Chương 299: Ắt chết
Cửa lớn Tây Thị Thự vừa mở ra, Lý Ngư cầm kiếm, một người một ngựa đi ra, một nhóm người theo sát phía sau.
- Bên cạnh Lý Ngư có hai cao thủ, một là Lý Bá Hạo, một là Lý Bá Hiên. Thân thủ dù thế nào, ta cũng không rõ, nhưng từ chợ Tây tìm hiểu tình hình thấy được, hai người này chính là bởi vì võ nghệ cao cường, mà được Lý Ngư mời chào làm việc cho mình. Hai người này, các ngươi trách phụ ngăn chặn!
Trên đường có một người bán hàng đẩy xe đẩy, đối diện đường có hai người bán hàng rong, góc đường còn có một lão hán ngồi trên tảng đá ngây ngô nhìn cảnh đường, ánh mắt của bốn người không hẹn mà cùng nhìn về hướng cửa lớn, ánh mắt lướt qua Lý Ngư đi đằng trước, nhìn chăm chú vào hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên.
- Những người khác bên cạnh Lý Ngư đều không đủ lực. Chẳng qua, đối với những người này, các ngươi vẫn phải tìm hiểu một chút, phân ra một nhóm nhân thủ ngăn bọn họ, ta mới có thể ra tay đối phó Lý Ngư.
Khang ban chủ, lão già năm mươi, một ban chủ gánh hát. Lưu Vân Đào, vốn là một người đi thuyền, lược thông quyền cước. Hoa Lâm, hai mươi tuổi, một người đọc sách. Còn có ba phụ nữ, không phải thê thiếp gì của hắn, không phải là người hầu, rất giống cô em làm ấm giường của hắn, trong đó có hai người mặt dày vô sĩ nhất, thường xuyên thích dây dưa bám lấy hắn, không am hiểu võ công, chỉ có chút kỹ nghệ!
Lưu Tiếu Tiếu giới thiệu từng người một, một sát thủ giả trang làm khách uống trà ngồi ở cửa sổ lầu hai của trà lâu đối diện ánh mắt cúi thấp, hướng về phía mọi người từ Tây Thị Thự xông ra ngoài, Khang ban chủ, Lưu Vân Đào, Hoa Lâm, từng người một.
Trong đám người quả nhiên còn có hai cô bé, một người chạy sau lưng Lý Bá Hạo, một người nhấc váy chạy theo sau lưng tất cả mọi người.
Tới rồi, không có người nào biết Lưu Tiếu Tiếu đang ẩn nấp ở chỗ nào, bọn sát thủ cũng không muốn biết, bọn họ đã lâu không làm việc này, chỉ lo nhìn chằm chằm vào mục tiêu hành động của mình.
Người bán hàng đẩy xe hàng nhỏ hành động trước nhất, y vốn dĩ chậm rãi đi trên đường, lúc này xe nhỏ đột nhiên xoay chuyển, phát lực nhanh chóng chạm vào Lý Ngư.
Lý Ngư kinh hãi vội né tránh người sang một bên, ngay sau đó rút trường kiếm ra khỏi vỏ, một hoằng thủy ào ào dày đặc trong không trung.
Mà người đẩy xe hàng kia đụng không trúng, đã buông xe xông vào đoàn người, đồng thời hai tay của gã buông ra, hai tay cầm phần đuôi của xe đẩy đột nhiên bị hắn ta lôi xuống, trong tay đã cầm một đôi kiếm sắc nhỏ dài giấu trong xe.
Gã bán hàng giữ một cặp kiếm sắc xông đến Lý Bá Hạo!
Song kiếm, đâm một nhát vào mắt trái, đâm một nhát vào tim, tàn nhẫn dị thường.
Hai tên bán hàng rong bên vỉa hè cùng kêu lên một tiếng, một tên trong đó hai tay sục vào trong gian hàng rút ra một cặp sừng trâu, cặp sừng trâu trên tay gã giống như một cặp đao sắc hình trùy.
Một tên bán hàng rong khác thì từ trong tay áo lấy ra một cặp liễu diệp đao, tấn công về hướng Lý Ngư, nhưng gã chỉ giả vờ tấn công, một kích sắc bén ép Lý Ngư đổi vị trí ra kiếm, thân hình xoay chuyển, đã cùng với tên bán hàng khác liên kết, cũng tấn công về hướng Lý Bá Hạo.
Xem ra, hai người này là muốn lấy kết quả tốc độ nhanh nhất để kết liễu Lý Bá Hạo. Không ngờ Lý Bá Hạo một tiếng kêu quái dị, đột nhiên lui lại một cái, đưa tay kéo lên, đã kéo Lý Bá Hiên đến trước mặt mình, kiếm của mình thì đâm ra từ sườn của Lý Bá Hiên, đâm vào sừng trâu đang tấn công vào mặt của Lý Bá Hiên.
- Keng~
Hoa lửa văng khắp nơi, hóa ra sừng trâu kia chẳng qua chỉ là bôi lên một lớp sừng, thực ra thì một cặp sừng trâu đồng, cộng thêm bộ phận bao trên cổ tay đều là ruột đặc, là một cặp binh khí nặng.
Lý Bá Hạo kêu một tiếng quái dị, lưỡi kiếm trượt ra. Chẳng qua vết đâm này, sừng trâu của đối phương cũng bị lệch, từ vai Lý Bá Hiên trượt xuống.
Cùng lúc đó, song đao của tên bán hàng khác chia ra đâm vào vị trí xương sường trái và ngực phải của Lý Bá Hiên!
Hoàn mỹ!
Lý Bá Hiên quát to một tiếng, nổi giận mắng;
- Lý Bá Hạo, tên vô sỉ!
Lý Bá Hạo kêu lên:
- Ta thèm vào! Nhuyễn giáp chỉ có một bộ, ai bảo ngươi mặc chứ?
- Ta là đệ đệ mà!
- Đệ đệ thì sao nào!
Tên bán hàng sử dụng song đao đâm trên người Lý Bá Hiên, vừa đâm vào thì bị cản lại khó có thể đâm vào nữa thì ngẩn người.
Lý Bá Hiên tuy đấu miệng với đại ca, nhưng tay lại không chậm chút nào, một kiếm bèn bổ ngay vào đầu tên bán hàng rong.
Tên bán hàng đó vốn đang ôm lấy ý nghĩ một kích chí mạng, cho nên không chút đề phòng, lúc này chỉ có thể cố gắng tránh né, tuy rằng tránh qua phần đầu, nhưng vẫn bổ trúng bả vai gã.
Thanh kiếm này của Lý Bá Hiên quả nhiên là thanh kiếm tốt chém sắt như chém bùn, “phập” một tiếng, máu tuôn ra, tên bán hàng đó chỉ không chỉ cánh tay mà nguyên cả thanh đao cũng đều rơi xuống đất, gã đau đớn kêu lên một tiếng quái dị, xoay người bỏ chạy, máu tươi chảy đầm đìa trên đường.
Lão hán ngồi trên tảng đá góc đường ngây ngô nhìn cảnh đường phố lúc này cũng chạy nhanh như bay tới, hướng về phía Lý Bá Hạo mà ra tay. Lý Bá Hạo nhanh như chớp né tránh, hất áo khoác ngoài lên, châu quang bảo khí lập tức lộ ra chói lóa.
Lão hán ngây ngô đó giống như Tôn Ngộ Không nom thấy ma quỷ trăm mắt, dẫu có hỏa nhãn kim tinh cũng phải hoa mắt, huống hồ lão ta còn có chút hoa mắt, một chảo của lão đưa ra căn bản xác định không rõ chụp vào chỗ nào, rõ ràng nhìn thấy đối phương xuất kiếm, lại không xác định được hướng đâm của đối phương cụ thể chỗ nào trên người mình.
May mà lúc này trong cửa sổ trà lâu lại nhảy ra hai vị khách uống trà, từ không trung đáp xuống, đám người Lý Bá Hạo đồng loạt phòng bị nhất thời giảm sự công kích về phía lão ta, lão già mới nhân cơ hội thoát thân.
Hai thực khách thân hình bay trong không trung, cũng là cưỡi hổ khó xuống. Kế hoạch vốn dĩ rất tốt, tiến hành ám sát bất ngờ với đối phương, hai người họ sẽ tấn công từ trên xuống vào thời điểm kẻ địch đang luống cuống chân tay, bọn họ có thể thu mạng người, nhưng mà…
Cũng may hai tiểu cô nương “không hiểu võ công, chỉ biết gây loạn” kêu thét lên, thục mạng chạy trốn, làm rối loạn trận doanh của đối phương, nếu không hai người họ khi từ không trung nhảy xuống khó tránh khỏi bị người khác đâm một đao.
Lý Ngư lúc này đang cung kiếm phản kích lại bọn thích khách, chợt thấy người của phe mình nhìn lên không trung, vẻ mặt nghiêm trọng thì vội cúi thấp người, đồng thời trượt mình thoát sang bên cạnh, lúc này nhìn lên không trung mới nhìn thấy hai vị khách uống trà đang giương nanh múa vuốt bay trong không trung.
Lý Ngư cười lạnh một tiếng, chân dậm mạnh, giơ kiếm lên đón đỡ, đúng lúc này có một bóng người từ phía chếch lao yới, góc độ chính là góc chết của Lý Ngư.
Cho đến khi gần đến người Lý Ngư, người đó mới quát lớn chói tai:
- Lý Ngư! Đi chết đi!
Theo âm thanh đó, thiết đao đen nhánh trong tay gã đã bổ vào hướng vai của Lý Ngư.
Gã chọn thời cơ xuất hiện không những rất tốt, góc độ cũng tốt, mà nhịp bước quỷ dị, chiêu pháp đao tay trái kỳ lạ, dùng chính là tuyệt học đao tay trái của La Gia đao.
Chờ khi gã thét lên, Lý Ngư đã muốn tránh cũng tránh không được, né cũng né không xong, chỉ một đao này, có thể gọt hạ sạch sẽ đầu Lý Ngư.
Đao nhanh như vậy, một đao đứt đầu, chỉ sợ trụ luân giấu trong cổ tay Lý Ngư căn bản ngay cả máu cũng không dính được, một đao này xuống, Lý Ngư ắt chết không còn gì nghi ngờ.