Chương 249: Sự lựa chọn của hai người
- Thường lão đại nói, cũng có đạo lý của ông ta. Sau này, ngươi chiếu cố thật nhiều với những người ở Câu Lan Viện cũng phải.
Lý Ngư tỉnh hồn lại hỏi:
- Thường lão đại nói gì với tiên sinh?
Dương Tư Tề nói:
- Đương nhiên là chuyện an bài đối với ngươi. Ngươi đừng tưởng rằng Thường lão đại người nào cũng thu nhận, ví dụ như Nhiêu Cảnh cũng chỉ là ngoại vi. Tứ Lương Bát Trụ trở xuống, cũng không được tính là hạt nhân. Ông ta thưởng thức ngươi, cũng phải trải qua nhiều lần khảo sát mới có thể trọng dụng, trước tiên người theo ta, để ta cân nhắc một chút, làm sao để sắp xếp ngươi.
Dương Tư Tề ngừng lại một chút lại nói:
- Thường lão đại bảo ta sắp xếp một tiệc rượu, để cho ngươi và Nhiêu Cảnh biến chiến tranh thành tơ lụa, ngươi xem…
Lý Ngư than thở:
- Quá chút thời gian rồi nói sau, ta lúc này… thực không có tâm tình.
Dương Tư Tề gật đầu nói:
- Chính là đạo lý này. Vậy chúng ta đi trước, việc này ngày khác hãng bàn.
Dương Tư Tề mang theo Lý Ngư trở về nhà của mình, vừa trở lại, Lý Ngư liền chủ động tới tìm Dương Tư Tề, muốn học hỏi ông ta một ít kiến thức về kiến trúc. Dương Tư Tề chỉ hiểu về kiến tạo, để ông ta sắp xếp cho Lý Ngư, ông ta còn chưa nghĩ ra phương pháp nào, đang vì việc này mà phát sầu, vừa nghe lời này của Lý Ngư thì vui mừng quá đỗi.
Lý Ngư nói bóng gió biết được hết thảy kiến tạo của Dương Tư Tề đều có lưu lại một bản, chỉ là những thứ đó chất đồng tràn khắp nơi, Lý Ngư chủ động giúp ông ta thu dọn lại, để lấy căn cứ hướng dẫn tra cứu, đồng thời xem xem bản vẻ, làm quen một chút, tiếp tục nghe ông ta truyền thụ đạo kiến tạo, cũng làm ít công chuyện.
Dương Tư Tề càng cao hứng hơn, cảm thấy người này cần mẫn hiếu học, muốn thu hắn làm đồ đệ, có tâm tư truyền thụ tài nghệ.
Phan đại nương nghe nói con trai theo Dương Tư Tề học hỏi, ma lực thuật kiến tạo của Dương Tư Tề bà cũng đã nhìn thấy, chỉ cần vẽ trên giấy là có thể đổi lấy bạc, cái đó không phải chỉ là vẽ mà là vẽ ngân phiếu, nhất thời vô cùng vui mừng.
Vốn bà chăm sóc Dương Tư Tề rất tốt, lúc này vì con trai lại càng cố gắng nịnh bợ lão sư, e sợ ông ta không chịu tân tâm tận lức dạy con trai của mình. Lúc thì dâng trà lúc dâng hoa quả, hỏi han ân cần, đối với một người khi tiến vào bản vẽ chú tâm quên mình như Dương Tư Tề mà nói thì thực sự là một loại dằn vặt không thể chịu đựng được.
Rốt cuộc, Lý ngư không nhìn nổi, kéo mẫu thân qua một bên nhỏ giọng căn dặn vài câu. Phan đại nương tử thức thời không xuất hiện nữa.
Dương Tư Tề chú tâm thiết kế bản vẽ của ông ta, Lý Ngư chú tâm nghiên cứu “học vấn” của ông ta, trải qua hai ngày vất vả cần cù chỉnh lý, cuối cùng Lý Ngư cũng tìm ra kiến trúc bản vẽ của “Đông Ly Hạ” trong đủ loại kiến trúc bản vẽ.
Trải qua hai ngày nghiên cứu, mặc dù chưa hiểu rõ về kiến trúc thế nhưng một số biểu thị của bản vẽ, ghi chú còn hiểu một chút, nghiên cứu một chút, không khỏi hoàn toàn thất vọng. Mặc dù phần bản vẽ này mô tả lại toàn bộ kiến trúc của “Đông Ly Hạ”, nhưng chỉ giới hạn kiến trúc bề nổi, cũng không bao gồm các loại mật đạo then chốt.
Nghĩ đến cũng đúng, Dương Tư Tề chỉ là si mê sở học thôi, cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, nếu như đánh dấu hết những mật đạo kia lên trên, chẳng phải một khi có người có được bản vẽ này, sẽ có thể ra vào “Đông Ly Hạ” như chốn không người? Những kiến trúc cùng cơ quan bí mật kia, bản vẽ duy nhất nên được cất giấu ở chỗ Thường Kiếm Nam mới phải.
Lẽ nào…. Kế này không thông?
Lý Ngư ngồi phịch xuống một đống bản vẽ kiến trúc, nhíu mày suy tư. Dương Tư Tề an vị ở cách đó không xa, chăm chú vẽ, căn bản không để ý tới hắn đang làm cái gì. Hai ngày này, đều là Lý Ngư chủ động muốn thỉnh giáo chuyện gì mới cắt đứt dòng suy tư của ông ta.
Lý Ngư nằm một lát, tiện nắm tờ kiến trúc “Đông Ly Hạ”, chán nản liếc vài cái, bỗng trong lòng vừa động, xoay người nằm sấp trên sàn nhà, lại tiếp tục nghiên cứu.
Dương Tư Tề muốn đi vệ sinh một chút, đứng dậy nhìn thoáng qua, thấy Lý Ngư nằm sấp trên sàn nhà, không khỏi gật đầu, hớn hở nói:
- Trẻ nhỏ dễ dạy!
Lý Ngư nghiên cứu một lát, nghiên cứu thông suốt bản vẽ kia, chống cằm suy tư nghĩ “Đông Ly Hạ” vốn cũng không chỉ là một tràng cự lâu, kỳ thực bám vào nó, bốn phương tám hướng đều có rất nhiều kiến trúc, đều tương thông lẫn nhau.
Như vậy, hiển nhiên có chỗ tốt, nếu một ngày phát sinh kịch biến, “Đông Ly Hạ” không đủ thời gian, kỳ thực Thường Kiếm Nam có vô số mật đạo có thể rời đi. Cho dù Hoàng Đế phái Kim Ngô Vệ phong tỏa toàn bộ Chợ Tây cũng vô dụng, thậm chí, đốt toàn bộ Chợ Tây lụi tàn trong lửa cũng vô dụng. Rất hiển nhiên, những mạng nhện bốn phía thông lẫn nhau giống đường ống thoát nước dưới lòng đất, trong thời khắc khẩn cấp cũng có thể rời đi.
Mà những cái này, không chỉ là đường thoát nước thông thường, đương nhiên Dương Tư Tề đã tu sửa thành đường nối chuyên dụng khác, chỉ là ở trên bản vẽ này ngoại trừ bài phong, đường ống thông gió thì hoàn toàn không biểu hiện ra mà thôi. Vì vậy, trừ phi giết Thường Kiếm Nam trực tiếp, bằng không thì mặc kệ dùng thủ đoạn gì để tiến công “Đông Ly Hạ” đều không thể mảy may thương tổn đến y.
Tuy nhiên, người mà Lý Ngư muốn đối phó không phải là Thường Kiếm Nam mà là Nhiêu Cảnh…
Ánh mắt của Lý Ngư lại rơi vào phần trên của bản vẽ, trên mặt từ từ lộ ra một tia làm cho người ta sợ hãi.
Tĩnh Tĩnh cầm mảnh ngói lên, nhìn mạng nhên tàn phá mà đờ ra. Nhện cao chân chẳng biết đã đi đâu, tấm mạng nhện kia tàn tạ, tựa hồ như một trận gió nhẹ cũng có thể thổi cho khẽ run, giống như tâm tình hoang mang của nàng giờ khắc này.
Thâm Thâm ôm đầu gối, ngồi ở trên giường.
Hai người vẫn còn ở khách điếm, hơn một trăm người, không thể ở lại trong đống phế tích. Mỗi một người, vẫn cón có một chút tích trữ, rất nhiều người đã lục tục tìm nơi tạm cư.
Qua hồi lâu, Thâm Thâm ngẩng đầu nhìn Tĩnh Tĩnh nói:
- Trường An, sợ là chúng ta ở không nổi nữa. Muội… theo ta rời khỏi Trường An, hay là.. ở lại?
Mấy ngày này, có mấy người đang đợi đến Đại Minh cung làm việc, La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ là người đáng tin, nhất ngôn cửu đỉnh, quả nhiên tới nơi này chiêu công. Tuy những người này cũng biết đoàn người Khang ban chủ đi báo thù thất bại thảm hại quay trở lại, giúp bọn họ giới thiệu một số việc vặt, Lý Ngư lâm trận phản chiến, đầu nhập vào Thường Kiếm Nam. Thế nhưng, tháng ngày còn dài, còn phải sống, tuy không muốn nhận phần ân tình này của Lý Ngư, nhưng bọn họ vẫn nhận phần công việc này.
Có vài người khác, cũng đã quyết định tự tìm kế sinh nhai.
Cho tới những nghệ nhân trong Câu Lan Viện phường Đạo Đức, có tuyệt đường sinh sống của một số người, thì lại thành đối tượng trong Câu Lan Viện khác, có điều, trong này không bao gồm Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh. Bởi vì, vì sao sao Câu Lan Viện phường Đạo Đức rơi vào kết cục này, những Câu Lan Viện khác đều biết.
Hai người lại không thể ở chỗ này tiêu hoang phí, tự dịnh giá một chút, Thâm Thâm chỉ có thể quyết định, rời khỏi Trường An nơi mà nàng sinh sống từ nhỏ, tới một nơi hoàn toàn xa lạ.
Tĩnh Tĩnh vẫn nhìn sành đờ người ra, không để ý tới lời Thâm Thâm nói.
Thâm Thâm thở dài, hạ tháp, đi tới, từ trong ngực móc ra một phong thơ, từ từ đặt trên miệng lọ sành.
Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu, không hiểu nhìn nàng.
Thâm Thâm nói:
- Muội trả lại phong thơ này cho hắn đi, Cũng đừng trách hắn, Câu Lan Viện chúng ta, có bao người hận Nhiêu Cảnh thấu xương, nhưng lại không có dũng khí tìm người ta báo thù? Huống hồ Lý Ngư, người ta không quen không biết với Câu Lan Viện chúng ta, dựa vào cái gì mà đánh cược tính mạng.
Thâm Thâm từ từ xoay người, nhẹ nhàng nói:
- Kỳ thực, hắn cũng được coi là một quân tử. Hơn nữa, hắn đối với muội rất tốt.
Tĩnh Tĩnh im lặng một chút, đỏ mặt, vung lọ sáng sang bên, nhảy dựng lên nói:
- Tỷ nói như vậy là có ý gì?
Thâm Thâm đứng lại, chậm rãi xoay người:
- Muội đừng nóng giân, ta không trách muội. Chúng ta, tóm lại đều muốn tìm một người đàn ông gả cho. Tuy hắn không phải là một anh hùng cái thế, nhưng cũng là hiếm thấy. Muội …
Tĩnh Tĩnh đỏ mặt nói:
- Ta cả đời cũng không thèm lấy chồng, xuất gia làm ni cô, ta cũng không cần hắn.
Thâm Thâm cười khổ nói:
- Không phải muội rất thích hắn sao? Đây có gì là sai, còn hơn rất nhiều người qua đường… ít nhất… hắn cũng khởi lực vì Câu Lan Viện chúng ta, cũng có lòng này, chỉ là… Đối đầu quá mạnh mẽ, chúng ta căn bản không có cách nào phản kháng. Sớm biết như vậy…
Vành mắt Thâm Thâm đỏ lên, nước mắt từ từ chảy xuống:
- Sớm biết như vậy, lúc đầu thà ta đi theo hùm Chợ Tây kia coi như bị chó cắn một cái, cũng không hai nhiều người như vậy, làm hai người và ta không nhà để về.
Tĩnh Tĩnh thấy Thâm Thâm rơi lệ, nước mắt mình cũng không nhịn được chảy xuống, ôm cổ Thâm Thâm nức nở nói:
- Tỷ, chúng ta cùng đi, rời khỏi Trường An, đi tha hương.
Thâm Thâm nói:
- Vậy hắn…
Tĩnh Tĩnh cắt đứt lời nàng nói:
- Muội không trách hắn. Thế nhưng, ta có một khúc mắc không giải được…
Tĩnh Tĩnh nước mắt lã chã nói:
- Chúng ta đi thôi, tìm một tiểu sơn thôn, tìm người đàng hoàng gả cho, sinh sống trong thế giới nhỏ đó, chuyện kia… mới là cuộc sống cho chúng ta. Chúng ta đi, lúc này đi thôi.
Tĩnh Tĩnh kéo Thâm Thâm đi ra ngoài, vừa kéo cánh cửa ra, Lý Ngư đang đứng ở cửa.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh ngẩn ngơ.
Lý Ngư cất bước đến, kéo cửa.
Tĩnh Tĩnh nói:
- Ngươi… Ngươi tới đây làm gì?
Tuy nàng đã nói không đi gặp Lý Ngư, thế nhưng vừa nhìn thấy hắn, trong lòng hoang mang rối loạn, không biết phải làm sao.
Lý Ngư liếc mắt nhìn các nàng, nhẹ giọng nói:
- Những gì các cô vừa nói, ta đều nghe được.
Thâm Thâm kéo Tĩnh Tĩnh qua, lôi về phía sau mình, nghiêm mặt nói:
- Nghe được thì thế nào? Chúng ta biết, bây giờ ngươi nương tựa vươngchợ Chợ Tây, có quyền có thế. Ngươi nghĩ làm gì được chúng ta…?
Lý Ngư vuốt tay, công bằng địa đạo nói:
- Ta muốn giết hùm Chợ Tây. Đáng tiếc, ta hiểu rõ, nếu như ta làm như vậy còn chưa giết chết được hắn ta đã xong đời. Con hổ này, chỉ dựa vào man lực thì không giết được mà phải động não. Mà hiện tại…
Lý Ngư đi tới chỗ hai người, Tĩnh Tĩnh vừa ngồi xuống, hai đầu gối co lại:
- Ta đã nghĩ ra biện pháp, muốn giết chết hắn cần hai người hỗ trợ, mà người này chỉ có thể là các cô, người khác không làm được. Các cô, có nguyện giúp ta chuyện này không?
Tĩnh Tĩnh mở to hai mắt nhìn, lắp bắp nói:
- Ta? Chúng ta chưa từng luyện qua võ công, làm sao giết được người?
Lý Ngư cười cười nói:
- Chuyện giết người, cứ để ta làm. Tiểu cô nương các cô không phải làm loại chuyện này. Tuy nhiên, ta nghĩ giết Nhiêu Cảnh, cần đi tới trước mặt hắn, trong tay còn phải có binh khí.
Lý Ngư nhìn về phía Tĩnh Tĩnh nói:
- Ta làm sao có khả năng đi tới trước mặt hắn?
Tĩnh Tĩnh không hiểu nói:
- Làm sao đi tới trước mặt hắn?
Lý Ngư nói:
- Nói khó cũng khó, khó như lên trời, nhưng có cô, dễ như trở bàn tay.
Tĩnh Tĩnh ngạc nhiên nói:
- Ta?
Lý Ngư nói:
- Đúng vậy! Xà Cốt TĨnh!
Tĩnh Tĩnh vẫn không hiểu, Thâm Thâm lại không kiềm chế được nói:
- Vậy còn ta?
Lý Ngư quay đầu nhìn Thâm Thâm nói:
- Ta muốn mang theo binh khí đi gặp hắn, lại càng khó, sợ với lên trời còn khó hơn. Tuy nhiên, may mà có cô.
Thâm Thâm cũng kinh ngạc nói:
- Ta?
Lý Ngư chậm rãi gật đầu:
- Không sai! Thập Bát Thâm!