Chương 305: Đăng đường.
Trước phủ Lại Đại Trụ, Lương Thần, Mỹ Cảnh đang xoa tay bỗng bờ mai bị người ta vỗ nhẹ, một thanh y nhân bước đến nói nhỏ bên tai Lương Thần vài câu. Gương mặt của Lương Thần tỏ ý không muốn, thanh y nhân kia lại nói thêm mấy câu nữa, Lương Thần Mỹ Cảnh ngẩng lên nhìn Đông Ly Hạ, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ đến gần Lý Ngư.
Lương Thần áy náy nói:
- Lý Ngư, thật ngại quá, chúng tôi…bị bắt quay về Lầu Thượng Lầu.
Lý Ngư mắt sáng lên:
- Là Thường lão đại bảo à?
Mỹ Cảnh ngượng ngùng gật đầu, lý nhí:
- Thật ngại quá.
Lý Ngư lập tức cười tươi, gật gật đầu nói:
- Hai cô đi đi. Hôm nay ta ở đây chỉ để lý luận chứ không phải là đánh nhau, các cô ở đây cũng không giúp được gì đâu.
Mỹ Cảnh kinh ngạc:
- Ơ…chỉ để lý luận thôi à? Thế.. chúng tôi lâm trận bỏ chạy, ngươi không tức giận à?
Lý Ngư cười thoải mái:
- Không tức giận! Thay ta cảm tạ Thường lão đại!
Mỹ Cảnh đảo đôi mắt đẹp, chợt gật đầu liên tục, nói:
- Á, ngươi đúng là thông minh hơn ta đấy.
Lương Thần Mỹ Cảnh theo thanh y nhân kia lặng yên rời đi. Hai nàng vừa đi thì người của Tây Thị Thự đến, vây chỗ ở của Lại Đại Trụ chật như nêm cối.
Cảnh tượng như thế, toàn bộ người của Đông Ly Hạ đều biết, tất cả đều đến trước cửa sổ nhìn nhìn xem xem, người bình thường thì xem náo nhiệt, người thông minh hơn thì xem chống lưng của Lý Ngư là ai, chống lưng của Lại Đại Trụ là ai? Tứ Lương Bát Trụ Thập Lục Hàng, kẻ nào xui bị nát vụn trước đây.
Bọn thị vệ ngăn ở cửa bỗng dịch sang hai bên, nhường ra một con đường, một gã hầu áo xanh đứng ở giữa cửa nhìn mọi người ở bên ngoài:
- Lại Đại Trụ mệnh tiểu nhân đến đây hỏi, hà cớ gì Lý thị trưởng bao vây chỗ của ta?
- Bắt người!
- Bắt người nào?
- Bắt Lưu Tiếu Tiếu bắt cóc phụ nữ có thai, ám sát bản quan, tội ác tày trời, đáng chết vạn lần.
Nói xong, Lý Ngư cười nhạt:
- Chẳng lẽ Lại Đại Trụ phủ nhận người này ở quý phủ à?
Gã hầu kia cười đi qua một bên:
- Thì ra là thế, tội này quá lớn tiểu nhân cũng không dám nói loạn, xin mời Lý thị trưởng đích thân vào phân trần với Lại Đại trụ ạ.
Lưu Vân Đào thấy Lý Ngư định đi vội ngăn lại, nói:
- Không được vào.
Lý Bá Hạo giơ kiếm nói:
- Muốn đi ta đi với ngươi. Chỉ cần gã có ý định gì ta sẽ giết gã bảy vào bảy ra, cũng sẽ không để ngươi có chuyện.
Lý Ngư liếc nhìn gã:
- Ta không phải là A Đấu!
Lý Bá Hiên nói:
- Nếu họ đóng cửa đánh chó, ngươi sẽ bị nguy hiểm. Hay là huynh đệ chúng ta đi vào cùng ngươi.
- Ta đi cùng hắn.
Là thanh âm một nữ nhân, dù hơi yếu, nhưng vô cùng kiên định.
Lý Ngư quay ngoắt người lại, mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng tột độ.
Dương Thiên Diệp đỡ Long Tác Tác xuất hiện phía sau hắn.
Dương Thiên Diệp có bí dược đại nội của Tùy cung truyền thừa, trong đó cũng có linh đan giải độc, tuy rằng không phải là giải được bách độc, nhưng Long Tác Tác uống thuốc giải này vào, độc tính cũng giải rất nhanh.
Lý Ngư mừng rỡ, vội xông lên đỡ lấy Tác Tác:
- Tác Tác, nàng có sao không?
Long Tác Tác nói:
- May có Thiên Diệp tỷ tỷ cứu ta từ trong tay ác tặc Lưu Tiếu Tiếu.
Lý Ngư bừng tỉnh, cảm kích nhìn Dương Thiên Diệp:
- Lưu Tiếu Tiếu cả người đẫm máu, hẳn là do Thiên Diệp làm.
Dương Thiên Diệp khẽ gật đầu, thần sắc bình thản không nói gì.
Lý Ngư nói:
- Đại ân không lời nào tả hết. Ân đức này, Lý mỗ ghi nhớ trong lòng.
Dứt lời, hắn gọi Khang Ban chủ:
- Khang thúc, làm phiền thúc tìm một chiếc xe đưa nương tử ta về phủ.
Long Tác Tác lắc đầu nói:
- Không! Ta đi với ngươi, đòi Lại Đại Trụ phải giải thích rõ ràng.
Lý Ngư nhướng mày, lúc trước hắn muốn xông vào phủ đệ của Lại Đại Trụ, dù là long đàm hổ huyệt, hắn cũng không nhăn mày chút nào, nhưng giờ Long Tác Tác đã bình yên, hắn không thể để nàng cùng mình đi mạo hiểm được.
Hắn nói:
- Nàng đang mang thai, hành động bất tiện, mau về nhà đi, thì ta mới yên tâm làm việc được.
Long Tác Tác lắc đầu:
- Huynh mà có mệnh hệ nào ta sao sống được. Ta cũng muốn hỏi, ta và Lại Đại trụ có thù hận gì vì sao hắn lại hạ độc thủ với ta như thế.
Lý Ngư nghiêm mặt:
- Không được! Khang Ban chủ, nhờ thúc, lập tức đưa nàng ấy về đi.
Khang Ban chủ khó xử, nhìn Long Tác Tác:
- Tiểu nương tử...
Long Tác Tác nhìn Lý Ngư:
- Ta phải đi theo nam nhân của ta, sống cùng sống, chết cùng chết.
Dương Thiên Diệp không chỉ chua xót trong lòng, ngay cả hàm răng cũng cắn chặt đến bật máu, mắt trợn to, tức giận nói:
- Nếu thật sự động thủ thì đã đánh nhau rồi. Còn nếu mời ngươi vào chính là để đàm phán, hai ngươi đừng có diễn trò sinh ly tử biệt nữa.
Lý Ngư cùng Long Tác Tác đều ngượng ngùng. Lý Ngư ho khan nói:
- Khụ khụ, chỉ là phòng mà thôi.
Dương Thiên Diệp cười nhạt:
- Tác Tác cô nương mới chính là cửu tử nhất sinh, trong lòng ngươi hiểu rõ, không cần giả bộ nữa.
Lý Bá Hạo quay sang nói với Lý Bá Hiên:
- Nhị đệ, đệ xem, nữ tử thông minh như thế, sau này chúng ta chọn vợ, tuyệt đối không thể lấy.
Lý Bá Hiên luôn thích đối đầu với đại ca lúc này lại hết sức tán thành:
- Đại ca nói có lý, chuyện gì đều không thể gạt được nàng ta, đời người có gì lạc thú chứ?
Dương Thiên Diệp làm như không nghe thấy, đỡ Long Tác Tác lên:
- Ta đưa cô ấy đi.
Dương Thiên Diệp đỡ Long Tác Tác đi thẳng vào trong, Lý Ngư thấy thế, vội vã đi theo. Lý Bá Hạo cùng Lý Bá Hiên cũng nhanh chân đuổi theo, khi bước qua cánh cửa, Lý Bá Hạo hằm hè nói với tên hầu:
- Chúng ta theo hắn vào, không vấn đề gì chứ?
Tên hầu kia cười nói:
- Lại Đại Trụ không có ác ý với Lý thị trưởng, chư vị muốn vào không vấn đề, mời.
- Trạc Anh Viên.
Nơi này có suối nước nóng thiên nhiên, còn có một toà đình viên do Dương Tư Tề thiết kế, phối với đình các lan cầu, thạch trúc lưu thủy hết sức ưu nhã tự nhiên, cộng thêm hơi sương từ suối nước nóng, càng giống như một nơi tiên cảnh.
Dương Tư Tề có kiến trúc rất khác biệt độc đáo, đem nước suối dẫn vào một chỗ giả sơn, từ trên núi giả chảy xuôi xuống hồ ở giữa, tựa như một con đường nước đang bay lên, con người ở đó tựa như đang ở trong tiên cảnh, như thi như họa.
Mấy người Lý Ngư tới Trạc Anh Viên, chưa gặp người đã nghe tiếng đàn thánh thót, tiếng suối róc rách.
Theo chân mấy gã sai vặt đi qua hành lang gấp khúc, chân bước lên đá, tựa như đang đi trên mây. Đi tiếp, chỉ giữa hồ có một ốc đảo nho nhỏ, một cây thạch lựu đỏ rực như lửa, một bạch y đang dựa vào thân cây, một tay đỡ đầu gối, hai mắt khép hờ, thản nhiên nghe cầm.
Ở trước mặt y có một mỹ nhân che mặt đang đánh đàn, mười ngón nhỏ và dài chậm rãi gẩy, tiếng đàn du dương vọng ra. Cách đó không xa là một đầm nước, suối nước nóng trên núi giả đang rót vào đầm này, hơi nước như sương lan tỏa.
Lý gia tuy là đại tộc Lũng Hữu nhưng giới hạn trong phạm vi Lũng Tây, trong nhà không có suối nước nóng, nên không thể xây dựng kiến trúc mang phong cách Giang Nam này, nên hai huynh đệ đều trợn mắt tán thưởng tột độ.
Lý Bá Hạo kìm lòng không đặng khen:
- Dưới núi có thác nước!
Lý Bá Hiên tiếp lời:
- Trên thác nước có sương mờ!
Lý Bá Hạo tiếp:
- Trong sương hữu đảo.
Lý Bá Hiên nói:
- Trên đảo có cây!
Lý Ngư ngắt lời, lạnh nhạt nói:
- Dưới tán cây có một kẻ đang rất tự sướng.
“Tạch! ’
Mỹ nhân đánh đàn tranh gảy loạn một cái, dây đàn bị đứt một dây.
Dương Thiên Diệp bật cười, nhưng lập tức phát giác không hợp với khí chất cao ngạo lạnh lùng của mình bèn thu lại nụ cười, nhưng gương mặt vì cười đã ửng đỏ lên rồi.
Lại Đại Trụ qua khóe mắt đã thấy Lý Ngư đến, tay cầm chung trà định nhấp một ngụm trà thơ, câu nói này của Lý Ngư làm cho thái độ không màng danh lợi của y tức thì cứng ngắc, bầu không khí siêu nhiên, khí độ uy nghi cao thượng mà y tận sức tạo nên lập tức bị quét sạch.
Trong sương mù có một cây cầu như cầu vồng, Lý Ngư bước lên cây cầu, đi qua.
Dây đàn đã đứt, mỹ nhân thất thố, Lại Đại Trụ vẫn dựa vào gốc cây, nhưng ý cảnh tiên nhân phiêu dật này đã hoàn toàn không còn, mà Lý Ngư đi qua cây cầu, áo bào khẽ lay động, sương mù lan tỏa mờ mịt, lại rất giống như tiên nhân cao cao tại thượng.