Chương 275: Lý lão đại đen tối
Lý Ngư lại nói:
- Còn về vấn đề xây dựng đường phố chợ, mở rộng, bày hàng bừa bãi, các ngươi phụ trách khu nào thì thì mở rộng toàn bộ kiến trúc khu đó, dọn đẹp đường chợ, cải tạo lại đường chợ hai xã, thiết lập ranh giới biển hiệu, ai còn dám vi phạm xây dựng, còn dám bày bán bừa bãi, vậy thì…
Các đầu mục đồng thanh:
- Phạt, phạt chết cha hắn đi.
Lý Ngư gật đầu mỉm cười.
Lý Bá Hạo bổ sung:
- Còn vấn đề, là phải lập người quản lý chuyên trách.
Lý Bá Hiên nói:
- Vấn đề này, ai phụ trách.
Lý Ngư nói:
- Các vị huynh đệ có thể vẫn chưa rõ vì sao ta phải nhấn mạnh điểm này. Các vị phải biết, tất cả mọi người phụ trách mọi việc, thấy gì quản đó, không chỉ quyền hạn hỗn loạn, hơn nữa một khi có vấn đề xảy ra trách nhiệm lại không rõ ràng, thì sẽ đùn đẩy nhau, không ai đứng ra gánh vác và chịu trách nhiệm. Quan trọng hơn là, người người có trách nhiệm, cũng biến thành người người vô trách nhiệm, nên phải có người phụ trách chuyên trách.
- Hơn nữa, dạng quản lý phân chia nhỏ như thế, trách nhiệm của ai người nấy phụ trách, thủ hạ các ngươi nhiều huynh đệ, chẳng những chức trách rõ ràng, sẽ không có chuyện ăn lăn lộn uống, mà là việc ai người nấy phụ trách, còn có thể để họ kiềm chế lẫn nhau, giám sát lẫn nhau. Làm được như thế, chỉ cần các ngươi mỗi người phụ trách một khu là đủ rồi, ta cũng chỉ phụ trách các ngươi thôi, còn người các ngươi, các ngươi tự quản.
Các đầu mục nghe vậy đều tâm phục khẩu phục từ tận đáy lòng.
Lý lão đại không phân chia quyền lực của họ, không đoạt lợi của họ, chẳng những giúp họ kiếm được nhiều tiền, hơn nữa còn cụ thể hóa bậc quản lý của họ quả thật càng khiến họ càng bớt lo hơn, làm việc càng hiệu suất hơn. Lão đại tốt như vậy, đi đâu mà tìm đây.
Thấy vẻ khâm phục, cảm kích của mọi người Lý Ngư ho nhẹ một tiếng, nói:
- Những việc quản lý khác như duy trì trị an, bắt kẻ gian đạo, quản lý cửa tiệm, các ngươi chỉ cần làm cho đúng trách nhiệm, vậy là được rồi. Các ngươi có được địa vị hôm nay, hẳn đều là người khôn khéo, cũng không cần Lý mỗ phải nói nhiều.
Các đầu mục cười tươi gật đầu liên tục.
Lý Ngư trịnh trọng nhấn mạnh:
- Ta cho các ngươi phương pháp cũng cho các ngươi quyền lực, các ngươi phải tận tâm làm việc tốt. Hai vị huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên là người phụ trách giám sát các ngươi, chỉ cần các ngươi làm việc theo lẽ, trong khu vực các ngươi, sẽ không ai nhúng tay vào, bao gồm cả ta. Nếu như các ngươi quản lý bất lực, hoặc là tuần tư uổng pháp, vậy thì chớ trách Lý mỗ vô tình!
Lý Ngư cho họ viên kẹo bọc đường, sau cùng mới sử dụng gậy to, các đầu mục đã hoàn toàn không thuần phục, tất cả ưỡn ngực, tỏ trung thành với hắn:
- Lão đại yên tâm! Lão đại có lòng như vậy, kẻ nào dám có suy nghĩ khác, chúng ta cũng sẽ không để yên cho kẻ đó.
- Đúng, kẻ nào dám có lỗi với lão đại, không cần lão đại xuất thủ, chúng ta sẽ lột da hắn.
- Lão đại, huynh đệ Bá Hạo, huynh đệ Bá Hiên, các vị cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với lão đại.
Mọi người đều mặt đỏ bừng bày tỏ sự trung thành. Lý Ngư chờ giây lát, tằng hắng một cái, các đầu mục đang nhiệt huyết lập tức yên lặng.
Lý Ngư trầm ngâm một chút, nói:
- Còn có ba chuyện, cũng không phân khu phố, cần phải thống nhất quản lý.
Mấy Tứ Trường, Tư sư, Cổ Sư vừa mới nhiệt huyết trào dâng lại lập tức ngẩn ra đầy lo lắng, chẳng lẽ lão đại cho chúng ta bao thứ tốt như thế, đến cuối cùng vẫn muốn đào một cái hố đẩy chúng ta xuống?
Từng ánh mắt căng thẳng nhìn Lý Ngư chăm chú, chỉ thấy Lý Ngư đưa ra một ngón tay, nói:
- Thứ nhất, chính là thành lập Nhai Đạo Ti, phụ trách xử lý thu dọn đường phố cho sạch sẽ. Tất cả rác bẩn tại các cửa tiệm sẽ luôn phải rọn dẹp, cũng cần có người chuyên dọn rác. Cái này phải thống nhất quản lý.
Nếu như việc quét dọn, vệ sinh, vận chuyển tại các đường phố được làm tốt, công cụ, nhân công cũng tránh bị lãng phí. Nhất là sau khi trải quan thời kỳ đầu thống nhất, đường phố đã không loạn bẩn như vậy, việc cũng không nhiều như vậy, lúc này các đường phố chia ra an bài nhân viên vệ sinh, dụng cụ làm vệ sinh, xe cộ sạch sẽ sẽ tránh bị lãng phí
Mọi người nghe thế thấy chuyện vệ sinh quét dọn này không ảnh hưởng đến lợi ích gì, thì lập tức nhao nhao:
- Việc mà Lão đại nói, nhất định phải thống nhất quản lý rồi. Lại nói, các huynh đệ đã có quá nhiều chuyện phải làm, quả thực cũng không quản được, lão đại ngài tốn nhiều tâm, thống nhất an bài nhân viên là được ạ.
Lý Ngư gật đầu một cái, lại nói:
- Chuyện thứ hai, chính là ta vừa nói, ta rất lo lắng ôn dịch, phóng hỏa xảy ra.
Hắn nhìn sang Khang ban chủ:
- Vị này, là Khang ban chủ Câu Lan Viện phường Đạo Đức, chắc chư vị đã nghe nói đến hỏa hoạn ở Câu Lan Viện khiến cho nó bị hủy hoại rồi. Nước lửa vô tình, chợ tây chúng ta nhà gỗ chiếm phần lớn, một khi bị hỏa hoạn, vậy thì thế nào?
Cho nên, phải có người chuyên trách thỉnh thoảng đi kiểm tra tình huống phòng hỏa, còn chuẩn bị nước phòng hỏa, cát phòng hỏa…Chuyện này rất rườm rà, cũng rất quan trọng, một khi hỏa hoạn, còn phải do họ nhanh chóng đến trợ giúp cứu hỏa, trách nhiệm cũng rất nặng nề. Đây cũng là việc mà ta để tâm nhất, cho nên, sẽ do Lý mỗ đích thân phụ trách. Ta quyết định, do Khang ban chủ tổ chức lựa chọn nhân thủ, quản lý.
Các đầu mục vừa nghe nói hàng ngày phải đi các đường phố kiểm tra hỏa hoạn, một khi xảy ra hỏa hoạn thì phải lao vào nơi dầu sôi lửa bỏng, chạy tới cứu hỏa, khổ cực và nguy hiểm vô cùng, lập tức nhao nhao bày tỏ:
- Lão đại cực khổ rồi, chuyện này quả thật quá quan trọng, cần phải thống nhất quản lý, chúng tôi không có ý kiến.
Lý Ngư đợi mọi người rối rít vỗ ngực mà tỏ thái độ xong, vui vẻ gật đầu, nói:
- Các vị thâm minh đại nghĩa, tốt lắm! Chuyện cuối cùng, chính là quản lý vệ sinh phố chợ. Chúng ta tháo bỏ những vi phạm về xây dựng, cấm bày sạp chiếm chỗ, có người chuyên quét dọn là được sao?
Mỗi ngày có biết bao nhiêu người qua lại, nếu như ngày nào cũng có người vứt rác, ngày qua ngày, mấy chục xe cũng không vận chuyển hết rác rưởi được, vậy làm sao? Cho nên, còn cần một số người lúc nào cũng tuần tra đường phố, hễ phát hiện ra người nào vứt rác rưởi lung tung, sẽ lập tức cấm chỉ. Chuyện này dù rất nhỏ nhưng vẫn phải có người chuyên quản, mới đảm bảo đường chợ thật sự sạch sẽ. Chuyện này, cũng đích thân ta sẽ đi xử lý.
Các đầu mục vừa nghe nói lão đại sẽ đích thân xử lý thì không khỏi áy náy. Lão đại chúng ta thật là quá trượng nghĩa. Trước kia quản lý không thống nhất, quyền hạn của họ lớn, nhưng quyền hạn của lão đại họ còn lớn hơn, bất cứ lúc nào cũng nhúng tay vào những công việc của họ.
Nhưng nay, Lý lão đại giảm quyền lực xuống, cho họ tự do trọn vẹn, giao hết đường kiếm tiền cho họ, bản thân chỉ quan tâm ba việc: Quét dọn vệ sịnh, phòng hỏa, cấm chỉ xả rác hỗn loạn. Thật là…
Các đầu mục đều là lăn lộn trong chợ, giang hồ khí trọng. Lý Ngư làm như thế, bọn họ chiếm hết lợi ích thật sự là không phải.
Các đầu mục thì thầm với nhau, có người ra mặt, ngượng ngùng nói:
- Lão đại, chuyện ngài trực quản không phải là một miếng bánh ngon, toàn là những chuyện quét dọn vệ sinh rác rưởi…, khiến các huynh đệ áy náy…có vẻ không hay lắm đâu ạ.
Lý Ngư cười lắc đầu nói:
- Các ngươi có lòng này là đủ rồi, việc quản lý như thế, tiền các ngươi nộp lên cũng sẽ nhiều hơn trước, sẽ khổ hơn ta hay sao?
Một đầu mục khác giã đầu nói:
- Nhưng, những chuyện này cũng có người đi làm. Có người đi làm, phải cho nhân công tiền, tính toán ra, dường như cũng không rẻ.
Lý Ngư lập tức lắc đầu:
- Nào có loại chuyện này. Trưởng chợ tây ta là Tì Hưu, chỉ có vào chứ không có ra, nào có chuyện mang tiền ra ngoài.
Các đầu mục trợn mắt hốc mồm:
- Vậy, loại chuyện quét dọn vệ sinh kia, ai chịu đi làm?
Lý Ngư co một ngón tay lại:
- Chuyện thứ nhất, quét dọn rác rưới, mỗi cửa tiệm dựa theo tiêu chuẩn lớn nhỏ của mặt tiền cửa hàng, phạm vị kinh doanh, nhiều người tính toán, mỗi một tháng nhất định phải trả phí dọn vệ sinh. Lý mỗ thành lập Tịnh Nhai Ti, không giao một văn tiền, do Tịnh Nhai Ti thu tiền các cửa hàng, thuê người đi quét dọn rác rưởi là được.
Hắn lại co tiếp ngón tay thứ hai:
- Tiếp tục sẽ giám thị các khách thường đi đường, cấm chỉ vứt rác lung tung. Ta sẽ sai người lập biển công khai ở lối ra vào đường chợ, người nào còn vi phạm, bắt được một lần, sẽ theo quy định xử phạt từ một văn tiền đến ba văn tiền. Những nhân viên giám sát này, Tây Thị Ti ta không trả tiền, họ thu được bao nhiêu, toàn bộ sẽ sử dụng bằng số tiền ấy, cho nên, ta vốn cũng không cần phải làm gì, việc ta làm là kiếm vợ, có tiền thì kiếm, không kiếm được tiền thì tản bộ để khỏe mạnh thân thể là được.
Các đầu mục há mồm cứng lưỡi, muốn nói đen tối, ai đen tối hơn so với lão đại chứ. Có câu, hoàng đế không để binh đói, lão đại chúng ta không cần mất một văn tiền mà có thể sử dụng mấy nhóm người liền.
Có điều, đây là không cần hắn trả tiền, dẫu giao sẽ không do hắn đích thân gia tăng khoản thu vào, mọi người đều có miếng mỡ lớn, nếu bạc đãi lão đại, trong lòng mọi người đều bất an. Lại thấy Lý Ngư co thêm ngón tay thứ ba, nói:
- Thứ ba, thành lập Tiêu Phòng Ti, chuyên phòng hỏa, Lý mỗ tư bên này lấy một chút cho bên kia là được.
Các đầu mục không hiểu:
- Lão đại, cái này…thu vào như nào?
Lý Ngư trừng mắt nhìn mấy người kia, sao họ lại ngốc thế cơ chứ. Hắn trả lời tỉ mỉ:
- Lý mỗ lập quy củ phòng hỏa, lại phái người dò xét các cửa tiệm, tiệm nào không phù hợp quy củ thì làm thế nào?
Các đầu mục bừng tỉnh ngộ, đồng thanh:
- Phạt!
Lý Ngư cười nói:
- Đúng thế. Cửa tiệm vào không chịu phạt, như vậy là vi phạm an toàn của chợ tây, lập tức đóng cửa tiệm nhà đó, ai dám không chịu phạt?
Hắn nói tiếp:
- Mỗi một cửa tiệm còn phải trang bị vật dập lửa, những thứ này cực kỳ quang trọng, không thể tùy tiện đi mua, mà phải do Tây Thị Ti chúng ta thông nhất mua, thống nhất xếp đặt vật phòng hỏa. Những thứ đó có thể tặng không cho bọn họ hay sao?
Chúng đầu mục đồng loạt lắc đầu:
- Không thể!
Lý Ngư sung sướng tự đắc nói:
- Phải nộp tiền, mà nộp bao nhiêu, các ngươi biết rồi đấy.
Chân mày hắn hơi cau lại, các đầu mục gật đầu liên tục, lộ nụ cười gian xảo.
Lý Ngư lại nói:
- Nếu như thật sự có hỏa hoạn, Tiêu Phòng Ti đi cứu hỏa có thể xuất công, xuất người, xuất vật không công không?
Chúng đầu mục đã được thông não, lập tức bỏ qua bước “không thể”, mà đồng thanh:
- Phải nộp tiền!
Lý Ngư mỉm cười nói:
- Trẻ con dễ dạy!
Cái này cũng có thể kiếm tiền? Lão đại chúng ta thật là thông minh, nghĩ ra được nhiều cách, đi theo lão đại như vậy, quá là có tiền đồ rồi.
Chúng đầu mục bội phục phục Lý Ngư sát đất cùng ngón tay cái lên, nói:
- Lão đại, cao minh, thật là cao minh!