Buổi chiều, thời khắc khẩn trương nhất sắp đến.
Quản Bình Triều cũng giống như Lý Ngư, vội vàng chạy đến một ngọn núi khác để chăm sóc hơn chục thùng ong mật được đặt ở đó, Lý Ngư nhìn thấy quản sư phó đi xa, lập tức bắt đầu chuẩn bị.
Mặt trời đã hơi dời về phía tây, Lý Ngư ăn bữa trưa mang theo vào buổi sáng, lại nghỉ ngơi một hồi ở dưới bóng cây, dưỡng đủ tinh khí thần, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, liền lấy ra dao phay từ trong ngực, giấu ở trên đai lưng, chậm rãi bước thong thả ra ngoài.
- Lý Ngư, Lý Ngư lớn, Lý Ngư lớn lớn thật là tốt đẹp, ngươi ở chỗ nào vậy?
Theo tiếng kêu hồn nhiên của thiếu nữ, Hoa Cô lanh lợi chạy ra từ cửa sau của Võ gia.
Lý Ngư đã sớm chờ ở phụ cận, nghe được tiếng kêu, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn về phía ruộng hạt cải. Có sự chuẩn bị từ trước, quả nhiên có khác nhau, dù ruộng hạt cải, ẩn náu trong đó không dễ dàng bị phát giác, nhưng bởi vì hai gã thích khách đang nấp ở gần bên đường, cho nên Lý Ngư vẫn nhanh chóng tìm ra hai chỗ hơi thay đổi.
Trong lòng Lý Ngư căng thẳng, lập tức hướng bước nhanh về phía Hoa Cô nghênh đón. Hoa Cô thấy Lý Ngư, vui sướng ngoắc tay với hắn, nhảy cẫng nói:
- Hôm qua chỉ mới nghe được đoạn mở đầu, nhanh nhanh nhanh, nhanh kể cho ta, sau khi Bạch nương tử gặp lại ân nhân cũ của mình ở cầu gãy đã xảy ra chuyện gì?
Lý Ngư sợ kinh động hai gã thích khách, cũng không lộ ra, một mực bước nhanh về hướng phía Hoa Cô. Mắt thấy Hoa Cô chạy tới, bím tóc vẫn đang đập trên đầu vai, nhịp tim của Lý Ngư không tự chủ được tăng nhanh.
Lý Ngư muốn cứu Hoa Cô, nhưng hắn chỉ có một thân một mình, không dám hứa chắc nhất định có thể đối đầu với hai gã thích khách, thế nhưng chỉ cần có thể cứu Hoa Cô, để cho nàng thành công trốn về Võ Phủ đô đốc, trải qua chuyện này, Võ gia tất nhiên sẽ tăng cường đề phòng, khi đó cũng sẽ không cần lo lắng Hoa Cô lại sẽ gặp phải thích khách.
Hai gã đại hán hung ác giơ đao, vọt ra từ trong ruộng hạt cải, lúc này Lý Ngư khó khăn lắm mới tiến lên từ chỗ hai người bọn hắn ẩn náu. Hoa Cô thấy bên đường đột nhiên toát ra hai người, không khỏi giật mình dừng lại.
Nhanh lên! Gặp nguy hiểm rồi!
Lý Ngư trầm giọng hô to, xông về phía trước, thân thể đột nhiên lại tăng nhanh bước chân, túm lấy Hoa Cô đang giật mình ngay tại chỗ, co cẳng liền chạy về phía cửa sau Võ gia, vừa chạy vừa kêu to:
- Có thích khách! Người đâu mau tới, có thích khách! Bảo hộ Nhị tiểu thư...
Nha đầu Hoa Cô này cũng khá lanh lợi, mặc dù nàng vẫn như cũ không rõ vì sao có người muốn giết nàng, cũng không hiểu Lý Ngư vì sao có một chút dáng vẻ biết trước, nhưng vẫn thuận theo để cho Lý Ngư nắm tay, nhanh chóng chạy về phía cửa sau.
Lý Ngư vừa chạy vừa khẩn trương quay đầu lại nhìn, màn ném đao của gã thích khách đã gần như chia đôi Hoa Cô kia, hắn chưa bao giờ quên.
Hưu ~~
Thích khách quả nhiên ném ra đao của gã, đao hóa thành vòng ánh sáng, gào thét mà đến, may mắn mà Lý Ngư đã sớm chuẩn bị, thấy đao thép gào thét tới, lập tức đẩy Hoa Cô hướng về phía bên cạnh, quát to:
- Tránh ra!
Hoa Cô ngã nhào về một bên ruộng hạt cải, Lý Ngư cũng thuận thế ngã về một bên khác, đao biến ảo thành vòng ánh sáng gào thét mà qua ở giữa hai người, lệch một ly, liền sẽ bổ trúng cánh tay của hai người.
Lý Ngư đổ một thân mồ hôi lạnh, nhưng động tác lại là không chậm trễ chút nào, hắn tung người nhảy lên, một thùng nuôi ong đã nâng trong tay, ra sức ném đi.
Những thùng nuôi ong này lẽ ra phải đặt ở vị trí cách cửa sau võ phủ đô đốc xa hơn một chút, nhưng sau khi Quản sư phó rời đi, Lý Ngư đã dời chúng nó đến gần đây, dùng để làm vũ khí đối phó với thích khách.
Thế nhưng lần này không giống với lần trước, bởi vì Lý Ngư mang theo Hoa Cô trốn về cùng một phương hướng, đại hán ném đao lao về phía trước, cho nên thùng nuôi ong này liền bay về phía gã.
Đại hán kia lúc này hai tay trống không, nhìn thấy một cái thùng đen sì ném đến, liền dùng sức vỗ một cái, đập thùng ong về phía một bên, tuy rằng có chút tán loạn, nhưng không có vỡ nát.
Ong chúa chưa chết, ong mật mặc dù bị kinh sợ, cũng không có loạn thành một đoàn, Lý Ngư cũng biết nếu hắn cải biến quá khứ, sẽ không có khả năng mọi chuyện sẽ lặp lại, cho nên thấy biến hóa này cũng không kinh hoảng, hắn chạy ra hai bước, hét to đối với Hoa Cô:
- Mau trở lại phủ đi!
Vừa nói vừa ôm một thùng nuôi ong, lại ném ra ngoài một lần nữa.
Lý Ngư liên tiếp ném ra bốn thùng nuôi ong, thùng nuôi ong cuối cùng trong đó bị thích khách chạy theo sau bổ nát. Lại thêm ong từ ba thùng nuôi ong khác lao ra ập về phía người phát động công kích, hai gã thích khách liền bị bầy ong bao vây.
Lý Ngư nhẹ nhàng thở ra, hắn lấy dao phay ra, cẩn thận chằm chằm về phía ngoại vi, giống một con sói hơi có cơ hội liền sẽ nhào lên, nhưng hai gã thích khách đã bị bầy ong vây khốn, hiển nhiên không thể tấn công hắn.
Lý Ngư bỗng nhiên chú ý tới bên cạnh có người, quay đầu nhìn lại, không khỏi giật nảy mình, Hoa Cô thế mà không có thừa cơ trốn về phủ đệ, mà là đứng ở bên cạnh hắn, hơi hơi ngoẹo đầu, tò mò nhìn hai gã thích khách huy quyền động chân, múa đại đao đối với bầy ong.
Lý Ngư ca ca, bọn hắn là tới giết ta sao? Ta lại không có thù cùng với bọn hắn, tại sao bọn hắn phải giết ta? Hoa Cô kinh ngạc mở miệng, Lý Ngư cả giận nói:
- Nha đầu này, lá gan làm sao lại lớn như vậy, còn không mau về phủ đi.
Hoa Cô bày ra mặt quỷ đối với hắn, cười nói:
- Bọn hắn bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, còn có dư lực giết ta sao? Hơn nữa...
Hoa Cô chỉ chỉ về phía phương hướng Võ phủ, dương dương đắc ý nói:
- Ngươi nhìn đi!
Lý Ngư quay đầu lại nhìn, mấy vị gia đinh Võ phủ áo vải thô xanh đã cầm theo đao thương lao ra khỏi Võ phủ, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hai gã thích khách chỉ là chống đỡ những ong mật kia đã luống cuống tay chân, lại thấy rất nhiều người lao ra từ Võ gia, thấy không có cách nào đắc thủ, đành phải bỏ chạy.
Biết được có thích khách ám sát Nhị tiểu thư, lập tức liền có một gia đinh Võ phủ bị hù đến đổi sắc mặt chạy trở về bẩm báo đối với đô đốc, những người khác thì vây quanh Hoa Cô cùng với Lý Ngư, nghe Lý Ngư kể lại những gì đã xảy ra.
Lý Ngư cũng không biết kẻ xấu kia có lai lịch ra sao, chỉ có thể nói cho bọn hắn biết những gì đã xảy ra.
Nơi đây vô cùng sôi nổi, một số tạp dịch nữ bộc chế tác trong hậu trạch Võ gia cũng đều nghe tiếng mà chạy ra xem náo nhiệt. Phan đại nương đi ra cửa sau, mới biết được đuổi đi thích khách, cứu Nhị tiểu thư lại là con của mình. Phan đại nương không khỏi khẩn trương, vội vàng tiến lên giữ chặt con trai, nói:
- Con! Con có bị thương không? Hai gã đại hán hung ác, con làm sao lại dám xông lên chịu chết, thật đúng là hù chết vi nương.
Lý Ngư vội vàng an ủi mẫu thân:
- Mẹ! Mẹ đừng lo lắng, người xấu đã chạy trốn, con không có việc gì.
Lý Ngư nói xong, xoay chuyển ánh mắt, liền nhìn thấy một vị thiếu nữ tuổi trẻ, mặc áo xanh, mắt ngọc mày ngài, dung mạo uyển lệ, có năm sáu phần tương tự cùng với Cát Tường. Đây là lần đầu Lý Ngư nhìn thấy chính diện dáng dấp của nàng, nhưng vừa mới nhìn, trong lòng cũng đã hiểu rõ, đây chính là Nhị cô nương Diệu gia - Diệu Linh.
Diệu Linh cũng nhận ra Lý Ngư, lúc này đứng ở một bên tò mò nhìn hắn, nếu không phải bình thường hết ăn lại nằm, khi dễ tỷ tỷ, cũng là một tiểu mỹ nữ tươi đẹp động lòng người.
Cửa sau của nhà Võ gia xây tường mở rộng ra hai bên, trồng vài hàng cây to, cây cối rậm rạp, vào lúc này, một người đang nằm bí mật sát thân cây, lạnh lùng nhìn cảnh tượng sôi động trước cửa sau, đúng là Lý Hoành Kiệt bái làm huynh đệ chết sống với Hột Can Thừa Cơ.
Công chúa Đại Tùy Dương Thiên Diệp cùng với Hột Can Thừa Cơbí mật mưu tính, phân biệt trà trộn vào phủ đô đốc, đoạt quyền của Võ Sĩ Hoạch, trực tiếp từ trong tay Võ Sĩ Hoạch thu hoạch được đối quyền chưởng khống Lợi châu. Hột Can Thừa Cơ không biết Dương Thiên Diệp dự định dùng dạng biện pháp gì, nhưng biện pháp Hột Can Thừa Cơ sử dụng liền đơn giản thô bạo hơn nhiều: Giết một người Võ gia, sau đó làm cầm đầu kẻ giết người tiến về Võ gia đầu nhập, từ đó thu hoạch được sự tín nhiệm của Võ gia.
Kỳ thật nếu như có thể hại người mà không giết người, dùng ân cứu mạng vào Võ phủ, cũng chưa chắc đã không phải là một cái biện pháp. Nhưng Hột Can Thừa Cơ rất thù hận Võ Sĩ Hoạch , đương nhiên sẽ không lựa chọn thủ đoạn hòa bình như thế.
Ai ngờ, người nuôi ong không đáng chú ý kia dường như có thần trợ giúp, hắn phảng phất đã sớm biết hai gã thích khách mai phục tại chỗ ấy, vậy mà sớm một bước cứu được Hoa Cô, hơn nữa thùng nuôi ong hắn bài bố ở trên cánh động, cũng giống như là vì thế mà chuẩn bị.
Lý Hoành Kiệt ẩn náu trên cây, vốn đợi hai gã thích khách thành công, liền đi hồi bẩm Hột Can Thừa Cơ, bây giờ sắp thành lại bại, không khỏi hận đến ngứa răng. Đã kinh động đến Võ gia, lần sau còn muốn ra tay, nói nghe thì dễ? Lý Hoành Kiệt hơi suy nghĩ một chút, liền chậm rãi kéo khăn che mặt lên, ngón tay ổn định mà mạnh mẽ cũng chầm chậm siết chặt chuôi đao trên lưng.
Ở phía trên khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi con mắt hung ác, con mắt hung ác kia chăm chú tập trung vào Hoa Cô, còn có Lý Ngư đang cười xoa trán nàng.
Hai người, gã muốn giết cả đôi! Nhất là người nuôi ong kia, dám làm hỏng đại kế của tướng quân, nhất định phải chém thủ cấp của hắn, mới có thể tiết mối hận trong lòng!