CChương 028: Người con gái này không dễ bắt nạt
Lý Ngư nghe người ta thét to, vốn muốn nhường đường, nhưng nghe thấy gã ta ăn nói khó nghe thì lại không khỏi phản cảm. Hắn dừng bước, vẻ mặt không vui quay đầu lại trừng mắt nhìn. Phùng Nhị một tay nhấc dây cương, một tay cầm roi lớn, trừng mắt quát:
- Ngươi trừng mắt cái gì, ngươi muốn gì?
Màn vải xe bò được vén lên, hiện ra bóng dáng của Dương Thiên Diệp và Mặc Bạch Diễm. Dương Thiên Diệp hai tay đỡ đầu gối, ngồi ngay ngắn trên ghế bọc vải gấm, đầu đội “mũ cạn”, dáng người đoan trang. Mặc Bạch Diễm ngồi bên cạnh chồm hổm trên thảm, cùng hai tay đỡ gối, mắt liếc ra ngoài.
Lý Ngư bị lão liếc một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt của lão sắc bén như đao, không tự chủ mà rùng mình.
Dương Thiên Diệp thản nhiên nói:
- Phùng Nhị, đi ra bên ngoài, ít sinh thị phi đi!
Lý Ngư nghe giọng nói của nàng ta bất giác đưa mắt nhìn kỹ, vừa lúc này một luống gió mát phất qua, phất nhẹ chiếc mạn che trên mặt Dương Thiên Diệp lộ ra cái cổ trắng ngần như tuyết và cái cằm xinh đẹp, tuy chỉ như một góc núi tuyết nhưng lại cảm thấy có sự tan chảy của băng tuyết, đập vào mặt.
Trong lòng Lý Ngư không khỏi rung động, nói:
- Chỉ một chút vậy thôi là có thể biết đây là một mỹ nhân nhất đẳng rồi. Tuy nhiên, nếu nói đẹp, chỉ e cô ta chưa chắc có thể đẹp hơn Cát Tường, chỉ là nhìn phong thái quý phái của người ta thì cô gái ngà bần gia Cát Tường lại không thể so sánh được, dù tư sắc có thể cũng kém hơn, nhưng thân phận địa vị này…
Nghĩ đến đây, Lý Ngư càng cảm thấy thương hại Cát Tường, tuy nhiên vừa nghĩ đến cô ấy lưu lạc phong trần, trái tim vừa mới có chút mềm lòng của hắn lại nhanh chóng cứng rắn:
- Không thể tha thứ! Tuyệt đối không thể tha thứ! Bắp cải ngon làm sao có thể để cho heo ăn được, hơn nữa lại là một đám lợn rừng, thực sự không thể tha thứ.
Kỳ thật thật muốn nói ra, cho dù là vị cô nương trên xe hay là Cát Tường đều chưa phải là mỹ nữ phù hợp nhất của trào lưu thẩm mỹ hiện nay. Phong khí Đại Đường đương thời, những mỹ nữ đẫy đà khêu gợi là phổ biến nhất, mà Dương Thiên Diệp và Cát Tường đều có chút mảnh mai.
Tuy nhiên, các nàng vẫn là những tiểu cô nương chưa tròn đôi mươi, dáng dấp như vậy cũng thuộc dạng bình thường. Hơn nữa cho dù là vậy, các nàng cũng được công nhận là mỹ nữ, tuy nhiên trào lưu thích yểu điệu mảnh khảnh hay quyến rũ đẫy đà có chỗ bất đồng, nhưng về quan niệm thẩm mỹ cơ bản từ xưa đến nay chưa thay đổi quá nhiều.
Nếu thật sự muốn so sánh, chính là Đại Đường hiện nay, loại hình mỹ nữ như Marilyn Monroe phù hợp với trào lưu thẩm mỹ nhất, mà Dương Thiên Diệp và Cát Tường, thuộc vào kiểu Audrey Hepburn, có vẻ hơi gầy, thiếu một chút nhục cảm.
Phùng Nhị bị Dương Thiên Diệp thản nhiên dạy dỗ một câu, thái độ kiêu ngạo lập tức kiềm chế lại, chỉ là nhất thời cũng không dễ thả lỏng thái độ để nói chuyện hòa khí với Lý Ngư.
Lý Ngư dịch sang bên đường, nhìn xe bọn họ đi qua, cơn gió nhẹ phất qua kia, lại làm cho chiếc mũ cạn hạ xuống, che đi dung nhan thanh lịch thoát tục của Dương Thiên Diệp. Hắn đứng ở phía trước, khi tấm lụa mỏng hạ xuống chỉ kịp nhìn thấy nốt ruồi màu đỏ trên thùy tai của Dương Thiên Diệp.
Lý Ngư đi theo phía sau xe bò, xe bò quẹo hắn cũng quẹo theo, xe bò đi thẳng hắn cũng đi thẳng, trên đường đi mới phát hiện bọn họ đi cùng đường. Đi thẳng đến sòng bạc Vân Sạn, xe đó quẹo vào một con hẻm nhỏ bên cạnh sòng bạc, Lý Ngư liền đi về phía trước, hai bên mới chia tay.
Lý Ngư tới nhà Quách Nộ, Quách Nộ đang để ngực trần ở ngồi trong sân, đang mài đao trên một cục đá mài hình bán nguyệt mà nghe yã nói đã truyền được bảy đời, sát khí của quỷ đầu đao có thể tránh được quỷ thần.
- Sạt! Sạt! Sạt!
Hai cánh tay của Quách Nộ cơ bắp nổi lên, dùng lực để mài, nhìn thấy Lý Ngư đến, Quách Nộ liền lấy một chút nước trong chậu, rửa sạch lại đại đao, dùng miếng da hươu dơ bẩn lau đại đao sáng bóng, nhấc đao lên nói:
- Đợi ta một lát!
Y quay vào trong nhà, trên hương án của bức tường đầy tượng phật trong nhà có một kệ đao, y đặt lên phía trên kệ đao, lạy ba lạy, sau đó sải bước ra khỏi phòng, thắt chặt đai lưng rộng màu đỏ, nói với Lý Ngư:
- Người đó không dễ dàng chịu truyền bản lĩnh kiếm cơm của mình cho người khác, ta khuyên can mãi, thêm vào đó ông ta cũng có mối thù với Thạch Tam, ngươi giết Thạch Tam, coi như là giúp ông ta báo đại thù nên ông ta mới chịu nhận ngươi làm đồ đệ. Ngươi đi theo ông ta, siêng năng, siêng hỏi, thì sẽ có chút tầm nhìn.
Lý Ngư chỉ xưng dạ, lại vẫn không biết Quách Nộ tính dẫn hắn đi bái người nào làm sư phụ, đừng nói cũng là Lao Âm Hành nhé? Lại không biết đi theo người học về đánh quan tài, hay là theo người học cách may thi thể, ngẫm nghĩ trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Cửa chính và cửa sau của sòng bạc Vân Sạn được phân chia thông qua hai con hẻm, chiếc xe bò của Dương Thiên Diệp lái đến chỗ cách cửa sau của sòng bạc không xa, hai tên lưu manh mặt mày lấm la lấm lét đang ngồi xổm trên đất ở cửa sau đánh bạc nhìn thấy xe bò tiến vào liền thu tiền đồng, lười nhác đứng dậy.
Mặc tổng quản vén màn lên, từ trong xe đi ra, đứng trên xe bò đảo mắt nhìn hai người, hạ giọng nói:
- Cô nương nhà ta đã đến rồi!
Một tên lưu manh “phì” một tiếng nhổ cành cỏ đang ngậm trong miệng ra, giơ tay nói:
- Đại ca ta chờ đợi nhiều giờ rồi, mời!
Mặc tổng quản nhướng lông mày, hơi lộ vẻ giận dữ:
- To gan! Hột Can Thừa Cơ chẳng qua là một con chó dưới trướng Lý Hiếu Thường, cha của Lý Hiếu Thường Lý Viên Thông thấy cô nương nhà ta cũng phải cúi đầu xưng thần, một Hột Can Thừa Cơ tầm thường, trước mặt cô nương nhà ta lại dám lên mặt như vậy?
Một tên lưu manh khác cười chế nhạo một tiếng, lười biếng khoanh tay:
- Ô? Kẻ khoe khoang đến rồi? Ta không biết cô nương nhà các ngươi là thần phật phương nào, chỉ biết các ngươi nếu đã đến tìm Đại ca ta rồi, thì ắt phải có việc cầu cạnh đến Đại ca ta, cũng không cần khoe khoang làm gì?
Sắc mặt Mặc tổng quản lập tức trầm xuống, mười ngón tay hơi cong như móc câu, nhìn chăm chăm vào gã nói:
- Ngươi dám nói thêm một câu thử xem!
- Mặc sư bớt giận!
Vòng eo Dương Thiên Diệp hơi gập lại như cành liễu, từ trong xe chậm rãi bước ra, Mặc Bạch Diễm lập tức cúi đầu lui sang một bên.
Dương Thiên Diệp nhẹ nhàng liếc nhìn qua hướng hai tên lưu manh, nàng ta rõ ràng đội “mũ cạn”, nét mặt đều rất mơ hồ, nhưng hai tên lưu manh liền có cảm giác bị nàng từ trên cao nhìn chăm chăm xuống, thế đứng cũng không tự chủ mà cung kính hơn rất nhiều. Dương Thiên Diệp điềm đạm nói:
- Các ngươi đi, thay ta nói hỏi Hột Can Thừa Cơ một câu.
Một tên lưu manh theo bản năng nói:
- Ngươi…ngươi nói đi!
Dương Thiên Diệp chậm rãi nói:
- Ngươi hỏi ông ta, trước kia ông ta muốn làm gì, ông ta là ai? Bây giờ ông ta muốn làm gì, ông ta là ai. Sau này…ông ta muốn làm gì, ông ta là ai? Ta ở đây chờ ông ta, sau một chung trà, ông ta không đến, ta sẽ đi!
Dung mạo của Dương Thiệp Diệp bị mũ cạn che mất căn bản không nhìn thấy gì, nhưng giọng nói của nàng lại có một vẻ uy nghiêm của người bề trên được nuôi dưỡng một cách tự nhiên mà thành. Hai tên lưu manh nghe nàng nói vậy, theo bản năng gật đầu liện tục. Dương Thiên Diệp vừa nói dứt lời, hai người đã tranh nhau xông vào trong sân.
Hai tên lưu manh sau khi xông vào trong sân, khi chạy vào trong sòng bạc bị nhiều âm thanh hô “đại” gọi “tiểu” của nhiều con bạc trong sòng bài làm thức tỉnh, hai người nhìn nhau, trong lòng không ngừng kinh hãi. Người con gái đó chính xác là ai, sao nàng ta vừa nói dứt lời thì mình đã ngoan ngoãn nghe theo lời của nàng ta, như thể một cách tự nhiên vốn dĩ phải như vậy?
Hai người lúc này mới có cảm giác ngược ngạo, cố tình bước chậm lại, chậm rãi đi về phía cái bàn nhiều con bạc vây quanh nhất.
Phủ Đô đốc Lợi Châu dựa vào núi mà xây dựng nên, sau phủ Đô đốc chính là một mảng sườn đồi, giờ đang thời điểm cuối thu, nhưng Lợi Châu lúc này ánh nắng và ánh mặt trời không khác gì mùa xuân, hoa cải dầu nở đầy núi khắp đồng, màu vàng rực rỡ, cuồn cuộn theo gió, phơi mình ở đó, tỏa mùi thơm xộc vào mũi.
Quách Nộ dẫn Lý Ngư đến trên sườn núi phía sau Đô đốc phủ, đứng lại căn dặn:
- Ngươi chờ ở đây, ta đi tìm lão ta đến!
Nói xong, y liền cất bước đi vào cánh đồng hoa cải dầu, trêu chọc đám ong bướm bay qua lại. Quách Nộ ôm miệng gọi to:
- Lão Quản, Lão Quản, Quản Bình Triều, lão tử ngươi mau ra đây, Quách mỗ đến rồi!