Chương 247: Gia quy
Kiều Hướng Vinh nghe Nhiêu Cảnh nói xong, nghi hoặc hỏi:
- Câu Lan Viện phường Đạo Đức thì có quan hệ gì với ngươi?
Nhiêu Cảnh đỏ mặt lắp bắp nói:
- Tôi thấy Kiều Đại Lương ngài tuy chức vị không cao lại thường góp lời giúp tôi trước mặt Thường gia, nhưng thủy chung không thể bước vào Bát Trụ, nên muốn làm chút chuyện lấy lòng lão nhân gia ngài ấy…
Kiều Đại lương nhẹ nhàng lắc đầu một cái, chỉ vào Nhiêu Cảnh:
- Ngươi đó, tự coi mình là thông minh. Nếu nói như thế, chỉ cần làm vài chuyện tốt là có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng, Thường lão đại ngồi ở vị trí vương chợ tây sẽ chẳng được lâu tới ngày hôm nay. Huống chi, đây chẳng qua là câu nói đùa của Kiều lão đại lúc đó, ngươi lại lấy cây bổng chùy coi như kim, ngươi nghĩ tốt cho ta à?
Nhiêu Cảnh áo não nói:
- Vốn tưởng rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ, Thường gia cao hứng cũng chỉ cao hứng thôi. Lời nói coi thường, cười mắng tôi một câu, trong lòng ít nhất cũng sẽ ghi nhớ là tôi hiếu kính lão nhân gia ngài ấy, ai ngờ…. Sau đó, đã cưỡi trên lưng hổ thì khó xuống, tôi cũng cần mặt mũi…
Kiều Đại lương trợn mắt với y:
- Ngu xuẩn.
Ông ta chắp tay đi đi lại lại trong viện một lúc, sau đó ngồi xuống, vuốt râu nói:
- Ngươi đem mọi chuyện nói lại tường tận cho ta nghe nào.
Kiều Đại lương xử lý việc buôn bán của hơn bốn vạn hộ ở chợ tây, tâm tư phải kín đáo bậc nào, một hồi truy hỏi, Nhiêu Cảnh biết không chi tiết nên không trả lời được, bất đắc dĩ bèn gọi Vinh Húc cùng Mạch Thần tới, lúc này mới đem mọi tình huống nói lại cho Kiều Đại Lương.
Kiều Hướng Vinh hỏi rõ, gật gật đầu nói:
- Được rồi, đi cùng ta nào.
Ông ta đi ra ngoài, ba người Nhiêu Cảnh vội vàng theo sau, thông qua cơ quan bí đạo tiến vào “Lầu Thượng Lầu”, xuất hiện ở một phòng khác.
Trên thực tế kiến trúc nơi ở của Thường Kiếm Nam ở bên ngoài có tám khu dọc theo phương vị bát quái, mỗi một khu đều giống nhau như đúc, không cần nói người thường, ngay cả người làm việc trên lầu này không dựa theo đường đã ghi nhớ để đi thì cũng rất dễ lạc đường.
Ồ, Dương đại lương?
Kiều Đại lương suy tư một chút, chỉ chỉ ba người Nhiêu Cảnh nói:
- Các ngươi ở đây.
Dứt lời, phất ống tay áo đẩy cửa, đi vào tòa trung đường kia.
- Lão Kiều?
Thường Kiếm Nam không nói nhiều, chỉ liếc mắt đầy nghi hoặc nhìn Kiều Hướng Vinh. Y bình thường tiếp xúc với Kiều Hướng Vinh quản lý kinh doanh nhiều nhất, Kiều Hướng Vinh đăng đường vào phòng dĩ nhiên dễ dàng, chẳng qua biết rõ y đang có chuyện với người khác, hơn nữa đối phương cũng là một Đại Lương có vị trí ngang hàng với Kiều Hướng Vinh vậy mà ông ta còn tùy tiện xông vào, vậy thì rõ ràng là vì chuyện đang nói rồi.
Kiều Hướng Vinh thi lễ với Thường Kiếm Nam trước, ánh mắt đảo qua mọi người trong sảnh, cười nói:
- Các ngươi có thể ra ngoài được không, Kiều mỗ có chuyện muốn trò chuyện với Thường đại ca và Dương lão đệ.
Thường Kiếm Nam liếc Kiều Hướng Vinh một cái, khoát tay, Lương Thần Mỹ Cảnh lập tức nhẹ nhàng xuất hiện ở trước mặt bốn người Lý Ngư. Lương Thần nói:
- Chư vị, mời đi bên này.
Mỹ Cảnh nói:
- Tỳ nữ đi trước dẫn đường.
Lý Ngư nhìn Dương Tư Tề, Dương Tư Tề nói:
- Các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ gọi.
Lý Ngư gật đầu, ra hiệu với ba người Khang ban chủ, đứng dậy.
Chờ bốn người đi theo Mỹ Cảnh ra khỏi trung đường, biến mất ở trong sân, Thường Kiếm Nam hắng giọng, thân hình hơi ngửa về sau, Lương Thần lập tức đem một cái gối dựa lớn đúng lúc đệm đến sau lưng Thường Kiếm Nam.
Thường Kiếm Nam gác một chân, ngón tay gõ nhẹ trên đầu gối, nhìn Kiều Hướng Vinh cùng Dương Tư Tề, nói:
- Xem ra các ngươi cũng tới vì cùng một chuyện, nói đi.
Kiều Hướng Vinh cười khổ nói:
- Lão đại, vừa rồi Nhiêu Cảnh tới gặp ta, kể lại chuyện tỉ mỉ. Tiểu tử này, ngươi thuận miệng đùa một câu hắn coi như thật, lại chạy đi Câu Lan Viện, muốn đem nha đầu kia mang về Đông Ly Hạ.
Dương Tư Tề trầm mặt, cứng rắn nói:
- Nếu như nữ tử kia tham mộ tiền tài, ngươi tình ta nguyện, Dương Tư Tề ta tuyệt không ra mặt, gây rối lên. Nhưng nữ tử kia không đáp ứng, hắn liền làm ra chuyện như vậy?
Kiều Hướng Vinh nói:
- Hắn làm việc cố nhiên không ổn, nhưng đã làm rồi, còn có thể làm gì đây? Bất kể đúng sai, dù sao cũng là huynh đệ nhà mình. Ngược lại là Dương lão đệ ngươi, mấy người vừa rồi cái là người của chúng ta sao?
Thường Kiếm Nam dựa trên gối dựa hơi híp mắt tựa như nhìn không phải là nhìn, tựa như nghe không phải là nghe, mặc hai người tranh cãi.
Dương Tư Tề cứng họng, nói:
- Sao... Thế nào là người ngoài? Hoa Lâm kia là người của ta, còn có con trai của Phan nương tử đang ở tại nhà ta.
Kiều Hướng Vinh cười híp mắt nói:
- Hoa Lâm kia chẳng qua là một người làm thuê mà Dương lão đệ ngươi mướn về, chưa tính là huynh đệ Đông Ly Hạ chúng ta. Mà con trai của Phan nương tử chẳng qua là con của người làm trong nhà ngươi, càng chưa tính là huynh đệ Đông Ly Hạ chúng ta.
Dương Tư Tề không giỏi lý luận, bị người ta chặn họng thì thẹn quá hóa giận, vỗ bàn một cái nói:
- Ngươi nói không phải thì không phải à? Hôm nay ta nhất định thu họ làm môn hạ. Dương Tư Tề ta cũng là một trong Tứ Lương chợ tây, ta không có thủ hạ để dùng, nay muốn nhận mấy tâm phúc để làm việc, được không? Làm ra loại chuyện kia, ta không đòi được công đao cho họ, còn có thể thu dùng họ được sao?
Kiều Hướng Vinh cười nói:
- Dương lão đệ, nơi này không có người ngoài, cần gì phải khách khí? Họ rõ ràng không phải là huynh đệ của mình, cần gì phải hết lòng vì họ? Được, theo như ngươi nói, họ là huynh đệ mình, nhưng thiêu hủy Câu Lan Viện kia, thiêu chết cũng không phải người nhà của họ.
Dương Tư Tề nói:
- Họ không có thân nhân thì không thì trượng nghĩa ra mặt cho bằng hữu hay sao?
- Có thể, dĩ nhiên có thể!
Kiều Hướng Vinh mở một cái hố, dẫn dụ Dương Tư Tề không có tâm cơ nhảy vào trong hố:
- Nhưng, ngươi cũng vừa mới nói, bọn họ, là huynh đệ Đông Ly Hạ chúng ta. Đám Nhiêu Cảnh cùng người Câu Lan Viện có ân oán, hai tiểu huynh đệ kia của ngươi cũng là huynh đệ của Nhiêu Cảnh, lại là bằng hữu ban chủ Câu Lan Viện, ai xa ai gần, ai thân ai sơ?
Dương Tư Tề đỏ bừng mặt, không thể làm gì khác hơn là quay sang đòi công đạo với Thường Kiếm Nam:
- Thường lão đại, ngươi nói đi, ngươi nói đi, chuyện thương thiên hại lý như thế, có nên quản hay không?
Thường Kiếm Nam nhẹ nhàng hắng giọng, nói:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Thường mỗ có thể đứng vững nơi đầu sóng ngọn gió chợ tây này mười năm không đổ, dựa vào chính là sự thận trọng, làm theo quy củ. Người, nếu như chúng ta là người, vậy thì gia quy, lại không thể coi thường!
Dương Tư Tề mừng rỡ, nói:
- Đây mới là lão đại, Thường lão đại, ngươi nói đi, nên làm cái gì?
Thường Kiếm Nam chậm rãi nói:
- Câu Lan Viện Phường Đạo Đức đã bị thiêu hủy, chúng ta cần nghĩ nên giải quyết tốt hậu quả như nào mới đúng.
Dương Tư Tề ngẩn ra, tuy nói ông ta bình thường luôn mơ mơ màng màng, nhưng lúc này cũng nghe ra có gì đó không đúng. Giải quyết tốt? Không phải là nên trừng trị thích đáng sao?
Thường Kiếm Nam nói:
- Câu Lan Viện còn có mấy trăm người, nhà cũng mất, không kế sinh nhai. Nếu ban chủ của họ là bằng hữu của ngươi, chúng ta không không thể không quản. Lão Dương, những người này, chúng ta tiếp nhận, buôn bán ở chợ tây ngày kiếm đấu kim, sao không thể chiếu cố họ được chứ?
Dương Tư Tề ngẩn ra.
Thường Kiếm Nam lại nhìn sang Kiều Hướng Vinh:
- Ta đã ngồi lên vị trí này, lập được quy củ chợ tây chúng ta, việc nào cũng cần tuân theo vương pháp, vậy thì không cần những những người như chúng ta nữa. Có phường chính được quan phủ cắt cử, thị lệnh và thuế quan, đủ rồi, cho nên, ta từ trước tới giờ chưa từng yêu cầu các huynh đệ nhất định phải cẩn trọng hành phục, tuân thủ phương pháp.
Nhưng, chúng ta không phải là cường lương chiếm núi làm vương, dưới chân thiên tử, nơi thành đô, nếu ai dám miệt thị vương pháp, thì ngày an nhàn của kẻ đó cũng chấm dứt. Ở trong này nói tới nói lui, thật ra chính là ở một từ “Độ”, hăng quá hóa dở. Mười năm, mười năm yên ổn, ta thấy vài người hẳn là đã không ghi nhớ dặn dò của ta rồi.
Kiều Đại lương cười theo nói:
- Nhiêu Cảnh làm việc vẫn luôn chăm chỉ, lần này chỉ là hắn nóng lòng thể hiện mà thôi. Hài, ngươi nói đùa một câu, hắn thì lại coi như kim khẩu ngọc ngôn, cho nên…làm ra chuyện ngu xuẩn, không tự biết.
Kiều Hướng Vinh là Đệ nhất Lương trong Tứ Lương, quyền cao chức trọng, là thủ hạ được Thường Kiếm Nam coi trọng nhất, nên không thể không cho ông ta mặt mũi. Thường Kiếm Nam nhìn ông ta thật lâu, nói:
- Nể mặt ngươi, chuyện lần này ta không truy cứu nữa. Ngươi nói cho hắn, sau này cẩn thận làm việc.
Kiều Hướng Vinh mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:
- Dạ ! Lão đại từ bi, ta sẽ dạy dỗ hắn thật tốt.
Thường Kiếm Nam gật đầu một cái, Kiều Hướng Vinh liền xoay người đi ra ngoài.
Thường Kiếm Nam nghiêng đầu qua, dùng âm thanh mà Kiều Hướng Vinh nhất định nghe được nói với Lương Thần:
- Nhớ, Nhiêu Cảnh này, đến đây chấm dứt, vĩnh viễn không được cất nhắc.
Lương Thần khẽ khom người, tỏ ý đã nhận được.
Kiều Hướng Vinh đi tới cửa sảnh nghe được câu dặn dò này không khỏi dừng lại một chút, sau đó nở nụ cười khổ, khẽ gật đầu một cái, đi ra ngoài.
Ông ta biết, những lời này là Thường Kiếm Nam nói cho mình nghe. Thường Kiếm Nam đã giận Nhiêu Cảnh không não ngu xuẩn, dạng người như thế một khi cất nhắc lên, sớm muộn cũng sẽ gây ra đại họa thông thiên mà ngay cả Thường Kiếm Nam cũng không ngăn được, tuy nói là nể mặt mũi ông ta, lần này không truy cứu nữa, nhưng cũng chỉ điểm ông ta một câu: Người này, đừng bao giờ nhắc tới trước mặt ta nữa.
Kiều Hướng Vinh vừa đi, Dương Tư Tề liền không dám tin nhìn Thường Kiếm Nam nói:
- Tên Nhiêu Cảnh kia giết nhiều người như vậy mà chỉ…như thế thôi ư?
Thường Kiếm Nam lạnh nhạt nói:
- Những nghệ nhân kia nào có quan hệ gì với chúng ta? Thiên đạo chánh nghĩa, cứ phải ta chủ trì hay sao? Nhiêu Cảnh cố nhiên ngu xuẩn, nhưng là vì muốn làm ta vui, ta nên lấy loại lập trường nào, thay mặt những nghệ nhân kia, giết hắn để trả lại công đạo ư?
Dương Tư Tề lại ngẩn ra.
Thường Kiếm Nam nói:
- Ta tuy không thích hắn, nhưng lại không thể giết hắn. Coi như là muốn trừng trị thì cũng phải đợi sau này tìm cơ hội khác mà không thể bởi vì có người ngoài khiếu nại với ta liền giết người để bình ổn phẫn nộ của họ. Nếu như ta làm vậy, sau này làm sao làm đại ca được nữa? Còn có người chịu dốc sức làm việc cho ta nữa không?
Dương Tư Tề giận giữ:
- Nhưng…hắn rõ ràng giết nhiều người vô tội như thế…
Thường Kiếm Nam cười nhạt:
- Chứng cứ đâu?
Dương Tư Tề nói:
- Một cây đuốc đốt sạch, trừ phi bọn họ tự thú, chứ đi đâu tìm chứng cứ đây, làm người lòng người biết, chính là họ làm.
Thường Kiếm Nam cười một tiếng, nói:
- Thật ra thì không có chứng cớ, chỉ cần có quốc pháp đè xuống, ta cũng sẽ áp xuống cho dù biết bọn họ bị oan. Ngươi hiểu rõ chứ? Công đạo hay không, không quan trọng, có chứng cứ hay không, cũng không quan trọng. Đối với chúng ta mà nói, quan trọng nhất là, có người chịu đem đầu óc buộc ở đai lưng chịu bán mạng vì ngươi.
Nói xong câu này, Thường Kiếm Nam tựa hồ cũng có chút lòng mệt mỏi, thở dài nói:
- Nhìn thấu rồi, không cần nói gì nữa. Có mấy lời, nói quá rõ cũng không có ý nghĩa. Chỉ vì ngươi là huynh đệ tốt mà ta quý trọng, cho nên ta mới đối xử chân thành với ngươi. Chuyện này, ta giải quyết đi, ngươi lui ra đi!
Nói xong, y suy tư một chút, nói:
- Trong bốn ngươi kia, người tuổi trẻ anh mi lãng mục, tuổi chừng hai mươi rất được, Lương thân, kêu hắn tới, ta muốn gặp hắn.
Lương Thần trả lời một tiếng, bước nhanh ra ngoài.
Thường Kiếm Nam liếc mắt nhìn Dương Tư Tề, vẻ mặt bất đắc dĩ phất phất tay:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết hắn!
Dương Tư Tề hậm hực phất tay áo đi ra ngoài.
Thường Kiếm Nam hơi híp mắt lại, âm thầm nghĩ: Người trẻ tuổi kia đã bộc lộ ra là một nhân vật. Có lẽ có thể thu hắn hiệu lực cho mình, chẳng qua là, giờ có chuyện này, ta có thể thuyết phục hắn từ bỏ thành kiến, bái làm môn hạ của ta được không?
Y nghĩ tới vô số hào kiệt trong mười năm qua đã từng bị y thuyết phục, tự tin mỉm cười.