Chương 270.1: Bình Dương bộ khúc
“Việc ẩn giấu, không vui vẻ, Đừng quên lời hứa, tự chuốc phiền não”. Nhiếp Hoan tiểu tử này, rốt cuộc là ý gì? Không hiểu sao lại gửi cho ta mười sáu chữ này, rốt cuộc là muốn gì vậy?
Thường Kiếm Nam nhìn lá thư trong tay như móc câu, nét mực trên tờ giấy còn ướt, khẽ nhíu mày. Suy nghĩ không thể tự chủ được đã quay lại tư thế hào hùng của những năm đó cùng khói lửa của năm chiến tranh, bên tai tựa hồ lại vang lên tiếng thét chém giết có vẻ bị khàn, vang vang âm thanh binh khí chạm nhau.
Khi đó, quân Đường mặc dù dựng cờ khởi nghĩa, nhưng đội ngũ bọn họ vẫn như cũ áp dụng chính là quân chế của Đại Tùy, y là Ưng Dương Lang Tướng, Trương Nhị là Phó Thủ Ưng Kích Lang Tướng của y, mà Nhiếp Hoan, khi đó còn chỉ là một thanh thiếu niên trẻ tuổi, trong quân đảm nhiệm chức đội trưởng.
Thoáng một cái mà mười mấy năm đã trôi qua, y hôm nay tóc mai đã điểm bạc, không còn bộ dáng kiêu dũng trong quân ngày đó nữa, cũng không biết ý khí tung bay của gã thiếu niên ngày xưa đã biến thành bộ dáng nào nữa.
Kể từ khi an táng người đàn bà tuyệt vời mà bọn họ tình nguyện đi theo, thì cái mối duy nhất để liên kết ba con người bướng bỉnh, hào kiệt cũng bị đứt đoạn nên bọn họ cũng chưa từng gặp nhau.
Nghĩ đến người đàn bà kia, Thường Kiếm Nam kiềm lòng không đặng lại đẩy cửa sổ ra, nhìn về Chung Nam.
Chung nam hà hữu?
Hữu điều hữu mai.
Quân tử chí chỉ,
Cẩm y hồ cừu.
Nhan như ác đan,
Kỳ quân dã tai!
Đoạn nhân duyên oan nghiệt của họ mà cuối cùng do y nên nàng lựa chọn an nghỉ ở nơi đó. Thường Kiếm Nam biết nàng lấy hành động này để chứng tỏ cõi lòng nàng, trong lòng nàng cuối cùng vẫn là yêu y.
Nghĩ tới đây, Thường Kiếm Nam đã rơi nước mắt, trong mắt hết thảy đều nhạt nhòa, loáng thoáng huyễn hóa thành bộ dáng anh tư hiên ngang của nàng.
Dần dần, ý nghĩ nhớ lại, vẻ mặt vô cùng thương cảm biến thành nụ cười có chút khinh thường.
Thể diện, thể diện hoàng gia a, a...
Đại nghiệp mười ba năm, cha nàng ở Thái Nguyên khởi binh. Nàng cùng chồng đang ở tại Trường An, khi nghe tin là lúc chồng nàng đang ăn tiệc ở bên ngoài, dưới sự hoảng hốt không chịu trở về phủ thông báo nương tử một tiếng, một thân một mình bỏ trốn.
Hoàng đế phái binh mã đến tiêu diệt, là y cùng Trương Nhị, Nhiếp Hoan cùng mấy tên gia tướng, không sợ bị giết bảo vệ nàng ra khỏi trùng vây, trốn tới Hộ Huyền, nàng lúc này đã giả nam trang, đổi là Lý công tử, chiêu binh mãi mã, kiến lập đệ nhất đội ngũ Lý Đường xuất hiện ở Quan Trung.
Mà tất cả những việc này những tin tức công khai vĩnh viễn không bao giờ thấy được.
Đường Quốc Công đã chú tâm lập kế hoạch chuẩn bị tạo phản, để tránh việc tin tức chuẩn bị tạo phản bị tiết lộ, đối với tin tức khởi binh nghiêm khắc giữ bí mật, căn bản không có thông báo đi xa tới cho con gái ở Trường An, mãi về sau ông ta mới phái sứ giả bí mật đi triệu vợ chồng nàng trở về.
Thật là buồn cười, hai vợ chồng nàng chỉ cần không từ mà biệt, lúc ấy sợ bóng sợ gió Đại Tùy vương triều, lúc ấy với tính nghi ngờ trầm trọng của Tùy đế Dương Quảng, há có thể không nhận ra được những hành động khác thường của Lý Uyên.
Nhưng theo quan địa phương, Lý Uyên từ sớm đã phái sứ giả đi Trường An, mà Sài Thiệu đã cân nhắc nhiều lần cho là cùng nhau rời mục tiêu quá rõ ràng, mà nàng bày tỏ sâu sắc rằng nàng là phụ nữ, gặp phải nguy hiểm dễ dàng ẩn núp, vì vậy, Sài Thiệu thì đi Thái Nguyên, còn nàng thì lẻn đi Hộ Huyền.
Sài Thiệu là đàn ông, nàng là đàn bà, mà với hai người họ ai đột nhiên từ trong quan trường thành Trường An biến mất càng làm cho người khác chú ý hơn? Nếu mục đích để nàng ở lại là vì tung hỏa mù, thì nào có chuyện sau khi Sài Thiệu rời khỏi thì nàng liền lập tức rời Trường An, trốn tới Hộ Huyền chiêu binh mãi mã, thành lập võ trang là đạo lý gì đây?
Nàng văn võ song toàn, giỏi hơn Sài Thiệu, không phải là một cô gái với khí chất nhu nhược, cùng rời khỏi Trường An có chỗ nào khó chứ? Nếu như là vì lưu lại để mê hoặc triều đình, tại sao người đàn ông đứng đầu lại rời Trường An mà sao lại lưu lại nàng một người đàn bà, điều này có thể mê hoặc được ai? Ở triều đình Đại Tùy người có quan chức là hắn, không phải là nàng, ai rời đi càng dễ bị phát hiện không phải là liếc qua là thấy ngay sao. Huống chi, nàng cũng không ở lại, nàng ngay sau đó liền len lén lẻn đi Hộ Huyền rồi.
Nếu như ở lại thành lập võ trang, tiếp ứng nghĩa quân Lý Đường chính là nhiệm vụ của bọn họ, tại sao người đàn ông chủ gia đình kia không ở lại? Hay là không ở lại cùng nhau? Chỉ lưu lại một người đàn bà độc lập ứng đối nguy hiểm, thành lập võ trang, lúc này nàng không phải là người phụ nữ nhu nhược không theo hắn chạy trốn mà là đại anh hùng độc chắn một phương rồi.
Sau đoạn thời gian đi theo nàng, mặc dù mỗi ngày đều là trong quân nghèo khó nhưng chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời y. Y đi theo nữ thần là nàng, chiêu nạp Hà Phan Nhân, chinh phục Lý Trọng Văn, Hướng Thiện Chí, Khâu Sư Lợi, đánh bại Khuất Đột Thông, liên tiếp chiếm lĩnh Hộ Huyền, Chu Chí, Vũ Công, Thủy Bình, danh tiếng Nương tử quân của Lý nương tử chấn động Quan Trung.
Mà lúc này, quân Đường của cha nàng còn chưa đặt chân tới Quan Trung, trên cơ sở của Đại Tùy, một người phụ nữ tứ cố vô thân, một mình đối mặt vòng quay của quân Tùy, chẳng những dẫn dắt nghĩa quân đứng vững vàng mà càng lớn mạnh thêm, chờ lúc đại quân Lý Uyên vượt qua Hoàng Hà tiến vào Quan Trung, nàng đã có một địa bàn lớn cùng đội quân với bảy vạn quân.
Sau đó nàng cùng Lý Thế Dân gặp nhau bờ bắc sông Vị Hà, cùng nhau tấn công Trường An. Khi đó, gã đàn ông bỏ vợ một mình chạy trốn cũng theo trở lại, nhưng hai vợ chồng cũng không hợp binh một nơi mà mỗi người dẫn một đội quân, mỗi người một phủ, mỗi người tự đi theo con đường của mình.
Mà y cùng nàng, đồng sinh cộng tử khoảng thời gian dài, bên cạnh nhau nên nảy sinh tình cảm, cũng chính là sau đó, ở bên ngoài thành Trường An nở hoa kết trái.
Lúc đó, chính là Chung Nam khi thời tiết bắt đầu có tuyết...
Thường Kiếm Nam suy nghĩ, ánh mắt sáng dần dần ảm đạm xuống.
Nguyên nhân cái chết của nàng, triều đình giữ kín như bưng, nhưng y biết. Chỉ chẳng qua y biết trễ một chút, cho đến năm nay, y mới biết. Thời gian đó mộ nàng đã xanh cỏ, nhưng mà y vẫn vì nàng báo thù, cũng là năm nay. Mối thù của nàng, y cũng sẽ không trì hoãn dù chỉ một ngày.
Thường Kiếm Nam nhìn chăm chú phương xa với ánh mắt hơi động một chút, lại trở về bàn.
Kể từ lúc nàng qua đời, những bộ hạ cũ của bọn y đã được hợp nhất lại, bị làm tốt thí, bọn y chính là những người may mắn còn sống sót trong cơn nguy cấp đó.
Hắc Đạo Tam Đại Hành Trường An là Chợ Tây Thường Kiếm Nam, Chợ Đông Trương Nhị, ngoài hai chợ Đông Tây thì còn lại là của Nhiếp Hoan. Ba người từ đó chia ra trong thành phố Trường An, cùng nhau sống yên ổn vô sự, cũng không thường lui tới với nhau, nhưng hôm nay Nhiếp Hoan đột nhiên phái người đưa một bức thư khó hiểu tới, rốt cuộc là ý gì?
Với tính cách của Thường Kiếm Nam luôn luôn kín đáo, cẩn thận, y rất muốn tìm Nhiếp Hoan hỏi cho rõ ràng, nhưng y hiểu Nhiếp Hoan nếu phái người đưa thư tới mà không phải là tự mình ra mắt y thì nếu như y tìm được Nhiếp Hoan, cũng đừng hòng hỏi được gì cả.
Lúc này, có âm thanh cánh cửa vang lên, Lương Thần, Mỹ Cảnh nhẹ nhàng vào tựa như một đôi bướm xinh đẹp.
Nhìn thấy hai đứa con gái dễ thương, Thường Kiếm Nam tâm tình rất tốt, suy nghĩ ảm đạm bị quét sạch sẽ.
Y mỉm cười hỏi:
- Trở về rồi à, tất cả những gì các ngươi nghe thấy, như thế nào?
Lương Thần còn chưa nói hết, Mỹ Cảnh đã che miệng cười khanh khách nói:
- Rất thú vị, tên kia đầu tiên là bị người ta chém vào chân xuýt mữa biến thành người tàn tật, lại bị chụp một cái nồi lên đầu, tiếp theo chân đạp cứt heo cứt chó, cuối cùng uy phong đá bất tỉnh một người bán hoa, sau đó liền ảo não về nhà.
Thường Kiếm Nam không khỏi tức cười nhưng vẫn nghiêm mặt lên, khiển trách:
- Nha đầu này, lại bắt đầu nói không mạch lạc rồi. Lương Thần, ngươi nói đi.
Lương Thần đem tình hình trước sau nói một lượt cho Thường Kiếm Nam, nói:
- Nhìn cử chỉ, thị phi nặng nhẹ vẫn biết rõ ràng. Chẳng qua, hắn nhất định sẽ có hành động, hắn định làm gì, mới là mấu chốt cân nhắc người này, cho nên, hẳn còn tiếp tục quan sát.
Thường Kiếm Nam hài lòng gật đầu một cái, trừng mắt lên, Mỹ Cảnh thỉnh thoảng vẫn cười khúc khích. Không cần hỏi cũng biết trong đầu nha đầu này còn đang hồi tưởng những chỗ lung túng của Lý Ngư, nghĩ đến chỗ buồn cười thì có chút không nhịn được.
Thường Kiếm Nam nói:
- Nha đầu này, nhìn Lương Thần đi, cùng chung một mẹ, tỷ muội sanh đôi, mà sao khác nhau xa vậy.
Mỹ Cảnh xem thường, loại "Chê bai" này căn bản không đả kích tới nàng. Nàng cười hì hì nói:
- Dù sao có tỷ tỷ nghĩ rồi, dù sao ta cùng tỷ ấy nghĩ không khác nhau lắm, ta cần gì phải lãng phí đầu óc.
- Ra ngoài!
Thường Kiếm Nam như hổ gầm, trừng mắt lên, không biết sao nha đầu Mỹ Cảnh này sớm xem thấu diện mục cọp giấy của gã, căn bản không sợ, chẳng qua là le lưỡi một cái, liền nhón chân mà đi, rất vui vẻ như một làn khói chạy mất. Cửa còn chưa khóa, liền nghe được tiếng cười của nàng, cũng không biết rốt cuộc Lý Ngư đã lung túng bao nhiêu đến nỗi để cho nàng vui sướng như vậy.
Thường Kiếm Nam bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói với Lương Thần:
- Vậy tên Sơn Kê kia, ngươi cố gắng vặn hỏi một chút.
Lương Thần gật đầu lui ra, Thường Kiếm Nam lại kẹp tờ giấy lên trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ, lẩm bẩm:
- Nhiếp Hoan, Nhiếp Hoan...
Y hai bàn tay nhẹ nhàng hợp lại, lúc mở ra, lá thư kia đã biến thành bột giấy rồi, từ tư rơi xuống đất, tựa như trên Chung Nam sơn đệ nhất bắt đầu có tuyết...
Chương 270.2: Bình Dương bộ khúc
Lúc xưa xấu xa chưa đủ khoe
Bây giờ phóng đãng nhớ vô bờ
Gió xuân đắc ý vó ngựa đau,
Một ngày ngắm hết hoa Trường An.
Bài thơ này nói về tình cảm cực kỳ đắc ý của tiến sĩ thi đậu. Chẳng qua, câu "Một ngày ngắm hết hoa Trường An", hoa nhìn thấy là hoa gì? Nếu như ngươi cho là nhìn là hoa mẫu đơn hoặc thu cúc, vậy sẽ bị người ta cười ngạo. Vị nhân huynh này nói hoa ở Trường An, không phải là hoa trên cành hoa, mà nữ nhân hoa tại phường Bình Khang.
Ý nói lúc ban đầu cử chỉ tầm hoa vấn liễu quả thực chưa đủ, nay những Tiến sĩ thi đậu, làm cao quan, cưỡi tuấn mã, tâm viên ý mãn, không thể tự phong rồi. Một khi đã kiểm tra danh sách vàng, quả thật Tiến sĩ thi đậu cưỡi khoái mã, đi phường Bình Khang tìm người em gái xinh đẹp, đi thật tiêu dao khoái lạc.
Phường Bình Khang này nằm ở phường năm khu phố ba khu đông của thành Trường An (từ bắc xuống nam), Đông Lân Chợ Đông, bắc cùng phường Sùng Nhân gần đại lộ Xuân Minh, Nam cạnh phường Tuyên Dương, đều là "Con đường náo nhiệt".
Quan thự của Thượng thư tỉnh ở phía đông Hoàng Thành, vì vậy các phường gần đó liền trở thành nơi nâng đỡ, chọn người cùng những quan lại ở nơi khác vào kinh thành tụ tập. Vào thời điểm đó các địa phương vào kinh thành làm việc gọi là Tiến Tấu Viện, trong phường Sùng Nhân có hai mươi lăm Tiến Tấu Viện, mà phường Bình Khang có mười lăm cái.
Phường Bình Khang cùng phường Sùng Nhân giáp nhau ở hai đường nam bắc, thí sinh và ứng cử viên hàng năm ít thì mấy ngàn, nhiều tới mấy chục ngàn người, tụ tập kinh thành lựa chọn ứng cử, cộng thêm các nơi chỗ ở và nơi làm việc của quan viên, vì vậy phường Bình Khang cũng thuận lý thành chương phát triển thanh lâu thắng cảnh.
Thiếu hiệp Kinh đô, danh kỹ phong lưu đều tập trung ở đây, người ta nói phường này là nơi tụ tập phong lưu, là nơi đệ nhất thiên hạ làm người ta mất hồn. Mà trong những nơi đệ nhất thiên hạ làm người ta mất hồn này thì hiện nay xếp hạng thứ nhất chính là Giáng Chân Lầu, cũng là nơi đệ nhất thiên hạ xài vàng.
Đệ nhất kỹ nữ ở đây, tên là Thích Tiểu Liên. Giá trị con người Tiểu Liên cô nương, nhìn nàng một cái phải một trăm xâu tiền, cũng chính là một trăm lượng bạc, theo như vật giá lúc ấy đổi thành tiền bây giờ đại khái tương đương trên dưới bốn vạn, cho nên khách của Tiểu Liên cô nương không nhiều, bởi vì không có mấy người trả nổi tiền.
Mà ở Giáng Chân Lầu, trừ Tiểu Liên cô nương, còn có Giáng Chân Bát Diễm, cũng là một người tuyệt sắc, giá trị con người cũng cao, chẳng qua không thể so với Tiểu Liên cô nương, ở trong thành Trường An này, vẫn là có rất nhiều người quyền quý phú trả nổi tiền.
Tuy nhiên, những Hồng cô nương như vậy, dĩ nhiên không phải là đơn giản hầu hạ ngủ nghỉ, những nhà quyền quý tìm đến họ, cũng không phải đợi ngắm sắc, vì cái vuốt ve chốc lát, mà là bởi vì những cô nương này ăn nói khôi hài, cử chỉ ưu nhã, một cái nhăn mày, một tiếng cười, vạn cách phong tình, sự hưởng thụ này bỏ xa sự hưởng thụ xác thịt. Ai ấy cũng muốn nếm thử.
Có điều, hôm nay người kéo Lai Nhi cùng Tô Tô cô nương một trong Giáng Chân Bát Diễm ngồi đối diện uống rượu không phải thân sỹ bụng bự giàu có tài năng xuất chúng, cũng không phải nhân vật quyền quý bát phong bất động, cử chỉ uy nghiêm, mà là hai vị thiếu hiệp ở kinh đô.
Thiếu hiệp cũng là hiệp khách mà, nhưng hiệp khách cũng chia ba sáu chín loại. Ví dụ như quần là áo lụa, hạ đẳng quần là áo lụa chính là quần là áo lụa, thân gia địa vị đến rồi nhất định cấp bậc đặc biệt, có thể ở dưới chân thiên tử xưng “Thiếu”, vậy thì không giống bình thường.
Giờ phút này hai vị du hiệp kiêu ngạo kéo Lai Nhi cùng Tô Tô cô nương ngồi đối diện uống rượu chính là hai vị thiếu hiệp thuộc tầng lớp thượng đẳng thượng thượng đẳng: Huynh tên Lý Bá Hạo, đệ tên Lý Bá Hiên.
Lý Bá Hạo bị ánh mắt Lai Nhi cô nương quyến rũ mà bay bỗng, bèn tỏ ra tư thái phong nhã, cao giọng ngâm:
“Xuân sắc chiếu lan cung
Tần nữ tọa song trung.
Liễu diệp lai mi thượng,
Đào hoa lạc kiểm hồng.
Phất trần khai phiến hạp,
Quyển trướng khước huân lung.
Sam bạc thiên tăng nhật
Quần khinh canh úy phong”
Lai Nhi cô nương thẹn thùng bưng ly:
- Công tử ngâm được một bài thơ hay, mời uống ly đầy.
Lý Bá Hạo mừng rỡ, nhận lấy ly dương dương đắc ý uống liền.
Lý Bá Hiên khịt mũi coi thường:
- Bài thơ này mạch thơ miêu tả với ý cảnh chưa đủ, thơ cũng quá đơn giản, không hay. Vẫn là bài thơ “Mai Hoa lạc” của Giang Tổng mới đáng để cho người ta thưởng thức vô cùng.
Gã sờ cái càm không có cọng râu, giọng tràn đầy ngâm: " Phiếu sắc động phong hương, la sinh chi dĩ trường. Yêu cơ trụy mã kế, vị sáp giang nam đang. Chuyển tụ hoa phân lạc, xuân y cộng hữu phương. Tu tác thu hồ phụ, độc thải thành nam tang."
Tô Tô cô nương âm thầm bỉu môi:
- Hai tên không học vấn, không ứng thời cũng không ứng cảnh, cũng học người ta làm nhà văn, buồn cười làm sao. Vô học chính là vô học, thô lỗ cũng có sự thú vị của thô lỗ.
Trong lòng suy nghĩ, thân hình mềm mại, nhẹ nhàng dướn qua, bưng ly giống như vậy, thản nhiên nói:
- Công tử thơ hay, nô nô kính người một ly.
Lý Bá Hiên không chịu ôm chặt eo nàng, cười nói:
- Như vậy mời rượu không thành ý, đến uống một ly trước.
- Ai ya, công tử cạn ly…
- Ầm!
Lý Bá Hạo vỗ lên bàn một cái:
- Lão Nhị, ngươi rốt cuộc có hiểu chuyện hay không, bài thơ “Tân cung từ’ của Trần Tử Lương hình ảnh sinh động bực nào, bài thơ “Mai hoa lạc” của ngươi so sánh thế nào được.
Lý Bá Hiên liếc mắt nói:
- Bài thơ “Mai Hoa lạc” này ý cảnh rõ ràng khác xa bài thơ “Tân cung từ” ở trên, đại ca vô học, tự nhiên thưởng thức không được rồi.
Lý Bá Hạo bị đệ đệ mình ngay trước mỹ nhân nói mình vô học, trên mặt nhất thời không kìm chế được, mượn mấy phần say, đem một nửa ly rượu tạt Lý Bá Hiên:
- Ta vô học? Nào nào, ngươi đi thi Tiến sĩ cho ta coi coi.
- A, nói trúng chỗ yếu của huynh rồi phải không? Lại thẹn quá thành giận chứ gì?
Lý Bá Hiên nổi giận, chụp ly rượu lên hướng Lý Bá Hạo tạt tới. Lý Bá Hạo giận dữ, cầm ly rượu của Lai Nhi cô nương tạt sang Lý Bá Hiên. Lý Bá Hiên lấy ly rượu của Tô Tô cô nương tạt Lý Bá Hạo, Lý Bá Hạo cầm bầu rượu lên, Lý Bá Hiên nhấc vò rượu lên...
Trên Tỳ Bà các, bức rèm bằng châu kéo xuống, từ phía trong bức rèm nhìn thấy bên ngoài, mà người bên ngoài không bao giờ nhìn thấy được dung nhan của thiên kim.
Lúc này, Tiểu Liên cô nương tay đang cầm ly thủy tinh, nhẹ nhàn nhấm ly rượu bồ đào, cười tủm tỉm nhìn bên ngoài bức rèm ở lầu các xem huynh đệ Lý gia đang đánh nhau.
Một khuôn mặt hoàn mỹ thật sự mỉm cười có thể làm điên đảo chúng sanh. Nàng nằm trên lan can, tay áo cuốn lên, lộ ra một đôi cánh tay như ngó sen non, cổ áo hơi trễ xuống, chỉ lộ một chút nhưng nó cũng vô cùng hấp dẫn.
Lúc này, một người đàn ông từ phía sau nàng đi tới. Gã dáng dấp không tính là anh tuấn, trên mặt còn có một vết sẹo, lại có một loại khí chất rất đặc biệt, mặc dù lười biếng, cũng sẽ để cho người không nhịn được phải nhìn thêm mấy lần. Gã tuổi cũng không tính là rất trẻ, có lẽ phải trên dưới ba mươi, nhưng cặp mắt kia, nhưng tràn đầy sức sống thanh xuân làm cho có cảm giác gã trẻ hơn mười tuổi vậy.
Người này chính là Nhiếp Hoan “bạt kiếm dục cao ca, hữu kỷ căn hiệp cốt”, là thần tượng của các thiếu hiệp ở kinh đô, ngoài hai chợ Đông Tây, tất cả là của Nhiếp Hoan.
Không người nào nghĩ rằng, nhìn nàng một cái thì phải bạch ngân trăm lượng, muốn ngủ với nàng cần một tòa hùng thành, hơn nữa cho đến bây giờ còn chưa nghe nói có ai thành công vào trong khuê phòng của Tiểu Liên cô nương, nay lại xuất hiện một người đàn ông, hơn nữa cũng không là người quyền quý trong triều đình, cũng không phải Nhiếp Hoan xuất chúng giàu có.
Gã chẳng những xuất hiện ở khuê phòng của Tiểu Liên cô nương, hơn nữa nhìn gã đi chân trần, người mặc áo lót, hiển nhiên là khách của Tiểu Liên cô nương.
- Nhìn gì vậy, có gì mà thú vị thế?
Nhiếp Hoan nghe được quát mắng um sùm phía bên dưới, nhưng vẫn không hướng ra phía bên ngoài xem một chút.
- Xuỵt…Đừng can thiệp.
Tiểu Liên cô nương đưa ngón tay với môi, vội vàng kêu gã chớ có lên tiếng. Nàng tuy giỏi cầm kỳ thư họa, có thể nói là tài nữ đương thế, nhưng không ai nghĩ rằng nàng thích không phải là ngâm thơ làm phú, mà là tình cảnh đại hán đánh nhau. Ẩn trong cái dung nhan dịu dàng thùy mị là đang cất giấu một trái tim hoang dã.
Nhiếp Hoan vội vã vỗ lên cái mông tròn đang vểnh lên của nàng một cái, Tiểu Liên cô nương đã biểu cảm cười mĩm, nhếch cái mông mê hoặc lòng người của mình lên, một ánh mắt si mê nhưng vẫn rất hưng phấn nhìn bên ngoài.
Nhiếp Hoan vội vã xoa tròn mông nàng một cách nhịp nhàng, tay kích động véo một góc váy của nàng, đang lúc chuẩn bị kéo váy lên thì nha hoàn thân cận của Tiểu Liên cô nương Tiểu Phúc liền nhẹ nhàng đi vào.
Tựa như không hề thấy một màn ướt át khó nói của tiểu thư nhà mình cùng Nhiếp Hoan, chỉ lặng lẽ bẩm báo:
- Nhiếp thiếu gia, Thiên Diệp cô nương đã đến.
Nhiếp Hoan hơi kinh ngạc:
- Thiên Diệp cô nương?
Gã nhẹ nhàng vỗ trán một cái, chợt nói:
- Đúng rồi, hẹn hôm nay, ta lại quên mất.
Gã vỗ mông Tiểu Liên một cái, cười mắng:
- Lát ta trở lại thu thập nàng.
rồi đi chân trần ra ngoài.