Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 302 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 302: Trừ ma

Trên đường phố, tình huống vẫn chưa ngừng.

Lúc này sắp đến hoàng hôn, cửa thành sắp đóng, trên đường vắng vẻ, không thấy người đi đường, duy nhất ba con cá một xanh đen, một vàng, một xanh đang lao đi như tên bắn về phía trước. Lưu Tiếu Tiếu chạy ngoằn nghèo, né tránh chướng ngại, cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng.

Mà huynh đệ Lý Bá Hạo, lý Bá Hiên xử lý xong đám tôm tép nhãi nhép kia cũng đuổi theo trên đường phố. Nhìn tình hình phía trước hai huynh đệ lập tức hóa thân"Thanh đạo phu", thay đổi hành động.

Lý Bá Hạo hét lớn một tiếng, tung người lên cao, một kiếm lăng không đánh xuống, chém về phía một cột cờ vốn đỡ kỳ phiên. Lý Bá Hiên tâm ý tương thông với y, lập tức đốn thân làm thế. Lý Bá Hạo một kiếm chém gãy cột cờ, Lý Bá Hiên không đợi cột cờ kia đổ xuống, liền lăng không bay lên đá vào cây cột cờ kia bắn về phía trước.

Hai huynh đệ vốn muốn lợi dụng cây cột cờ để đáp xuống từng tấm lưới, phá giải phiền hà của ba người, nhưng cột cờ vừa dài vừa nặng, lại khó đi xa, hơn nữa xuyên qua lưới cá, kỳ phiên bị chướng ngại dọc đường làm chậm chạp, chờ nó bay đến phía trước thì lực đạo đã hết, lập tức rơi xuống.

Lúc này, trên cột cờ kia đã xuyên ba bốn cái lưới, có xuyên ở trước, có xuyên ở sau, tấm lưới rơi xuống phát sinh trọng lực, khiến cho mấy tấm lưới rơi xuống kia tựa như thủy mẫu sắp khép lại.

Cứ như vậy, Lý Ngư, Lương Thần, Mỹ Cảnh gần như là chủ động chui vào lưới rồi. Nhìn thấy chiếc lưới chụp xuống, Lương Thần, Mỹ Cảnh cùng kêu lên, Lý Ngư giật mình, cả ba lập tức tách ra ba hướng để tránh.

Nhưng, lúc này trên đỉnh đầu họ là bốn tấm lưới đã phủ xuống, ba người không ngoài dự liệu đã bị tấm lưới bao lại.

Lương Thần, Mỹ Cảnh kêu lên, đưa tay lên để đỡ tấm lưới, tơ lưới rất mềm nhuyễn, có độ đàn hồi không chịu lực, hai nàng vừa chống đỡ, chiếc lưới càng cuộn chặt hơn.

Lúc này, Lý Ngư dán sát dưới đất thoát ra trước nhất, vốn có cơ hội thoát khỏi thiên la địa võng, nhưng Lưu Tiếu Tiếu đang chạy đằng trước quay lại nhìn thấy cơ hội khó có được đó thì vui mừng, lập tức tung người quay lại nhào tới, bổ một đao về phía Lý Ngư. Lý Ngư hoảng hốt, tay chống dưới đất, lực đạo đang lao đi chuyển vòng ngược lại.

Lưới đã rơi xuống.

Ngay khoảnh khắc chiếc võng rơi xuống thì Lý Ngư lui trở lại, đứng ngay giữa Lương Thần, Mỹ Cảnh.

Lưu Tiếu Tiếu cười như điên:

- Các ngươi đi chết đi.

Gã giơ đao bổ tới, ba người không hẹn cũng lấy binh khí ra, xỏ qua mắt lưới để đỡ đao. “Keng keng keng”, ba người hành động bất tiện, chỉ ra chiêu tại chỗ, chân lại không thể dịch chuyển được.

Mặc dù chặn lại mấy đao, nhưng tấm lưới cũng vì vậy mà càng cuốn chặt trên người ba người, cuối cùng ba người đứng không vững cùng ngã xuống.

Thật may lúc này huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên kịp thời chạy đến. Lưu Tiếu Tiếu vừa thấy hai người mang châu quang bảo khí lóa mắt chạy tới, biết đã mất thời cơ xuất thủ bèn quay đầu chạy.

Huynh đệ Lý thị phi thân đến trước mặt mấy người Lý Ngư, nói chính xác hơn là giẫm lên tấm lưới, nhòm nhòm ba người đang nằm dưới đất. Lý Bá Hiên bật cười to, nom thấy Lý Ngư trợn mắt với mình, y biết lúc này tuyệt đối không nên cười, vội vàng ngậm miệng lại, nhưng bả vai vẫn rung lên không ngừng.

Bộ dạng của Lý Ngư cùng Lương Thần, Mỹ Cảnh lúc này thật là khó tả, tấm lưới kia buộc lên ba người, ba người vừa rồi ngăn cản Lưu Tiếu Tiếu mà liều mạng giãy giụa, kết quả càng giãy càng bị cuốn chặt, người bị xiết chặt lấy nhau, bọc ba người như cái bánh chưng.

Lý Ngư nằm ở giữa, một tay giơ cao binh khí, một tay thì ép sát vào, tựa như nữ thần tự do. Lương Thần, Mỹ Cảnh thì một trái một phải, cố gắng tránh bị dính sát vào hắn, hai người đều dùng cùi chỏ đẩy hắn, tránh cho bị dính quá sát, tay kia thì thò ra ngoài tấm lưới, cầm kiếm, dáng vẻ rất buồn cười.

Lý Bá Hiên không cười, nhưng Lý Bá Hạo lại không kìm nén được mà phá lên cười.

Lý Ngư giơ cây đuốc…giơ binh khí gầm thét:

- Cười cái cóc khô ấy, mau gỡ lưới giúp chúng ta.

Lý Bá Hiên cười khằng khặc mấy tiếng rồi vội bước tới gỡ tấm lưới, nhưng mấy tấm lưới bị cuốn vào nhau, rối như mạng nhện không thể gỡ được.

Huynh đệ Lý thị đều là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước Dương Xuân, căn bản không quen việc này, cứ luống cuống chân tay làm ba người càng bị trói chặt hơn.

Lúc này, cánh tay bị treo ở bên ngoài của Lương Thần, Mỹ Cảnh đã không thể co lại vào trong tấm lưới được, ba người dán sát vào nhau, một cánh tay bị hãm trong tấm lưới đã rất khó chịu, một cánh tay bên ngoài lại không làm được gì, người dán sát vào nhau, làm hai cô nàng xấu hổ ngại ngùng mặt đỏ tới tận mang tai.

Lương Thần phẫn nộ:

- Hai tên ngốc kia, còn không mau cắt lưới.

Lý Bá Hiên vội đáp một câu, kéo lưới cầm kiếm để cắt. Gã lại không thể cắt chỗ cuốn chặt vào ba người, mà cắt bừa đoạn bị kéo lê dưới đất, kết quả dù cắt được một chút, nhưng bởi vì không tìm được mối, lưới bị phá mà không đứt, cứ như vậy, càng có nhiều đầu dây cuộn chặt hơn, xiết chặt ba người Lý Ngư hơn.

Khang Ban chủ, Lưu Vân Đào, Bàng bà bà chạy tới, nom tình cảnh này đều ngẩn hết cả người ra.

Bàng bà bà nhìn những mối dây kết trên người ba người thì kêu to:

- Không được, vậy phải dùng kéo rồi!

Lưu Vân Đào nhìn chung quanh:

- Nào có kéo đâu, ai có kéo không?

Có một vài tiểu nhị cùng chưởng quỷ của cửa hàng bên đường đứng xem, thấy ông ta nhìn lại vội vàng lắc đầu:

- Đây là nơi chuyên bán rượu không có kéo. À, ngõ hẻm thứ hai phía trước có cửa hàng thợ may, ngươi đến chỗ đó có kéo đấy.

Lưu Vân Đào vội nói:

- Mau lên, khiêng họ lên, đưa tới cửa hàng may.

Mọi người ba chân bốn cẳng đặt cây cờ dưới hông ba người Lý Ngư, nâng lên hai lần không được. Vân Vân Đào tức giận nói với huynh đệ Lý thị:

- Các ngươi đạp vào lưới rồi.

Huynh đệ Lý thị vội cúi xuống, gấp gáp nhảy ra, lúc này mọi người mới nâng cột cờ lên được.

Cán cờ vừa được nâng lên, sức nặng rơi vào ba người trong tấm lưới, lưới buộc chặt, ba người giống như ba con cá đáng thương mắc trong lưới, bị rất nhiều chủ quán hai bên đường nom thấy xì xào chỉ trỏ.

Lương Thần Mỹ Cảnh vừa xấu hổ vừa tức, bị rất nhiều người chỉ chỉ chỏ chỏ lại không biết dấu mặt vào đâu. Nhất là thân thể ba người dán sát vào nhau, hai bầu ngực cố tránh nép sát vào Lý Ngư cũng không được, cảm thấy rất cực khổ.

Lương Thần giận giữ:

- Bổn cô nương cứ dính đến ngươi là không có chuyện gì tốt cả, đúng là tức mà.

Mỹ Cảnh cũng nói:

- Mất hết mặt mũi rồi, sau này ta làm sao mà gặp người khác đây.

Lý Ngư vô tội biết bao, lúc này Long Tác Tác chưa rõ tung tích, hắn sốt ruột hơn bất kỳ ai. Lưu Tiếu Tiếu đã chạy rồi, hắn hận không thể lập tức vận dụng Trụ luân, có điều lúc này tay hắn bị quấn dán sát vào Mỹ Cảnh, không thể động đậy được.

Nom thấy hai người đó oán trách, hắn nói:

- Chẳng lẽ ta muốn như vậy à? Đều là do hai tên ngu ngốc Bá Hạo, Bá Hiên đấy.

Lương Thần xấu hổ nói thêm:

- Chị em chúng ta ở chợ Tây đều là nhân vật có máu mặt, sau này chúng ta làm sao gặp người ta đây?

Lý Ngư an ủi:

- Không sao, ta luôn coi hai cô là em gái ruột.

Mỹ Cảnh giận giữ:

- Ai muốn làm em gái ngươi? Ngươi cùng em gái ngươi dính sát vào nhau như này được à?

Nửa thân trên của Mỹ Cảnh bị lưới buộc chặt, chỉ có hai chân có không gian hoạt động, liền không ngừng dùng đầu gối húc vào hắn, nhưng chỉ húc được hai ba cái chiếc lưới rút chặt hơn, làm nàng ngay cả chân cũng không hạ xuống được, cứ cong như thế, dính sát vào bắp đùi Lý Ngư, tình huống đó…

Nếu không mặc y phục, quả thật là rất khó coi.

Đến lúc này, Lý Ngư cũng cảm thấy lúng túng, không thể làm gì hơn là trợn mắt với Lý Bá Hạo:

- Đều tại các ngươi cả, việc thành không đủ, việc bại có thừa.

Lý Bá Hạo oan ức trừng mắt lên, Lý Bá Hiên trấn an:

- Thôi thôi, người ta bị mất vợ, nên mới nói năng không có kiến thức như thế.

Lý Bá Hiên hừ một tiếng:

- Ta đại nhân đại lượng, không tính toán với ngươi.

“Thùng thùng thùng…”

Tiếng trống đóng chợ vọng tới, Lương Thần và Mỹ Cảnh giống như mỹ nhân ngư bị mắc trong lưới, dán chặt vào Lý Ngư, bị khiêng tới cửa hàng may.

Trong viện nhang đèn phật hương, đột nhiên có thêm một người, lúc này đang đứng trước cánh cửa của cửa tiệm. Trong viện hoàn toàn yên tĩnh, góc viện có một cây táo, quả táo rất nhiều, chiếu hết ánh nắng chiều, khiến trong sân càng tối.

Chưởng quỹ cùng đám tiểu nhị chẳng biết đã đi đâu, chỉ có người kia đứng trước tượng phật Di Lặc cao bằng người kia, cúi đầu, tựa như đang nghe kinh luân.

Qua một lúc lâu, người đó mới giơ tay, khẽ vỗ vỗ lên vai phật Di Lặc, nói:

- Ta biết, ngươi nghe thấy, Tác Tác, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Trong cơ thể tượng Phật không một tiếng động, chỉ có giọng nói của Lưu Tiếu Tiếu.

Lưu Tiếu Tiếu cười tự giễu một cái, nói:

- Thật ra thì, cha ngươi bây giờ hẳn nên di dưỡng thiên niên, hàm di lộng tôn. Ta thì trở thành trại chủ Long gia trại, mà cô, chính là trại chủ phu nhân, vui vẻ hòa thuận, viên mãn bực nào. Ta không ngờ, Lưu Tiếu Tiếu ta có chỗ nào không tốt mà cô coi thường ta?

Tượng Phật mỉm cười, vẫn không nói gì.

Lưu Tiếu Tiếu thở hắt ra, thuận tay kéo băng dài bằng gỗ đến, ngồi xuống trước tượng phật, chân giẫm lên ghế băng, hai tay khoanh lại, vẻ mặt u buồn.

- Ngươi có lỗi với ta, có lỗi với ta. Tác Tác, ngươi phản bội ta, ngươi đuổi ta ra khỏi Long gia trại, ngươi lại có con với người khác. Ngươi có lỗi với ta quá nhiều, ngươi đoán xem, ta sẽ trừng phạt ngươi như nào đây?

Lưu Tiếu Tiếu nghiêng đầu, chăm chú nhìn tượng Phật.

Dưới gương mặt tươi cười kia là gương mặt đầy nước mắt của Long Tác Tác, Lưu Tiếu Tiếu không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được.

Lưu Tiếu Tiếu mỉm cười, nói:

- Ta vốn định, giết Lý Ngư, đem ngươi về Lũng Hữu. Chỉ cần ngươi thuộc về ta, cha ngươi dù không muốn cũng có thể làm gì được chứ. Đáng tiếc, Lý Ngư mạng lớn, ta không giết được hắn, cho nên ta mới nghĩ đến một biện pháp rất tốt để đối phó hắn.

Gã vẫn cười, nhưng trong mắt lại ánh lên tia oán độc, tựa như câu tiếp theo của gã ngay cả thần phật nghe cũng kinh hoàng. Lưu Tiếu Tiếu giảm thanh âm xuống, dưới sương chiều, trong tiếng trống đóng chợ, nói:

- Yên tâm, ta sẽ để ngươi sinh con ra.

Gã gằn giọng:

- Ngươi phải sống, sống để đền bù lại toàn bộ cho ta. Ngươi sẽ trở thành nữ nhân của ta, con ngươi ta sẽ nuôi lớn. Nếu như là con trai, ta sẽ biến nó thành kẻ hèn hạ nhất. Nếu là gái, ta sẽ nuôi nó lớn, để nó bù đắp cái mà ngươi và Lý Ngư thiếu nợ ta…

Nói tới đấy, Lưu Tiếu Tiếu nhìn tượng Phật mặt mày tươi cười kia:

- Tác Tác, ngươi mong mình sẽ sinh ra con trai hay con gái?

Tác Tác không thể nói nhưng vẫn nghe được, sự sợ hãi cực độ bao phủ lấy nàng, bao trùm xương cốt của nàng. Nàng không coi trọng sinh mạng của bản thân, nhưng lúc này, nàng lại mong con mình không được sinh ra trên đời này. Nàng có thể cảm nhận được sự ác độc trong lòng Lưu Tiếu Tiếu, gã nói được làm được.

- Ngày mai, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi chợ Tây, tìm mọt nơi mà không ai biết để sống. Ngươi yên tâm, Lý Ngư sẽ không mất tin tức của ngươi đâu, ta thỉnh thoảng sẽ gửi tin cho hắn, nói cho hắn biết ngươi là một nữ nô hèn hạ phục dịch hầu hạ ta như nào, con của các ngươi bị ta nuôi lớn giống như chó hoang ra sao…

Nụ cười trên mặt của gã càng dữ tợn hơn, khẽ xoa xoa đầu tượng Phật. Câu nói của gã làm người ta không rét mà run.

Tượng Phật vẫn cười.

Lưu Tiếu Tiếu mỉa mai:

- Bụng lớn có thể chưa đủ thứ chuyện thiên hạ khó dung, miệng cười, cười thế gian. Chuyện như vậy ngươi cũng chấp nhận được, người như vậy ngươi cũng cười được. Phật à, ngươi có tác dụng gì đây?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Có chứ, là làm chứng ta giết ma.

Một đạo kiếm quang lóe lên, Dương Thiên Diệp chấn kiếm, kẹp táo đỏ lá xanh, cuốn về phía Lưu Tiếu Tiếu đã thành ma.

Bình Luận (0)
Comment