Chương 310: Lời thề ba cô gái
Lư hương đồng ba chân đầy ắp vết tích năm tháng, bên cạnh một miếng thớt nhỏ, một miếng gỗ lim vàng và một thanh đao bạc nhỏ.
Chỉ một nhánh cỏ mềm, nhặt lấy đao bạc, giữ gỗ lim vàng, một đao chặt xuống, như chặt một miếng da heo. Dùng ngón tay cái và ngón trỏ nhặt lên một miếng. Chặt ra thành sợi nhỏ, đó là trầm hương bởi gỗ lim tốt nhất, còn chưa đốt đi, chỉ cần một nhát, hương thơm dịu nhẹ đều thấm vào ruột gan của Long Tác Tác. Làm nàng cảm thấy thoải mái, dù ban ngày xảy ra nhiều việc như vậy, trong lòng lo lắng bao nhiêu thì bây giờ cũng thoải mái hơn chút.
Trầm hương cắt ra đặt ở lư đồng ba chân, đậy nắp lại, đốt than ở dưới rồi nhẹ nhàng gảy than xuống, hương khói từ trong lỗ hổng nhỏ lượn lờ bay lên.
Long Tác Tác ở phía Bắc Tây Thị, xuất thân trong gia đình giàu có. Trong cuộc sống lại không có mặt tinh tế như vậy. Đặc biệt là nhìn nhất cử nhất động của Dương Thiên Diệp, cao quý ung dung, như một vị tiên ưu nhã, nhớ đến cô ấy từng là a hoàn bên cạnh mình, cũng như giấc mộng rồi.
Đốt trầm hương rồi, Dương Thiên Diệp lại lần nữa đến trên giường nhỏ, kéo chăn mỏng qua, che đến ngực, đẳng cấp thanh nhã làm trong số bọn họ đắm chìm, thể xác và tinh thần cực thích hợp.
Người đông tây không giống nhau, người phương đông thì hiểu rõ nhạt loãng, người phương tây thì thích nồng đậm. Do ở đông tây con đường phát triển mùi hương không giống nhau. Phương tây trọng phát triển dầu thơm cải thiện mùi thân thể, tinh dầu, mà phương đông chú trọng cải thiện mùi không gian, dầu vừng, hương bánh, túi thơm, hương viên, xông hương.
Hương thơm phòng ấm, người đẹp say mê.
Dương Thiên Diệp đối với Long Tác Tác có ơn cứu mạng, và cô ấy cũng không có ý ghen tị với Long Tác Tác. Trải qua một lúc nói chuyện, có xông hương xoa dịu nỗi buồn, không khí trong phòng cũng hài hòa lên.
Dương Thiên Diệp mang thần sắc mới, sờ nhẹ vào bụng Long Tác Tác, cảm giác trĩu nặng, nghĩ đến đang có một sinh mệnh nhỏ ở trong bụng, Dương Thiên Diệp tự nhiên nảy sinh ra cảm giác kính nể, sinh mệnh thì ra kỳ diệu như vậy.
- Tỉ... thế nào còn thức vậy?
- Có chút không an tâm... nên thức.
- Xì! Là vì Lý Ngư, đúng không!
- À…, đúng… ta đang nghĩ…
- Hả?
- Ta nhớ lúc đó giống như là ta đạp ngã huynh ấy vậy.
Dương Thiên Diệp một mặt kinh ngạc, nhìn thấy Long Tác Tác hồi lâu, nói:
- Ta đối với tỉ, thật lòng là kính phục sát đất.”
Long Tác Tác cười ngại ngùng, nhẹ nhàng nói:
- Ta từ nhỏ... ở Long gia trại trưởng thành, người bên cạnh ta sợ ta, nuông chiều ta. Tóm lại, ta chưa có gặp qua ai đối với ta giống như hắn như vậy, một khi bắt đầu thì cảm thấy hiếu kỳ, có hứng thú. Sau đó thì không biết bắt đầu từ khi nào, không biết vì sao thích huynh ấy rồi.
- Tình yêu là không biết bắt đầu từ đâu...
Dương Thiên Diệp líu ríu một câu, nghĩ đến mình cùng Lý Ngư quen biết đủ loại, tận đáy lòng lại lặng lẽ nói một câu: “Chẳng phải mình cũng thế ư?”
Long Tác Tác nhớ lại, ấm ức nói:
- Ta cho rằng sớm hạ thủ, huynh ấy là của ta rồi. Ai biết... bản lĩnh trăng hoa của huynh ấy bây giờ rất cao rồi.
Dương Thiên Diệp giật giật miệng mấy lần, xúc động nói:
- Cũng có thể huynh ấy có số đào hoa chăng.
Long Tác Tác đột nhiên nhìn chằm chằm Dương Thiên Diệp, như có điều suy nghĩ.
Dương Thiên Diệp trong lòng hơi chột dạ, vội vàng chuyển đề tài để thu hút sự chú ý của Long Tác Tác:
- Có điều, ngươi nên nhìn ra, hắn rất thật lòng yêu thương ngươi.
Long Tác Tác nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
- Ừ, thấy hắn ra sức vì ta như thế, ta... thôi bỏ đi!
Ngừng một lát, Long Tác Tác chau mày, lại lo lắng cho Lý Ngư nói:
- Tối nay nghe Mặc quản sự giới thiệu, Lại Đại Trụ đó là nhân vật có quyền có thế đúng không? Sau lưng ông ta còn có Vương Hằng Cửu, nghe nói rất thủ đoạn. Lý Ngư cùng bọn họ mâu thuẫn, bọn họ...
Long Tác Tác đột nhiên cầm tay Dương Thiên Diệp, khẩn trương nói:
- Huynh ấy ở Tây Thị Thự, đêm nay chắc không có chuyện gì, muội nói Lại Đại Trụ đó sẽ phái người đối phó huynh ấy không?
Dương Thiên Diệp an ủi nói:
- Sẽ không đâu, tỉ yên tâm đi. Tây Thị Thự xây ở bên cạnh “Đông Li Hạ”, Tây Thị Vương ở trên lầu, Lại Dược Phi đó há dám múa đao làm kiếm hay sao.
Long Tác Tác gật đầu, lại có phần không hiểu:
- Giống chúng ta ở Long gia trại, ai là đại quản gia, ai là đại chủ sự, ai là quản gia, chủ sự bình thường, do trại chủ quyết định! Sau này mỗi người có chức trách riêng, mỗi người phụ trách riêng, ai có thể tranh giành được chứ? Chỉ cóTứ Đại Khấu, trên dưới khác biệt, uống rượu say đi đánh nhau gây sự là có, nếu nói tự tương hỏa tịnh, tuyệt đối không thể nào. Còn về Tây Thị, nằm dưới chân thiên tử, thế nào lại...
Dương Thiên Diệp mỉm cười:
- Long gia trại cũng tốt, Tứ Đại Khấu cũng vậy, kỳ thực cơ cấu thế lực đơn giản hơn, thủ lĩnh có thể trực tiếp quản lý tất cả. Có biến động nhỏ gì, đều lập tức có thể tham dự vào, cho nên không dễ xảy ra sự việc như vậy.
Nhưng chợ Tây không giống, chợ Tây như triều đình, có văn võ, phe phái nhiều, đông đúc, làm thủ lĩnh lại không có cách gì can dự vào những việc nhỏ nhặt, việc không kể to nhỏ, từng việc từng việc tích tụ. Lâu ngày, mỗi phe phái đều có lực lượng riêng, thủ lĩnh cao nhất không thể đơn giản dựa vào mệnh lệnh thô bạo trói buộc bọn họ.
Lúc này, chúng ta phải điều tiết và cân bằng, cần biết bao dung và giữ điều lớn bỏ việc nhỏ, bảo đảm nền tảng của cấp trên ổn định, cho phép bọn họ khống chế phạm vi xung đột xảy ra bên trong. Cho phép bọn họ tỏ lòng ra, mới có thể tránh khỏi oán hận tích trữ lâu dài như nước lũ, phá sụp đổ nền móng. Có lúc…
Dương Thiên Diệp hơi híp mắt, từ tốn nói:
- Có lúc, vì tránh bên dưới trở thành một đầm nước chết và tất cả thế lực biến thành một luồng sức mạnh, uy hiếp đến sự tồn tại của hắn, người bên trên thậm chí sẽ dung túng hoặc xúi giục người bên dưới đấu với nhau.
Long Tác Tác ngơ ngẩn nhìn Dương Thiên Diệp. Dương Thiên Diệp mỉm cười:
- Sao vậy
Long Tác Tác ngẩng đầu nhìn đỉnh màn, nhìn trụ giường, xoa cái chăn đệm trơn nhẵn mềm mại, nói:
- Ta mới nghĩ, muội làm thế nào lại có tài phú lớn như vậy, lại có những câu mà con gái trong nhà nói ra được. Hiểu biết này, sợ rằng cha ta cũng không biết được như muội. Muội… rốt cuộc là người như thế nào?”
- Ta?
Dương Thiên Diệp hốt hoảng, ánh mắt nhìn Long Tác Tác đột nhiên lộ ra nhiều thương cảm:
- Tỉ có thể bỏ xuống, muội không thể bỏ được! Tỉ có thể giao trách nhiệm cho người khác, muội giao không được, ta rất ngưỡng mộ tỉ là người có cuộc sống đơn giản như vậy.
“Cộc cộc cộc”
Cửa phòng gõ lên ba cái, yên tĩnh giây lát, bên truyền đến tiếng nói của Mặc Bạch Diệm:
- Cô nương, Lý Ngư đến rồi.
Hai người trong phòng cùng mở mắt to nhìn nhau, đầy kinh ngạc.
Đã muộn như vậy rồi, hai người thật sự không có ngờ Lý Ngư sẽ đến, đêm nay vừa cùng Lại Đại Trụ phát sinh xung đột, một hồi mâu thuẫn dữ dội, huynh ấy lại đến đây?
Hoảng hốt một lát, Long Tác Tác buột miệng hỏi:
- Lang quân đến ư? Huynh ấy không sao chứ?”
Ngoài cửa, Mặc Bạch Diệm nói:
- Lý tiểu lang quân không có việc gì, có điều trong đêm nay, không ít người xấu đều theo dõi, nhất định theo hắn đến đây, nguy cơ trùng trùng, thật không dễ dàng!
Mặc Bạch Diệm còn chưa nói xong, Long Tác Tác đã vội xuống giường, đỡ bụng lớn xông ra cửa.
Không đợi Long Tác Tác mở cửa, Dương Thiên Diệp đã phủi khăn trải giường, vùng người đứng lên, chạy vụt đi, cầm nhẹ tay Long Tác Tác, thái độ không tốt lắm:
- Tỉ điên rồi, mặc như thế này đi ra à!
Lúc này hai người đều mặc đồ mỏng manh, mở cửa lúc này, không quản bên ngoài Mặc Bạch Diệm đang đứng, mà còn có Lý Ngư thì sao, ai cũng có thể nhìn thấy.
Long Tác Tác bị lời nói làm thức tỉnh, vội cuống lên mặc bộ y phục khác, Dương Thiên Diệp mặc váy ngoài, thắt đai áo, nhìn dáng dấp Tác Tác như vậy, trong lòng chợt nổi lên sự đố kỵ:
- Đêm nay nhất định nhiều nguy hiểm, anh ta có mạo hiểm cũng đến đây hay sao? Thật sự không sợ đứa bé chưa sinh ra thì đã không có cha à, người này thật là không biết việc nặng nhẹ. Thật ngu ngốc!
Cùng đêm đó, Cát Tường nằm trên chiếc giường nhỏ, bên trái là Thâm Thâm, bên phải là Tĩnh Tĩnh, ba cô gái đang lặng lẽ nói chuyện. Đó là thời tiết đã vào thu, khí trời đã không còn nóng bức, nhưng người trong lòng nôn nóng, tựa như một thời gian còn chưa tan đi.
- Lý Ngư đêm nay không về nhà sao? - Thâm Thâm hỏi.
- Chắc là công vụ bận rộn, không thể về được.- Cát Tường đáp.
- Đêm nay Long Tác Tác cũng không về.- Tĩnh Tĩnh nói.
Thâm Thâm nói:
- Đại Nương chắc cũng lo lắng, một đêm hỏi mấy lần, cấm đi lại ban đêm mới an tâm.”
Tĩnh Tĩnh thương cảm nói:
- À, ai bảo đó là máu mủ nhà Lý gia cứ!
Thâm Thâm nói:
- Vậy thì sao, nhìn bà ấy nôn nóng như vậy, chắc là sẽ sinh ra con trai!
Thâm Thâm kéo bả vai Cát Tường:
- Nhìn Cát Tường xem, một vẻ mặt phúc hậu, tương lai cháu đích tôn cho nhà Lý gia, khẳng định là Cát Tường chúng ta.
Cát Tường ngượng ngượng:
- Nhìn mọi người xem, đều là con gái chưa lấy chồng, cái gì cũng đều nói được!
Tĩnh Tĩnh cười nói:
- Dù sao tỉ Cát Tường cũng rất nhanh cùng Lý Ngư thành thân rồi.
Thâm Thâm nói:
- Nên ở Trường An thành thân, nếu không đến chỗ Lũng Tây, là nơi của người ta, sẽ không dễ chịu đâu.
Cát Tường lắc đầu nói:
- Trường An? Chỉ sợ là không kịp rồi.
Thâm Thâm nói:
- Làm sao không kịp, muội nhìn Tiểu lang quân gần đây cũng không nói chuyển đến Lũng Hữu, Long Tác Tác còn ở Trường An mở cửa tiệm, hẳn sẽ chưa đi Lũng Hữu đâu.
Cát Tường do dự có nên nói sự thật với họ hay không. Cát Tường là cô nương lòng mềm yếu, hoàn cảnh từ nhỏ khiến cho nàng không chịu nổi khi được người khác đối tốt với mình, người bên cạnh đối với cô ấy thân cận một ít, nàng đều hận không thể móc tim ra tặng cho mọi người, lúc này sao còn có thể che giấu.
Cát Tường hạ thấp giọng nói:
- Ta nói cho hai muội một chuyện, hai muội ngàn vạn lần không được nói cho bất kì ai, Tiểu lang quân căn dặn nhiều lần, nói ta không được tiết lộ ra ngoài.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh lập tức nhích đến gần, khẩn trương nói:
- Tỉ nói đi, tỉ nói đi, miệng chúng muội nhất định đóng chặt lại.
Cát Tường nói:
- Hai muội gần đây có nhìn thấy Trần Phi Dương không?
Hai người đều lắc đầu:
- Không có, có điều chúng muội vốn cũng không chú ý anh ta, người này cứ nói năng bỗ bã nịnh bợ tiểu lang quân, giống như không có tác dụng gì, ai hiểu anh ta đang làm gì.
Cát Tường thở nhẹ một tiếng, nói:
- Trần Phi Dương là bạn bè với tiểu lang quân lúc ở Lợi Châu, bình thường nhìn anh ta tựa như không có tác dụng lớn gì, nhưng thực ra lại gần như hiểu mọi việc, tiểu lang quân luôn yên tâm giao việc cho anh ta làm. Bây giờ anh ta đang âm thầm tìm cách chuẩn bị rời khởi Trường An, rất nhanh sẽ có kết quả.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh nhìn nhau nghi hoặc. Tĩnh Tĩnh không nhẫn nại hỏi:
- Thật vậy sao? Chúng muội hoàn toàn không biết, muốn đi thì đi, vì sao phải thần bí lén lút như vậy?
Cát Tường trầm mặc một lúc, nói:
- Lý Ngư và Khang Ban Chủ, Lưu đại ca có Hoa Lâm vốn là quan hệ tám sào tre đánh không tới, vì sao giao tình nồng hậu như vậy? Các người còn chưa hiểu sao?
Thâm Thâm chấn động, kinh ngạc nói:
- A! Lẽ nào... lẽ nào tiểu lang quân cũng là một trong số tử từ mà được Hoàng đế phóng thích về quê vào ngày mùng chín tháng chín năm ngoái?
Cát Tường gật đầu nói:
- Lý Ngư là vì cha báo thù, giết đại đạo bị triều đình chiêu an, cho nên tự nhận không lỗi lầm, không cam lòng bước vào đường chết. Tâm ý của các muội, ta đã hiểu rõ, cho nên mới nói chuyện này cho các muội, bây giờ các muội đã hiểu chưa?
Tĩnh Tĩnh nói:
- Hiểu rồi! Chẳng trách tiểu lang quân có lúc thần bí như vậy.
Thâm Thâm nói:
- Mùng chín tháng chín sắp đến rồi! Nói như vậy, chúng ta cũng rất nhanh thì đi rồi.
Cát Tường nói:
- Đúng vậy, trong mười ngày tới, chúng ta sẽ đi.
Tĩnh Tĩnh miệng há to, kinh ngạc hồi lâu, bỗng nhiên nói:
- Ba tỉ muội chúng ta phải thật đoàn kết, mới không bị người bắt nạt!
Thâm Thâm chỉ tay vào trán Tĩnh Tĩnh một cái, nói:
- Nói hồ đồ gì vậy, Cát Tường của chúng ta là ai? Ai có thể bắt nạt? Ai dám bắt nạt? Chỉ có hai chúng ta số khổ như vậy, sau này dựa vào tỉ Cát Tường bảo vệ nhiều.
Cát Tường vội nói:
- Chị Thâm Thâm, Tĩnh muội, hai người nặng lời rồi. Nói đến trải qua xuất thân, ba người chúng ta đều khổ như nhau, nên cùng cảnh ngộ thông cảm cho nhau.
Tĩnh Tĩnh vui mừng, vội trèo lên, quỳ xuống trên giường nhỏ, kéo Cát Tường và Thâm Thâm:
- Không bằng đêm nay chúng ta kết nghĩa chị em đi, bái làm chị em khác họ đi!
Thâm Thâm vừa nghe, đưa chân qua người Cát Tường, đạp vào mông Tĩnh Tĩnh, mắng:
- Muội kết nghĩa chị em cái rắm ấy! Chúng ta hôm nay vốn là chị em một nhà, không mất lòng nhau, tình cảm thắm thiết, bất cứ việc gì đều dựa vào Cát Tường làm chủ, cần gì phải bái kết nghĩa chị em?
Thâm Thâm lớn hơn Tĩnh Tĩnh một năm, nhưng từ là chị đã quen ra quyết định thay em gái, tính cách xử xự tinh tế hơn Tĩnh Tĩnh, bây giờ tỉ muội nàng đang ôm bắp đùi Cát Tường, kết nghĩa chị em ư? Nếu theo tuổi thì nàng là đại tỉ rồi, Cát Tường sẽ vui sao. Nên nàng không dám mạo hiểm.
Tĩnh Tĩnh không hiểu ý đó, xoa mông nằm lại xuống, cong miệng nhỏ nói:
- Không kết thì không kết, tỉ đá muội làm gì, tỉ Cát Tường, tỉ xem Thâm Thâm bắt nạt muội như vậy, tỉ cũng không quản sao!
Tĩnh Tĩnh cũng không ngốc, tuy không nghĩ được nhiều như Thâm Thâm, nhưng không quên lợi dụng thời cơ nịnh nọt Cát Tường.
Trong chợ Tây, một trận tranh đấu vừa nổi, theo phe nào vẫn chưa xếp hàng, liên minh vẫn chưa liên minh, đối lập chưa có chính thức khai chiến, vậy mà trong trạch viện Dương gia Phường Diên Khang có ba cô gái đã liên kết thành đoàn đội rồi.