợn tròn mắt.
- Tĩnh Tĩnh!
- A?
- Ngươi có biết xấu hổ hay không?
- Khổng Phu Tử nói, khuê phòng chi nhạc, hữu thậm vu họa mi giả. Ta cùng với nam nhân của mình, có gì mất mặt chứ?
- Đó mà là Khổng Tử nói sao? Đó là Mạnh Tử nói! Hỡn nữa, đó là nam nhân của ngươi sao?
- Đâu cần quản là ai nói, dù sao cũng có đạo lý! Hiện tại hắn không phải là nam nhân của ta, sớm muộn gì cũng phải. Hắc hắc hắc…
Tĩnh Tĩnh nhìn về phía Lý Ngư, giống như một con mèo nhìn con chuột vào trong tay của mình, không kìm lòng được liền liếm liếm đôi môi anh đào.
Thâm Thâm chản nản, đồng thời… cũng có chút cảm giác hoảng loạn trong lòng. Ai, rõ ràng là thân cận hơn, tại sao không tiên hạ thủ vi cường. Lúc này… nếu là những nữ nhân khác thì không nói làm gì, nhưng là em gái mình, nàng không buông tay, làm tỷ tỷ sao có thể ra tay cướp đoạt, tính sai, quả là tính sai!
Không hề để ý tới hai người mù chữ làm cho râu ông nọ cắm cằm bà kia, có thể khiến cho hai vị tiên hiện Khổng Mạnh tức giận đến mức nhảy từ trong mộ ra phủ nhận nguyên sang của bọn họ hay không, Vị Cao Dương điện hạ kia đang nghĩ mãi mà không ra, cứ luôn thỉnh giáo Lý Ngư, Lý Ngư lại không chịu nói rõ, chỉ nói chuyện lúc đầu nàng còn hiểu, để nàng đề phòng là được.
Cao Dương công chúa nay mới bao nhiêu tuổi chứ, ngươi để một tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi khắc sâu trong lòng, không khỏi thấp thỏm lo âu, không nhịn được nói:
- Được! Vậy ngươi nói, nếu ta không né qua kiếp số này, thì đến tột cùng là có kết cục như thế nào?
Lý Ngư do dự một chút, Cao Dương công chúa hai tay hợp thành hình chữ thập, thành khẩn nói:
- Xin ngươi thương xót, cũng đừng nói mê mê hoặc hoặc, ngươi ta sắp điên lên mất rồi.
Lý Ngư cắn răng, thầm nghĩ:
- Cô trở mặt như vậy, cố chấp quá cũng không được.
Hắn quyết định liều màng nói:
- Thân bại danh liệt, để tiếng xấu muôn đời! Trung niên chết, cửa nát nhà tan!
Chỉ một câu nói kia, Cao Dương công chúa tín ngưỡng lời của hắn sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trắng bệch.
Lý Ngư thấy dọa tiểu cô nương nhà người ta đến mức này, cảm thấy không đành lòng, nhưng nghĩ đến những lời đó nếu không nói nặng, nàng ta sẽ không để ở trong lòng, tương lai khó tránh khỏi một đời bi kịch, mình nói nặng một chút để nàng ta nhớ cho kỹ, nói không chừng có thể tránh được kiếp số này, nhất thời lại cảm giác được như mình làm được một chuyện tốt, mới yên tâm thoải mái.
Chỉ là, Lý Ngư tự cho là mình vừa làm được một việc thiện lớn, nhưng cũng không phải là tin tưởng hoàn toàn vào chuyện này, sinh ra một tia nghi vấn: Lịch sử của Cao Dương mà hắn biết, thực có thật hay không?
Lý Ngư biết phần nhiều là thông qua những tác phẩm văn học mà hắn đã từng đọc, nhưng chuyện của Biện Cơ và Cao Dương thì lại là một điểm đáng ngờ nhất.
Thứ nhất, Trong Đường Triều cũng không ghi lại đoạn lịch sử như vậy, trong bê bối của hoàng thất, cũng không đến mức quá cấm kỵ, vì sao chỉ đoạn này không ghi lại? Đến Tống Triều, trong “Thái Bình ngự lãm” thời kỳ Tống Thái Tông cũng không có đoạn ghi chép như vậy, đến “Tân Đường thư” thời kỳ Tống Nhân Tông biên soạn, không hiểu sao chuyện này lại xuất hiện, hơn nữa “Tư Trị thông giám” sau đó còn thêm một số chi tiết nhỏ.
Thứ hai, Âu Dương Tu người biên soạn Tân Đường Thư và Tư Mã Quang người biên soạn Tư trì thông giám, đều có lập trường về phật mãnh liệt, đặc biệt là Âu Dương Tu, trong Cựu Đường Thư có lượng lớn nội dung quan hệ tới PHật giáo học. Ông ta soạn sử công chính tính lệnh khiến người ta nghi ngờ. Vì vậy hai người thông qua hư cấu chuyện xấu trong Phật học để đả kích phật học là hoàn toàn có khả thi
Thứ ba, dựa theo cách nói của Âu Dương Tu và Tư Mã Quang, Cao Dương công chúa vì Biện Cơ mà bị Thái Tông thất sủng, nhưng trên thực tế tận mãi đến trước khi Đường Thái Tông mất, Cao Dương công chúa cũng không bị thất sủng, trong sử sách có ghi chép sinh hoạt tuổi già của Thái Tông vẫn luôn mật thiết qua lại với Cao Dương công chúa, quan hệ cha con vẫn vô cùng thân thiết, đồng thời cho dù có “bê bối trọng đại” thì Cao Dương công chúa vẫn thuận lợi tấn phong làm trưởng công chúa.
Thứ tư, khi bọn họ biên soạn địa điểm mà Cao Dương công chúa và Biện Cơ gặp nhau chính là đất phong Phật lư, cũng là trướng lư, cùng với dâm loạn. Nhưng thời Đường quản lý cao tăng cực kỳ nghiêm ngặt, ra vào chùa miếu đều có đăng ký, vô duyên vô cớ vào mà không bị phát hiện là trái với lẽ thường. Đặc biệt là Biện Cơ chính là cao đồ của Huyền Trang, càng là tiêu điểm chú ý, không thể nào muốn đi thì đi, đây chính là một danh nhân phiền não.
Thứ năm, cho dù Cao Dương thân là công chúa muốn làm gì thì làm, nhưng cũng phải nhìn xem nhà chồng nàng là hạng gia đình nào. Nhà chồng Cao Dương chính là Phòng thị Thanh Hà, cao môn Sơn Đông. Mẹ chồng là Phạm Dương Lư thị, đều là cao môn đứng trong hàng Ngũ tông thất tính.
Hơn nữa vị mẹ chồng của Cao Dương có tính tình cực kỳ cương liệt, trong Liệt Nữ Truyền có mục điển cố “ghen”, tất cả nói đến đều là bà. Phòng gia còn có một cô con gái gả cho Hàn Vương thành Vương Phi, một thế gia như vậy, có thể cho phép một người vợ làm xằng làm bậy ư? Đã sớm bẩm báo ngự tiền rồi.
Thứ sáu, nếu thật sự Biện Cơ phạm phải dâm giới, vậy chính là sỉ nhục Phật Môn. Nhưng sau này Hứa Kính Tông còn nhắc tới công đức của Biện Cơ cũng trình cho Đường Thái Tông xem, có khả năng sao? Mà Đạo Tuyên đại sư người sáng lập ra luật tông PHật Môn, luôn coi giọng giới luật, khi nhớ lại chuyện cũ, lại luôn tưởng niệm sung kính Biện Cơ không thôi, đây là là đối đãi với một vị phật môn bại hoại sao?
Thậm chí sau này cái gọi là tranh di sản cũng không được rõ ràng. Dựa theoTân Đường Thư nói, lúc ấy quan hệ vợ chồng của Cao Dương công chúa và Phòng Di Ái đã sớm hữu danh vô thực, nàng lại đi giúp Phòng Di Ái tranh một chức vụ tán quan và tòa nhà?
Huống hồ khi đó Phòng Di ÁI đã làm quan đến Thái phủ khanh, chưởng quản kim bạch tài nô, béo chảy mỡ, còn mong muốn phân cho tôn trưởng huynh một toàn nhà, vì thế còn không biết nặng nhẹ, lại náo đến cửa nát nhà tan?
Các loại biến cố của Cao Dương, thậm chí đại họa diệt môn của Phòng gia, kỳ thực là có nguyên do khác, chuyện này lại không rõ ràng. Vấn đề là Lý Ngư không phải là chuyên gia nghiên cứu về Đường sử, mà nó lại là “một quyển tiểu thuyết đi Đại Đường, nửa bình dấm chua trực hoảng đoảng”, cho nên ngay cả hắn cũng tin, Cao Dương tiểu cô nương người ta lại càng tin là điều không thể nghi ngờ.
Tuy nói những lời nói của Lý Ngư đối với nàng là chuyện rất xa xôi, nhưng nếu cẩn thận tính toán thì cũng thực sự không phải là quá xa. Bởi vì một tỷ tỷ của Cao Dương, mười hai tuổi đã xuất giá, bây giờ Cao Dương đã mười một tuổi, việc trước mắt, thật sự ngẫm mà sợ.
Hơn nữa cũng bởi vì người ta không biết rõ, Cao Dương lại càng sợ hãi. Thân bại danh liệt, để tiếng xấu muôn đời! Trung niên chết, cửa nát nhà tan! Từng chữ từng câu như đao như kiếm, đâm vào quả tim của Cao Dương, phảng phất như hai cánh của con ve vừa thoát xác, lại như mạng nhện vừa bị tàn phá sau cơn mưa… run run rẩy rẩy.
Lý Ngư thấy cánh mũi của Cao Dương công chúa mấp máy, đôi mắt to đầy nước mắt, đột nhiên hai đầu gối gập lại, trước mắt bao người quỳ xuống trước mặt hắn, khóc cầu khẩn nói:
- Tiên sinh cứu ta, tiên sinh ngàn vạn lần cứu ta!
Ở gian lao đối diện, Hoa Lâm, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, cách vách lao còn có Lưu Vân Đào, tất cả đều trợn mắt nhìn, nguyên cả một đám trợn mắt há mồm, bọn họ quả thực bội phục Lý Ngư, có thể làm cho con gái của Thiên Tử quỳ rạp xuống đất, tên này…. quá là lợi hại.