Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 334 - Chương 209: Tin Tức Bất Ngờ

Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 209: Tin tức bất ngờ

Chương 334: Vô cùng cấp bách (hạ)

Lý Ngư đã chuẩn bị rất cẩn thận chặt chẽ, thời gian sắp đến rồi.

Mùng 9 tháng 9, hắn phải chết.

Cho nên, hắn phải đi, đi sạch sẽ gọn gàn, không thể để quan phủ truy bắt, không thể để cố nhân chế nhạo, trước khi phải “chết”, một cái chết tất yếu, đương nhiên không thể chết lại một lần, như vậy có thể bảo toàn danh tiế, có thể bình yên viễn độn, chẳng phải lưỡng toàn kỳ mỹ hay sao?

Cho nên, trong thời gian cấp bách này, Lý Ngư bận rộn chuẩn bị, chuẩn bị để “Chết!”

Thế nhưng, người ngoài thì lại không cho là như vậy, bởi có người cứ liên tục tới quấy rầy hắn.

Sáng sớm hôm nay Tây thị đệ tam lương - Đệ Ngũ Lăng Nhược cô nương tới.

Đệ Ngũ Lăng Nhược là người quản lý tiền tài kiêm hàng cứu trợ cho Vương chợ Tây chẳng có nghiệp vụ nào liên quan đến vị Thị Trưởng Tây Thị Thự là hắn, nhưng không liên quan thì không liên quan, vị Đệ Ngũ cô nương này sáng sớm đã tới Tây Thị Thự, lý do là viện lạc tam tiến Tây Thị Thự cản ánh sáng của nhà cô ấy.

Lý Ngư đứng ở trong tứ hợp viện, nhìn kiến trúc nhà trệt của hắn, rồi mới ngước lên nhìn lên căn nhà dù ba tầng, độ cao thấp tương đương với tòa nhà cao sáu tầng của Đệ Ngũ cô nương, căn bản không nghĩ ra tại sao viện tử của mình lại có thể cản ánh sáng nhà người ta được.

Đệ Ngũ cô nương nghe xong nghi vấn của hắn mặt không đỏ chút nào, mà rất bình tĩnh, nàng nói ánh sáng chỉ là một biểu thuật đại khái, còn thật ra là tứ hợp viện của Lý Ngư ngay dưới lầu nàng ta, hơn nữa còn là tứ hợp viện tam tiến, như một chữ “Mục”, nhìn rất khó chịu, có cảm giác tụ âm.

Ngay sau đó, bắt đầu chuyển sang vấn đề phong thủy và kiến trúc. Lý Ngư cùng Đệ Ngũ Lăng Nhược giằng co tranh luận mãi mới tiễn được cô nàng Đệ Ngũ Lăng Nhược đi. Đang được yên tĩnh suy nghĩ mình nên “chết” như thế nào, thì hai huynh đệ Lý Bá Hạo cùng Lý Bá Hiên lại dẫn tới hơn một trăm người.

Những người này do Lục Hi Chiết dẫn đầu, toàn là đám giang hồ du hiệp phụng mệnh của Lý Ngư, tham gia săn giết ở Chợ Tây, bắt gặp vẻ mặt ngây ngốc của Lý Ngư.

Tuy hắn không đếm, nhưng lúc đó anh hùng hào kiệt trong đại tửu lâu phường Tu Chân Trường An chắc khoảng bảy tám chục người, trải qua một trận đột phá vòng vây, săn đánh một trận ở chợ Tây, tính toán quân số dường như cũng không giảm, mà ngược lại còn gia tăng. Điều này hắn không những không vui mà còn thấy phiền phức.

Vấn đề là hai gã ngốc Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên cũng không rõ vì sao số người lại gia tăng. Thứ duy nhất họ có thể nhớ biểu hiện của Lục Hi Chiết khá sôi nổi nên nhớ tên tuổi của gã.

Mà theo Lục Hi Chiết nói, sở dĩ nhiều người là bởi vì rất nhiều bằng hữu tốt trước khi động thủ đã đi tìm bạn tốt của mình, một người tìm ba người đến giúp.

Lý Ngư cũng không thể bởi vì nhiều người mà nuốt lời, huống chi tiền phải trả không phải của hắn, cho nên, hơn một trăm người hắn đều giữ lại, mỗi người đều trả tiền đúng hẹn.

Hắn còn hỏi thăm động viên những hào kiệt này một hồi, các hào kiệt này thì hừng hực bày tỏ trung thành với hắn, sau đó từng người từng người giải tán đi.

Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, đi nhanh đến sau tấm bình phong, Trần Phi Dương ngồi ở trên bậc thang, dựa vào cửa sắt của Đông Ly Hạ, ngủ gà gật.

Lý Ngư đánh thức y. Trần Phi Dương giật mình lau vội nước dãi trên miệng:

- Tiểu lang quân, cuối cùng ngươi đã hết nhàn rồi!

Lý Ngư cắt ngang y:

- Im miệng, nghe ta nói. Ngày hôm nay chó má gì mà lắm chuyện thế cơ chứ, cứ một hồi lại có người tới, thật là quá phiền phức. Ta hỏi ngươi, trong nhà an bài xong hết chưa?

Trần Phi Dương vội vàng gật đầu:

- Rồi! Đại nương nói với Dương A lang là muốn đi ngoại ô du ngoạn giải sầu, nhân tiện dẫn theo Cát Tường cô nương, Thâm Thâm cô nương, Tĩnh Tĩnh cô nương cùng đi. Đến Tam Lý Khê ngoài thành, có ba chiếc xe ngựa chờ sẵn, chỉ chờ mỗi tiểu lang quân đến thôi.

- Tác Tác đâu?

- Long cô nương chỉ sợ sắp lâm bồn, không thích hợp đi xa. Theo căn dặn của A Lang ngài, Long cô nương không thể làm gì khác hơn là ở lại Trường An chờ sinh. Nhưng, Long cô nương đã sắp xếp xong nhân mã, mua sắm rất nhiều hàng hóa, chỉ chờ tiểu lang quân đi là lập tức đi theo. Cũng hội hợp ở Tam Lý Khê, đi về hướng Lũng Hữu.

- Ôi, thật là làm Tác Tác vất vả. Đợi ta an toàn sẽ đền bù cho nàng ấy. “Sát thủ” đã chuẩn bị xong chưa?

- Chuẩn bị xong rồi. Ta tìm bốn người, là bốn con bạc phường Vĩnh Dương. Ta nói có người thiếu người ta tiền, muốn trốn nợ. Bọn họ cầm tiền, đồng ý sẽ làm rất đẹp. Ta chuẩn bị cho bốn người đó đao co duỗi, túi máu lấp trong chuôi đao, vừa đụng vào thân thể thì lưỡi đao rụt vào, máu chảy ra, tuyệt đối chân thật đấy.

- Tốt lắm, họ hiện ở đâu?

- Ta thuê nhà ở Phường Tụ Hiền cho họ, chỉ cần gọi một tiếng, họ lập tức đi đến sau cửa ra vào giữa hai phường Tụ Hiền Hoài Đức. Bức họa của Tiểu lang quân, ta đã để cho bọn họ ghi nhớ kỹ rồi.

- Rất tốt, ngươi nhanh chóng đi thông tri bọn họ là ta sắp đi rồi, chờ ta đến cổng…

- Bọn họ sẽ lập tức xuất thủ, tiểu lang quân sẽ mang theo vết thương chạy trốn, sau đó “rơi vào cống ngầm'. Tiểu nhân dùng số tiền lớn mua cổ thi thể, mặc y phục của tiểu lang quân vào, nước bẩn ở cống ngầm kia chảy rất nhanh, không vài ngày không mò lên được, chờ khi vớt lên được rồi…

- Hắc hắc hắc!

Lý Ngư cười gian ba tiếng, ngay sau đó lại thu vẻ tươi cười lại, nói:

- Nhanh đi! Ta lập tức đi Tây môn, để cho người của ngươi tìm cơ hội hạ thủ.

Trần Phi Dương vội vàng vâng dạ, lập tức đi ra ngoài.

Lý Ngư thở phào, cuộn lại bình phong, nhìn mọi thứ trong phòng, thì thầm trong lòng:

- Vĩnh biệt, Chợ Tây! Vĩnh biệt, Thiên Diệp cô nương...

- Tiểu Lý tử! Ngươi ở đâu thế?

- Tiểu Lý tử...

- Ai không biết lớn nhỏ thế nhỉ?

Lý Ngư vốn có oán niệm rất sâu với cái tên gọi “Tiểu Lý Tử” giận dữ ngẩng lên, thấy Lương Thần, Mỹ Cảnh hào hứng xông vào.

- Ấy, quả nhiên ngươi ở đây. Chúng tôi nhân lúc lão đại ngủ trưa nên vội tới đây đấy. Trận này, làm chúng ta bất ngờ đấy, vậy mà không cho chúng tôi đi theo, mau kể cho chúng tôi nghe đi, nói những chuyện đặc sắc mà gần đây ngươi làm đi.

Lý Ngư ngây ra nhìn Lương Thần Mỹ Cảnh, sau đó mới tỏ vẻ trịnh trọng nói:

- Sau đại loạn, nhân tâm bất ổn, lão đại tín trọng, Lý Ngư nào dám không cúc cung tận tụy, bởi vậy mới tiện lấy được khu tuần thị của mười ba đường khu. Chuyện của mấy ngày trước mà hai vị cô nương có hứng thú, đợi ta quay vể rồi kể cho các cô nghe nhé.

Mỹ Cảnh không nghe, nói:

- Không được không được, lão đại mà thức dậy sẽ bắt chúng tôi về đấy. Tiểu Lý Tử, ngươi cứ kể cho chúng tôi nghe đi đã.

Lý Ngư khóe môi co giật vài cái:

- Các ngươi có thể sửa xưng hô trước được không?

Lương Thần cười hì hì nói:

- Lý tiểu lang quân thì thấy xa lạ, gọi là Tiểu Lý tử vẫn thân thiết hơn, cách xưng hô này rất êm tai đúng không?

Lý Ngư vỗ trán bất đắc dĩ nói:

- Hai cung thái hậu, chúng ta có thể từ biệt được không.

Phường Nghĩa Ninh phía bắc Thành Trường An, một đại hán vạm vỡ như cột sắt cưỡi tuấn mã hùng tuấn cao lớn hơn rất nhiều so với ngựa Ô Trùy, nhìn chung quanh, mày rậm nhíu lại, quát to:

- Tiểu tử, ngươi chớ có dẫn Thiết mỗ đi vòng vèo đấy?

Trước ngựa, một tên nhàn rỗi dắt ngựa tức khắc đáp:

- Hầy, ngươi là khách bên ngoài, ngươi không nhận biết đường phố Trường An rồi, nên không có thể nói bậy được. Ngươi xem ta cực khổ dẫn ngươi đi tìm người, dễ lắm hay sao? Ngươi ngồi trên lưng ngựa, ta thì dựa vào hai cái chân để đi…

Đại hán như tháp sắt kia cười lạnh lùng:

- Thiết mỗ vốn đi Chử Tướng quân phủ tìm tung tích chủ nhân của ta, vị môn cấm kia có nói, ngay ở chợ Tây, không xa mấy. Là ngươi chủ động lên tiếng muốn dẫn ta đi chợ Tây. Mà ngươi dẫn ta từ đi sáng sớm đến tận bây giờ rõ ràng đang cố ý dẫn đường vòng. Ngươi cho là ta ngốc hay sao?

Vị đại hán cao to như cột sắt này chính là Thiết Vô Hoàn. Y đưa tay nhấc tên nhàn rỗi kia lên để mặt gã sát mặt mình, hùng hổ nói:

- Chớ có giở trò bịp nữa, mau dẫn ta đến Chợ Tây. Ta tìm được người sẽ thưởng cho ngươi gấp đôi. Bằng không đừng trách ta, hừ!

Thiết Vô Hoàn cười gằn, đặt tên nhàn rỗi kia lên yên ngựa, nhấn mạnh, tên nhàn rỗi kia kêu to:

- Ối đừng đừng đừng, khó chịu quá, khó chịu quá!

Thiết Vô Hoàn hừ nói:

- Đi Chợ Tây!

Tên nhàn rỗi đau khổ, chỉ tay ra sau:

- Quay…quay lại!

Thiết Vô Hoàn quành đầu ngựa, con ngựa bèn quay đầu lại hướng đó, tên nhàn rỗi kia như miếng vải rách lắc lư trên ngựa, trên đường đi kêu thảm thiết liên tục.

Bình Luận (0)
Comment