Chương 297: Dẫn cá xuất động
ếu biết Long Tác Tác có quan hệ với Lý thị trưởng, vậy thì chủ thầu sẽ không dám thờ ơ, không dám ăn xén nguyên liệu, rất nhanh sẽ làm tốt biển hiệu bàn giao đàng hoàng. Vô Tình Lang và Phụ Tâm Hán đi ngoài nhận bàn giao, nghiệm xong bèn đi vào cửa tiệm trình báo Long Tác Tác.
Long Tác Tác đi ra ngoài đại sảnh xem, một bảng hiệu to lớn, so với cỡ chữ của “Càn Long Đường” đối diện lớn hơn một vòng,
Thực sự là dựa theo kích thước của nàng mà làm, chỉ là tên không phải là “Thần Tiên Động” mà nàng lấy, mà là “Tuyết Lung Đường”.
Long Tác Tác cau mày nói:
- Cái này không đúng, tên cửa tiệm không đúng.
Vô Tình Lang và Phụ Tâm Hán nhìn nhau, không nói lời nào.
Long Tác Tác vừa nhìn đã biết được ắt có duyên cớ gì, trợn mắt nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy, ai sai các ngươi tự tiện chủ trương?
Vô Tình Lang vẻ mặt khổ sở nói:
- Tiểu thư, việc này không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi làm gì có gan đó, đây là cô gia sửa tên, nói là một chữ Tuyết, càng lộ rõ sự cao quý, còn về chữ Lung, thực sự thì lấy theo họ của Long gia trại chúng ta.
Long Tác Tác giận dữ nói:
- Hắn sửa sao? Tại sao hắn không nói trước với ta, cái tên ‘Thần Tiên Động’ uy phong như vậy, tại sao lại sửa lại?
Phụ Tâm Hán ngượng ngùng nói:
- Nô tỳ cũng không biết, nhưng nô tỳ có nghe bọn chưởng quầy thầm nghị luận, nói là ‘Thần Tiên Động’ không tốt.
Long Tác Tác nói:
- Thần Tiên Động thì làm sao không tốt?
Phụ Tâm Hán vẻ mặt ửng đỏ, nhón chân tiến đến nói bên tai Long Tác Tác, thì thầm mấy câu. Long Tác Tác cũng ửng đỏ gắt một cái, nói:
- Những tên nam nhân thối này, một cái tên đẹp như vậy, sao lại bị bọn họ làm hỏng chứ, thôi đi thôi đi, Tuyết Lung Đường thì Tuyết Lung Đường.
Tấm bảng kia dựa theo lời dặn dò của nàng ta, làm cực lớn, nhưng không thể tiện vào trong nhà, chỉ có thể đặt nằm ngang, vậy thì trước tiên phải đi treo lên.
Long Tác Tác đứng ở bên đường quan sát một hồi, cảm thấy “Tuyết Lung Đường” bất luận là ý nghĩa hay kích thước, cũng có thể đè đầu Dương Thiên Diệp, vô cùng hài lòng nói;
- Được! Các ngươi đi mau. Gọi tên tiểu nhị đang bày biện hàng ở trong phòng hậu viện tới, để tìm hai sợi dây thừng thô, treo tấm bảng này lên trước.
Hai a hoàn đáp một câu, một người đi kiếm dây thừng, một người đi hậu viện gọi người tới. Lúc này, trong những người đi đường một tên đầu đà đột nhiên đứng lại, nhìn Long Tác Tác thì kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, nghiêm nghị nói:
- Nữ thí chủ, sái gia thấy khóe mắt của ngươi có nốt ruồi, môi trên dưới mỏng, trán hơi lõm, hai lông mày hẹp…
Long Tác Tác không kìm được khoát khoát tay, đùa cợt nói:
- Ngươi cứ việc nói thẳng đi, bổn cô nương có phải gặp tai họa gì không?
Đầu đà cười theo nói:
- Không phải không phải, sái gia là nói, nữ thí chủ có mệnh một ngựa phối hai cương, một chân đạp hai thuyền, là mệnh hai chồng đó.
Long Tác Tác giận dữ, chỉ vào tên đầu đà mắng:
- Ngươi đang nguyền rủa nam nhân của ta chết sớm đấy à? Ngươi xem tướng cho hắn, nói mệnh hắn có tam thê tứ thiếp, ta ngược lại tin, như vậy thì sẽ không nói chuyện gì, còn muốn thưởng tiền, đi mau đi mau, nếu không vì tích đức cho con, thì cho dù ngươi là người xuất gia, bổn cô nương cũng đánh cho ngươi Phật tổ cũng không nhận ra rồi.
Đầu đà cười to:
- Nữ thí chủ, sái gia nói thẳng cho biết, ngươi không tin, được rồi, sái gia sẽ làm cho người tâm phục khẩu phục.
Đầu đà siết một quả đấm, đưa đến trước mặt Long Tác Tác, Long Tác Tác nghi ngờ cúi đầu nhìn;
- Thần thông gì chứ?
Đầu đà nắm một tay, một mùi hương kỳ lạ xông vào mũi, Long Tác Tác kinh ngạc ngẩn người, chưa kịp có cảm giác, thần trí đã như mơ hồ rồi.
Đầu đà vẻ mặt mang theo nét tươi cười quỷ bí, giọng điệu lấp lửng nói:
- Nữ thí chủ, người theo sái gia, sẽ biết được đầu mối trong đó, đi!
Đầu đà kia xoay người đi, Long Tác Tác thần trí hoảng hốt, hai mắt đăm đăm, tự mình lẩm bẩm:
- Đi theo ngươi, sẽ biết được đầu mối rồi.
Tâm trí nàng hoảng loạn, ngay cả từ đầu đà muốn biết gì đều đã quên hết rồi, chính là bởi vì dược vật mê hoặc thần trí, nghe ông ta nói, vẫn theo bản năng đi theo.
Vô Tình Lang và Phụ Tâm Hán dẫn theo một đám tiểu nhị, lấy mấy sợi dây thừng tới, đã không thấy bóng dáng Long Tác Tác. Hai tiểu a hoàn nhìn đông nhìn tây một hồi, Vô Tình Lang nghi hoặc lẩm bẩm:
- Sao mới một lúc tiểu thư đã đi đâu rồi?
Phụ Tâm Hán lo lắng nói:
- Chẳng lẽ đến cửa tiệm đối diện tìm cô nương Dương gia rồi?
Hai người lo lắng nhìn nhau, nhưng không nghe được âm thanh đánh mắng nhau ồn ào nào.
Dương Thiên Diệp dẫn theo một tiểu nhị trở về Chợ Tây, đi vào cửa tiệm của mình.
Hôm nay nàng lại đi một chuyến đến phường Bình Khang. Nhiếp Hoan cùng Thích Tiểu Liên có sự trợ giúp lớn tới việc nàng đặt chân tới Trường An, đôi tình nhân này vẫn duy trì mối quan hệ với nàng. Nhiếp Hoan bây giờ đang xoay sở tiền bạc để chuộc Thích Tiểu Liên. Cuộc đời của Thích Tiểu Liên đều đã được an bài, người gặp chuyện vui, thấy Dương Thiên Diệp cũng không nói hết lời, kéo nàng đến trò chuyện mới cho nàng rời đi.
Dương Thiên Diệp đang đi, chợt thấy Long Tác Tác đối diện đi tới, trên người mặc áo khoác màu vàng, tuy mang thai sáu tháng nhưng vẫn tươi tắn như hoa. Dương Thiên Diệp lập tức đứng lại, hơi nhướn chân mày lên.
Hai người lúc còn ở Long gia trại tình như chị em gái, đáng tiếc đoạn tình cảm này kết thúc quá nhanh. Từ lúc nàng với Lý Ngư có bất hòa, Long Tác Tác xem nàng như tình địch, chẳng những mở cửa tiệm đối diện với cửa tiệm của nàng, mà khắp nơi đều cạnh tranh với nàng, mà khi chính diện chạm mặt ít nhiều cũng luôn ngang ngược.
Một tên đầu đà vừa đi vừa niệm “A di đà phật”, ngay sau đó Long Tác Tác đi tới, nhưng dường như có tâm sự gì, môi miệng cử động, không biết đang niệm gì, đi sượt qua nàng, ngay cả nhìn mà cũng không nhìn lấy một cái.
Dương Thiên Diệp thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi về phía trước, đi qua không được vài bước, đột nhiên dừng lại, hơi nhíu chân mày lên.
Có tâm sự? Không giống?
Với tính cách Long Tác Tác như vậy, có tâm sự gì, thần thái sẽ không mơ màng như vậy.
Dương Thiên Diệp lại đột nhiên nghĩ đến, tên đầu đà kia đi quá gần Long Tác Tác. Đừng nói là nam nữ khác biệt, con đường này cũng không chật chội đến mức như vậy, mọi người khi đi trên đường sẽ tự nhiên mà kéo khoảng cách ra xa một chút với người lạ, nhưng Long Tác Tác cùng với tên đầu đà kia mỗi người một đi trước một đi sau, hiển nhiên cũng không quen biết, nhưng bước chân của hai người, dường như đi quá gần.
Dương Thiên Diệp càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy tên đầu đà kia đang đi bỗng nhiên quẹo vào một con hẻm, Long Tác Tác cũng vội rẽ theo.
- Có vấn đề!
Dương Thiên Diệp lập tức đuổi theo, gọi to:
- Long cô nương! Long Tác Tác!
Tên tiểu nhị đi theo bên nàng cũng không phải hạng người ở tầm thường, mà là một tử sĩ được lựa chọn ra trong các tử sĩ được huấn luyện, vừa nhìn thấy điện hạ đuổi theo, lập tức cũng đuổi kịp.
Dương Thiên Diệp đi tới đầu hẻm, vừa lúc có một hán tử đẩy xe nhỏ đi qua, chặn ngang đầu hẻm. Dương Thiên Diệp sốt ruột đạp lên chiếc xe nhỏ nhảy, người bay trên không trung, chỉ thấy tên đầu đà đi trước, phía sau là bóng dáng Long Tác Tác, hai người thoáng một cái đã tới cuối hẻm.
Dương Thiên Diệp lo lắng, lập tức thi triển khinh công bát bộ cản thiền đuổi theo. Long Tác Tác nghĩ mình có tìm cảm với nam nhân của nàng ta, cho nên luôn có ý thù địch với nàng, là điều thường tình của con người, nàng cũng không để ý.
Cho dù thù hận giữa hai người không thể hóa giải, đem lòng so với lòng, nàng cũng sẽ không ngồi nhìn một vị phụ nhân rời vào trong tay kẻ khác, huống chi phụ nhân kia còn đang mang thai.
Nhất là, đây lại là cốt nhục của Lý Ngư, nàng tuy không nói, nhưng trong lòng cũng rõ ràng mình nợ ân tình của Lý Ngư rất nhiều.
Dương Thiên Diệp vừa triển khinh công, thân hình nhanh như mũi tên.
Cái gọi là khinh công, chính là đề túng thuật, cũng không thật sự có thể khiến cho thân hình nhẹ hơn, hơn nữa một khi thực hiện, thể lực tiêu hao cực lớn, căn bản khó mà kéo dài được, chạy đường dài là không thể, nhưng bất ngờ bộc phát, trong khoảng thời gian ngắn, phi diêm tẩu bích, truy phong đạp điễu, cũng không hẳn là không thể.
Một con hẻm thật dài, Dương Thiên Diệp thi triển đề túng thuật, một chớp mắt liên đuổi tới cuối hẻm.
Lúc này tên tiểu nhị kia cũng đuổi kịp, tên hán tử đẩy chiếc xe đó kêu lên một tiếng, bị tiểu nhị đụng vào người, “ầm” một tiếng, cú va chạm quá lớn, tên tiểu nhị toàn thân công phu khổ luyện vững chắc, chiếc xe nhỏ chặn ngang kia vỡ thành hai khúc, lật đổ, thiết sa bay đầy trời, nồi xuống lửa than cũng văng lên.
Tên tiểu tử kia từ lửa than bay đầy trời, xuyên qua giữa thiết sa và lật tử.
Con hẻm này cũng có cửa tiệm, chủ yếu là bán các vật phẩm hỉ sự, tang sự và pháp sự, xưa nay căn bản không có khách hàng, cũng không có tiểu nhị đứng ở trước cửa kiếm khách, cho nên rất vắng vẻ.
Tên tiểu nhị kia đuổi theo, y cũng không có đề túng thuật cao minh như Dương Thiên Diệp, nhưng chạy cũng cực nhanh. Xông đến một nửa, qua khóe mắt y đột nhiên phát hiện một cửa tiệm bên đường dường như có bóng người chớt lóe lên, tên tiểu nhị lập tức dừng chân lại, nhưng thế xông lên quá mạnh, cả người lướt trên tấm đá xanh, trượt chân đến trước cửa tiệm thứ hai, mới dừng bước cshân lại được.
Tên tiểu nhị quay đầu lại nhìn vào cửa tiệm kia, chỉ thấy có hai tên tiểu nhị vén màn cửa từ phía sau nhà đi ra, mang một tượng phật đang cười lại lần nữa quay trở lại hậu đường.
Tên tiểu nhị hít một hơi, vừa rồi y thấy có hai bóng người mặc áo màu vàng rẽ vào hậu viện, lúc này lại nhìn, mới hiểu được là do hoa mắt, thì ra là tên tiểu nhị đang đẩy một tượng gỗ giống như người, tượng phật gỗ kia khoác áo cà sa, y nhìn qua khóe mắt nên hiểu lầm.
Tên tiểu nhị không dám chậm trễ, lập tức tiếp tục chạy.
Dương Thiên Diệp đuổi theo, con đường này khách hàng thương nhân lại cực nhiều, đầu người nhốn nháo, náo nhiệt vô cùng. Dương Thiên Diệp đuổi theo một trận, trong đám đông lại không thấy bóng tên đầu đà đâu cả, Long Tác tác khoác áo vàng cũng càng không thấy tông tích, Dương Thiên Diệp đứng ở đầu đường, nhìn chung quanh, trong lòng sốt ruột.
Lúc này tên tiểu tử đuổi kịp, nhìn thấy điện hạ nhà mình không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lên trước kêu lên:
- Cô nương!
Dương Thiên Diệp nghiêng đầu thấy y đã đuổi tới, lập tức chỉ về phía trước, nói:
- Ngươi lập tức chạy tới cuối cửa ra vào phường thị, thủ ở đó, nếu như thấy một tên đầu đà hoặc Long cô nương, thì ngăn lại! mau đi!
Tên tiểu nhị thấy nàng lo lắng thì không dám nói nhiều, lập tức đáp một tiếng, sau đó chạy như bay về hướng cuối đường.
Con đường chính trong phường thị này kỳ thực có vố số con hẻm nhỏ liên tiếp, giống như một lưới nhện, thật sự muốn chặn lại, mấy trăm người cũng chặn không nổi. Chẳng qua xung quanh phường thị này đều xây tường cao, cửa ra vào bên ngoài chỉ có bốn cái, Dương Thiên Diệp đuổi theo người, cũng không còn người nào khác, chỉ sắp xếp tên tiểu nhị đi chặn một bên cửa, còn mình thì chạy như bay về hướng khác.
Dương Thiên Diệp chạy được một nửa, vừa thấy một nhóm công nhân dọn dẹp đường phố từ trong con hẻm đó đi ra, nàng lập tức hét lớn:
- Các ngươi mau đi Tây Thị Thự, nói với Lý Ngư, vợ của hắn bị một tên đầu đà giả trang hòa thượng bắt mất rồi, đi mau, đi mau!
Nói xong, nàng lại chạy đi như gió, công nhân của Tịnh Nhai Ti đó bị một câu nói của nàng làm cho ngây người, run sợ hồi lâu, mới bừng tỉnh lại: Vợ của Lý thị trưởng bị người bắt mất rồi? Như vậy được sao? Nhóm công nhân Tịnh Nhai Ti lập tức chạy về hướng Tây Thị Thự.
Hậu nhân thời cổ lường gạt hình phạt rất nặng, gạt bán thê tử con cái của mình, xử phạt ba năm tù, gạt bán nô bộc người khác, lưu đày ba nghìn dặm. Nếu như ngươi lừa gạt lương dân, để làm thê làm thiếp người khác hay là làm nô tỳ, nhất luật trảm lập quyết, không cần tấu lên hoàng để quyết, lập tức xử tử, hơn nữa đồng phạm người mua và người bán cũng bị xử tội chết, thi thể phân làm hai, không được phép hợp táng.
Mặc dù như vậy, vẫn có người bí quá hóa liều, kẻ lường gạt vẫn không thể nào cấm tiệt. Nhất là thời đại đó giao thông không thuận tiện, lưu thông tin tức không thuận tiện, càng có không gian gây án cho kẻ lường gạt. Chẳng qua, thường mà nói, chỉ cần người trưởng thành lừa gạt, nhất định phải có chút mê hồn dược vật trong tay mới được, thứ đó con người ta có tên là phách hoa tử.
Nhưng người công nhân Tĩnh Nhai nghe rõ nguyên do, nương tử của ân nhân nhà mình bị kẻ lừa gạt bắt đi, sao lại không gấp được, lập tức chạy như bay.
Mà lúc này, xung quanh Tây Thị Thự, ngoài sáng trong tối, những sát thủ hắc đạo kia đã vào vị trí, chờ dẫn cá xuất động!