Chương 289: Tung hoành ngang dọc
- Long Tác Tác?
Phan đại nương và Cát Tường đồng thời lên tiếng, chậm rãi đứng lên, ánh mắt của hai người không hẹn mà cùng nhìn vào cái bụng của Long Tác Tác. Hai người đã nghe Lý Ngư nói về sự tồn tại của Long Tác Tác, đương nhiên là biết nàng ta, còn biết nàng ta đã viên phòng cùng với Lý Ngư.
Hôm nay vừa nhìn thấy…
Khi mang thai, bụng nhô to vốn rất ảnh hưởng tới tính tình và vẻ đẹp của người phụ nữ. Thế nhưng nữ nhân thai nghén như sinh mệnh, khi nàng thai nghén thì bụng nhô lên, lại không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng, hơn nữa còn làm cho nàng có hào quang của một người mẹ. Đồng thời, đối với người thân của nàng mà nói thì lúc này nàng là xinh đẹp nhất.
Nét kinh ngạc trên mặt Phan đại nương dần dần được thay thế bởi sự vui mừng, thất thố nói:
- Con… Con chính là Tác Tác? Lý Ngư đã từng nhắc đến con, Lý Ngư đã từng nhắc đến con…
Phan đại nương tiến lên nghênh đón, đưa tay muốn sờ bụng của nàng ta, nhưng nghĩ chưa quen thuộc lại thu tay về, chỉ đầy ngạc nhiên nói:
- Con à, con đang… có bầu à?
Long Tác Tác xấu hổ cười, khẽ gật đầu, uyển chuyển giống như một đóa hoa sen cúi đầu vì e thẹn, mà cái bụng kia, giống như đai lưng quyền vương buộc lên vậy, ngạo nghễ ưỡn càng cao hơn.
- Ôi chao! Tốt quá! Tốt quá!
Phan đại nương tức thì không ngậm mồm vào được, xoay người muốn chạy đi gọi Lý Ngư, nhưng lại không nỡ lòng bỏ đi, vội quay lại nhìn Long Tác Tác, rồi nói với Cát Tường:
- Cát Tường, con nhanh đi gọi Lý Ngư lại đây, mau đi nhanh đi.
Cát Tường “dạ” một tiếng, liếc nhìn cái bụng của Long Tác Tác giống như nhìn đại địch, rồi vộ chạy vào hậu viện.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đứng lên sau, điều mà hai người quan tâm lại khác với Cát Tường. Cát Tường nhìn cái bụng của Long Tác Tác, đó là con nối dòng của Lý gia, là hậu nhân của Lý gia, tại thời đại này, có thể sinh con cho gia tộc, điều này có ý nghĩa quả thực không thua gì làm tướng mà lập được bách chiến công.
Mà Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh thì ngay từ lúc đầu chính là muốn đem hết sức của mình để trở thành thị thiếp cho Lý lang quân vừa trẻ lại nhiều tiền, cho nên mới không quan tâm điểm này.
Hai nàng chỉ chú ý tới dung mạo của Long Tác Tác, nghiêm túc đánh giá dung mạo của nàng ta, đầu tiên là âm thầm tán thán tư sắc của nàng ta, nhìn sáu bảy đại hán ở trong viện, trong lòng lại đánh giá vị bà chủ này có hiền lành dễ thân, dễ tiếp xúc hay không?
Trong hậu viện, Lý Ngư đang ở cùng Dương Tư Tề, biết Dương Tư Tề là một trạch nam già, tính tình nực hướng nội, vị trí cao cao tại thượng của Dương Tư Tề trong lòng Lý Ngư nhất thời biến thành một vị Dương lão huynh đầy đáng thương.
Lý Ngư vỗ vai Dương Tư Tề, cười nói:
- Lão ca, kỳ thực ngươi không cần phải xấu hổ như vậy, mọi người nói nữ nhân là lão hổ, kỳ thực cũng không gạt người ta. Nữ nhân, kỳ thực cũng giống như mèo, có cao ngạo lạnh lùng, nhưng cũng rất dễ quản giáo.
Dương Tư Tề xua tay liên tục nói:
- Không giống, không giống, không giống với người đã xuất giá. Ta cũng nhìn thấy Cát Tường cô nương, thật là một cô gái ôn nhu hiền thục. Sau đó thì hai vị cô nương kia lại tới, cũng là cô nương rất động lòng người. Có thể cũng chỉ có nhân vật như ngươi mới có thể hàng phục được các nàng đó. Không nói gạt ngươi, ta cứ gặp nữ nhi là chẳng biết nói gì cho phải, cứ đứng ở đó càng nghĩ càng nghĩ càng không biết mình nên nói như thế nào. Ôi, ai cũng đều có mệnh riêng…
Dương Tư Tề hâm mộ nhìn Lý ngư, nói:
- Nếu ta có hai ba phần bản lĩnh như ngươi, cũng không đến mức sợ giao tiếp với nữ nhân như vậy.
Lý Ngư khẽ lắc đầu:
- Ai! Cá tính của Lão huynh như vậy, ta cũng không biết nên nói gì. Ta nghĩ, lão huynh không kém gì cả, chỉ cần chỉnh trang lại cũng sẽ rất tuấn tú lịch sự, cộng thêm năng lực lớn của bản thân nữa, muốn lập gia đình có gì mà khó khăn cơ chứ? Ngươi thấy ba vị cô nương ở tiền viện kia? Cho dù là ba mươi, cũng phải ngoan ngoãn quy củ dưới tay Lý mỗ, ai dám vô cớ sinh sự, thì ta dạy dỗ cho biết, hừ!
Lý Ngư cười lạnh một tiếng, phong thái bễ nghễ khiến Dương Tư Tề hâm mộ không ngớt. Tính tình không giống, hoàn cảnh sống không giống, bản lĩnh của người ta… là một tòa kiến trúc rộng rãi, thậm chí là một tòa hùng thành, được quy hoạch thiết kế một cách điêu luyện, Dương Tư Tề vừa nghĩ đến cũng thấy khó như lên trời, chính mình không thể học được nửa phần.
Đang lúc Dương Đại Lương buồn bã bất thần thì Cát Tường xuất hiện ở ngay cửa, giọng nói giòn tan, giống như miếng ngọc rơi trên bàn nói:
- Lang quân, Tác Tác cô nương từ Lũng Hữu đến rồi, lúc này đang ở tiền sảnh, đại nương gọi huynh qua.
Lý Ngư đáp một tiếng, khóe miệng giương lên, nghe Cát Tường nói như vậy, cũng hơi kinh ngạc. Long Tác Tác từ Lũng Hữu tới? Dựa theo thời gian ước định, hắn nên trở về Lũng Hữu từ sớm mới phải, chỉ là phát sinh thêm chuyện, nên mới để tới bây giờ.
Thông tin ở thời đại này không thể so với sự tiện lợi ở thời hiện đại, không có vi tính, không có điện thoại điện báo, phong thư chuyển về Lũng Hữu cũng khó như lên trời, không thể liên hệ được. Nhưng không ngờ hắn trù tính rời khỏi Trường An, nàng ta lại ngàn dặm xa xôi từ Mã Ấp Châu tới.
Lý Ngư vừa áy náy vừa cảm động, vội vàng đứng lên, bước nhanh ra ngoài nghênh đón.
Dương Đại Lương vẫn ngồi ở băng ghế dài như trước, sợ hãi nhìn ở bóng lưng cao cao tại thượng của Lý ngư nói:
- Lại thêm một người tới! Nếu ta có thể hai ba phần như hắn… Không, chỉ cần một phần bản lĩnh… Ôi, thiên phú như vậy… không học được!
Cát Tường cũng xoay người theo Lý Ngư, cùng nhau đi ra ngoài. Một lúc sau, không nhịn được sâu kín nói:
- Tác Tác cô nương đã mang thai đấy.
- Cái gì?
Lý Ngư kinh ngạc dừng lại, quay đầu nhìn Cát Tường nói:
- Thật ư?
Cát Tường gật đầu, chau mày, rất tủi thân.
Lý Ngư vừa bực mình vừa buồn cười:
- Muội xem muội kìa, làm cái gì vậy, chuyện Tác Tác ta đã nói với muội rồi.
Cát Tường tủi thân nói:
- Nhưng huynh chưa nói nàng ta có thai.
Lý Ngư nói:
- Ta cũng không biết nàng ta có thai.
Cát Tường chu miệng, dáng vẻ chịu uất ức lớn, con mắt ướt nhẹp, thật giống như sắp…
Lý Ngư buồn cười, cưng chiều xoa đầu của nàng:
- Nếu muội là nữ nhân của ta sớm muộn gì cũng phải sinh con, muội để ý làm gìo? Muội sớm muộn gì cũng sẽ mang thai như vậy!
Lý Ngư lại gần, nhỏ giọng nói:
- Nếu muội muốn sinh con, đêm nay chúng ta có thể thực thi đại nghiệp tạo người!
Cát Tường u oán nói:
- Không phải là vẫn muộn hơn so với nàng ta hay sao?
Lý Ngư nhướng mắt, cô nàng ngốc nghếch nay, ngay cả sinh con trước sau cũng so đo?
Hắn không còn cách nào khác, thì thầm vài câu, trong lời nói không khỏi có vài câu mờ ám, khiến cho Cát Tường mặt đỏ bừng, xấu hổ đánh hắn một cái, sự mất mát cùng ghen tuông cũng phai nhạt.
Lý Ngư giải quyết xong chuyện này, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng Cát Tường trở về tiền sảnh.
Tại khách đường tiền viện, dưới sự chỉ huy của Phan đại nương, Long Tác Tác được ngồi ở vị trí đầu, sau lưng còn có bốn năm cái đệm dựa.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh bị Phan đại nương phái đi giúp Long Tác Tác dọn dẹp phòng ngủ, phòng ngủ sát nơi ở của Phan đại nương.
Vô Tình Lang và Phụ Tâm Hán cũng bị Phan đại nương sai đi ra ngoài, chỉ huy những đại hán chân tay vụng về vận chuyển vật phẩm phong phú giống như đồ cưới của Long đại tiểu thư. Phan đai nương cũng không biết là mình bận gì, cứ đi lòng vòng giống như con thoi ở trong phòng.
Vừa nhìn thấy Cát Tường đến, Phan đại nương vui mừng nói:
- Cát Tường mau đến, Tác Tác tỷ tỷ con còn chưa ăn sáng, có thai không thể bị đói được, con nhanh đi nấu cháo nhé.
Cát Tường kinh ngạc:
- Nấu cháo?
Phan đại nương vội nói:
- Không phải là cháo kia, cháo dược liệu kia không biết có ảnh hưởng gì tới đứa nhỏ không, không được bất cẩn, chịu khó nấu nồi cháo khác con nhé.
Long Tác Tác là người luyện võ, tuy đang mang thai sáu tháng, nhưng kỳ thực thân thể vẫn rất linh hoạt, không chịu được người khác xem nàng như đồ sứ, nói:
- Mẹ à, mẹ đừng lo, đừng để Cát Tường muội muội vất vả, con không thấy đói bụng.
Mẹ? Cát Tường vừa nghe thế giống như bị đâm vào tâm, lão tỷ.
Phan đai nương vội tiến lên, ấn nàng ngồi xuống, trách móc nói:
- Con bé này, đang mang thai, phải cẩn thận chút, con đừng đi lại lung tung. Nhớ lúc đầu ta mang thai Lý Ngư, bà bà quản ta rất chặt, con nhìn con đi, bụng lớn như vậy còn đi đường xa.
Phan đại nương vừa nói vừa đi đến trước mặt Lý Ngư, chỉ vào cái trán của hắn, cười toe toét nói:
- Đều là tiểu tử thối này làm bậy làm bạ.
Bà kéo Cát Tường:
- Con gái, chúng ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho phụ nữ mang thai. Lý Ngư, chăm sóc Tác Tác cho tốt.
Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Lý ngư và Long Tác Tác. Kỳ thực Lý Ngư vừa vào phòng, hai người đã nhìn nhau, chỉ là hai người không thể thân cận. Long Tác Tác kiêng dè Phan đại nương, Lý Ngư thì quan tâm tới cảm thụ của Cát Tường.
Cho đến lúc này, Lý Ngư mới đi đến bên cạnh Long Tác Tác, cầm tay nàng, ôn nhu nói:
- Vừa nghe nói nàng đến, ta rất vui, lại rất tức giận. Vui vì nàng nhớ tới ta, giận vì nàng không nghe lời ta. Trước đó đã nói ta tìm được mẫu thân và Cát Tường sẽ tìm cách rời khỏi Trường An, càng nhiều người càng khó rời đi trong yên lặng, nàng còn tìm đến. Thế nhưng…
Lý Ngư nhẹ nhàng vỗ bụng của nàng, dịu dàng nói:
- Ta thực không nghĩ tới, mấy lần lưu luyến, nàng đã mang thai. Ta và nàng còn chưa chính thức bái đường thành thân, đã làm cho nàng mang thai, một tiểu thư chưa xuất giá đã mang thai, đã chịu rất nhiều oan ức.
Một đôi nam nữ yêu cuồng nhiệt xa nhau hơn bảy tháng chưa gặp lại, Lý Ngư lại thổ lộ thâm tình chân thành, Long Tác Tác nên phản ứng gì? Nhào vào ngực của hắn, lệ rơi đầy mặt, nức nở oan ức, kể ra những nhớ nhung sau đó?
Long đại tiểu thư trừng mắt nhìn Lý Ngư, đưa ra ba ngón tay:
- Ba?
Lý Ngư ngẩn ngơ nói:
- Cái gì 3?
Long đại tiểu thư hung tợn nói:
- Từ lúc rời khỏi Long gia trại, ngươi nói lúc tháng ba mùa xuân hoa nở là có thể trở về, kết quả là ngươi không hề! Ngươi nói tới Trường An tìm mẫu thân và Cát Tường, chỉ có một nữ nhân, kết quả, 3! Hừ?
Lý Ngư vội nói:
- Không phải như thế, hai vị cô nương Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh kỳ thực….
Long đại tiểu thư giận không kìm được nói:
- Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật! Ta mà trễ vài ngày, có phải ngươi thành lập cả một tộc rồi không?
Lý Ngư nói:
- Tác Tác, nàng nghe ta giải thích, kỳ thực Thâm…
- Ngươi giải thích cái rắm! Ta chỉ mang theo bà bà và Cát Tường trở về Long gia trại thôi! Ngươi muốn mang nhiều hơn một người cũng không được!
Sau tấm bình phong, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đang dọn dẹp phòng nghe ở chân tường nhìn nhau, vẻ mặt lo lắng:
- Cái vị bà nương này căn bản không có hề ôn nhu giống như biểu hiện trước mặt Phan đại nương. Nàng ta muốn đuổi chúng ta đi, còn ghê gớm hơn Cát Tường gấp vạn lần!
Không được! Mặc kệ thái độ thị uy của nàng ta, phiếu cơm trường kỳ này vất vả lắm mới có được sắp rời khỏi tay rồi. Hai vị cô nương hoảng sợ suy tư, không hẹn mà cùng ra hiệu cho nhau, rón ra rón rén đi ra.
Sau một lát, tại phòng bếp vang lên tiếng ngọt ngào của Tĩnh Tĩnh và Thâm Thâm nói:
- Ấy, Cát Tường tỷ tỷ, tỷ và đại nương mau đi nghỉ ngơi, việc này, cứ để hai chúng ta!