Chương 353: Đống rơmi
Đệ Ngũ Lăng Nhược nép sát vào đống rơm, nín thở nằm trốn dưới đất.
- Không biết có trốn được hắn không nữa? Ta để một chiếc giày ở bờ sông, hướng về bờ bên kia. Hắn nom thấy phản ứng đầu tiên chính là nghĩ ta đã bơi qua sông rồi, chắc sẽ đuổi sang bờ bên kia.
Đệ Ngũ Lăng Nhược có chút đắc ý, rất hài lòng với thủ đoạn của mình. Nàng có tư cách đắc ý, một tiểu cô nương vừa mới mười lăm tuổi, mắt lại không thể thấy gì, dưới tình hình như vậy, không ngờ lại dựa vào sờ soạng vào cảnh vật chung quanh, nhanh chóng thiết lập bố cục như vậy. Hơn nữa ở trong bóng tối, nàng vẫn muốn chuẩn xác nhớ kỹ vị trí mình đã từng đi qua, sau đó lùi lại về vị trí cũ.
Chạy ra một khoảng cách, lại lên bờ trở về, tránh cho chỗ cũ lưu lại dấu vết.
Đủ loại như vậy, tâm tư có thể nói kín đáo cực kỳ rồi.
Nhưng, nàng vừa mới nghĩ được như vậy, chợt nghe có những tiếng sàn sạt, đống rơm rạ bị bới tung, sau đó cái mông đang nhổm lên liền bị đánh một cái rất mạnh, làm cho cái mông nàng đã tê rần.
Lý Ngư vừa mới đánh mất trụ luân, tâm tình khó chịu, cô gái nhỏ này tâm phòng bị còn nặng như vậy, trốn vào đống rơm rạ, Lý Ngư một phen bới đống rơm rạ, thấy nàng như chui đầu đâm vào đống rơm rạ, mông vểnh cong trên không trung, thật sự không khách khí đánh một cái.
Đệ Ngũ Lăng Nhược kêu “ôi” một tiếng, theo bản năng nhảy dựng lên, đầu chỉa vào trên đống cây cỏ.
Lý Ngư tức giận tóm lấy thắt lưng nàng:
- Lăn ra đây!
Một tiểu cô nương có thể nặng bao nhiêu, Lý Ngư tức giận dùng lực nhấc eo Đệ Ngũ Lăng Nhược với bờ mông đẫy đà ra khỏi bụi rơm, ném ra ngoài đất, nhìn thấy cái lỗ trong bụi rơm đó cũng thật sự không nhỏ, nghĩ rằng nàng ta ở bên trong đó thở cho dễ.
Đệ Ngũ Lăng Nhược quỳ rạp trong bụi rơm, bị hắn ném một cái này làm thất hồn bát tố, mắt tóe ngàn sao nằm im trong chốc lát mới thoáng thở gấp đều đặn, chỉ cảm thấy toàn thân nhức mỏi khó chịu, không kìm nổi giận dữ nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Ngư tức giận nói:
- Ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi nói ta muốn làm gì? Nếu đã phòng bị xem ta như người xấu, nếu không phải vì cứu ngươi, thì ta đâu đánh mất trụ luân…đánh mất bảo vật gia truyền!
Đệ Ngũ Lăng Nhược thở phào:
- Xem ra cái vòng tay kia đối với hắn thật sự rất quan trọng, nếu như hắn có ý đồ gây rối với ta, ta có thể dùng vật ấy để khống chế hắn.
Vừa nghĩ như thế, Đệ Ngũ Lăng Nhược an tâm đứng lên, ương bướng nói:
- Ngươi thật sự không là kẻ xấu? Ngươi thật là có lòng tốt cứu ta?
Lý Ngư nói:
- Đương nhiên! Con mắt nào của ngươi thấy ta đối với ngươi có ác ý hả?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Ta... Ta chính vì nhìn không thấy, cho nên mới lo lắng!
Lý Ngư nghĩ nghĩ thấy cũng thế. Lúc này không phải thái bình, hơn nữa khi hắn mới xuất hiện, cũng giả dạng kẻ xấu, cô bé này không thấy gì, nếu chỉ nghe chính mình nói vài câu liền tin tưởng mình, đây không phải là quá ngu ngốc hay sao?
- Ai! Thôi đi, so đo với một tiểu nha đầu như ngươi thì có gì mà so, nhưng trụ luân của ta…Nếu như một chốc nữa quan binh đi rồi, ta sẽ quay lại tìm kiếm, nếu bị bọn họ nhặt mất, ta phải trở về thế nào đây?
Tuy rằng Lý Ngư hiện tại dù có trụ luân cũng không biết trở về như thế nào, nhưng hắn có thể bị vật ấy đưa về cách đây mười năm về trước, dĩ nhiên cũng sẽ có năng lực đưa hắn về mười năm sau, chậm rãi tìm tòi, hẳn sẽ tìm ra được cách. Sau này không có trụ luân thì hy vọng này hoàn toàn đoạn tuyệt.
Vừa nghĩ như vậy, Lý Ngư chán nản đặt mông ngồi lên đống rơm rạ. Đệ Ngũ Lăng Nhược đang ghé lên trên đống cỏ, cảm giác được rơm rạ chầm xuống, Lý Ngư ngồi xuống bên cạnh, nàng sợ hãi lập tức đứng dậy. Giày của nàng đã để lên bờ sông một chiếc, một chiếc còn lại thì đã ném vào giữa sông trôi đi rồi, lúc này hai chân trần dính chút cỏ.
Váy ướt cũng dính trên đùi, lộ ra hai bắp chân với đường cong duyên dáng, hơn nữa lúc này những động tác của nàng lại thực sự làm động lòng người.
Nhưng Lý Ngư đang nằm trên đống cỏ, nằm gối lên hai cánh tay, đang bực mình ngắm nhìn bầu trời, không hề có ý muốn thưởng thức.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cong người giống như con mèo nhỏ, khẩn trương đứng đợi một hồi, lại chỉ thấy được Lý Ngư thở nặng nề, không hề có ý gì đối với mình. Nàng cẩn thận hỏi:
- Vật kia, đối với ngươi thật sự quan trọng vậy sao?
Lý Ngư trong lòng như chết, không thèm để ý tới nàng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược âm thầm bĩu môi, nghĩ thầm:
- Xem ra hắn thật không phải người xấu, tuy nhiên chỉ là trang sức đeo tay thôi lại coi trọng đến vậy, giống như là cha chết vậy. Ta một mỹ nhân thiên kiều bá mỵ lại nằm sấp bên cạnh hắn, hắn đều mù rồi sao!
Khó trách Khổng thánh nhân nói: chỉ có tiểu nhân và nữ tử khó nuôi dưỡng.
Để ý nàng, nàng cảm thấy hắn là người xấu.
Không để ý nàng, nàng lại cảm thấy ngươi không để ý đến mỹ mạo của nàng.
Mỹ nhân như mèo, không dễ đối đãi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đang lo lắng băn khoăn có nên lấy trụ luân ra để trả cho tên mù này hay không.
Tên mù bỗng nhiên ngồi dậy, nghiêng tai lên nghe, Đệ Ngũ Lăng Nhược cảm giác được động tĩnh, có chút sợ hãi:
- Ngươi …ngươi làm gì?
Lý Ngư vội la lên:
- Chớ có lên tiếng, có người đến.
Lý Ngư nhanh chóng đứng lên, từ sau đống rơm rạ thăm dò nhìn nhìn, chỉ thấy một đám quan binh cầm trong tay trường thương, từ trong ruộng lúa đi tới, khoảng cách ba bước đi một người, trước sau vô số hàng ngũ, từ từ mà đến, sát khí lạnh lẽo.
Lý Ngư chấn động:
- Không hay rồi! Đã xảy ra chuyện! Mau! Mau trốn đi!
Đệ Ngũ Lăng Nhược trong lòng nghi ngờ nói:
- Người nào tới rồi hả?
Lý Ngư nói:
- Quan binh, rất nhiều quan binh, không rảnh nói chuyện, mau trốn đi!
Đệ Ngũ Lăng Nhược mừng rỡ nói:
- Quan binh đến đây thì sợ gì chứ? Chẳng lẽ ngươi lại thật sự là kẻ xấu?
Lý Ngư nói:
- Ngươi biết cái gì? Không hơi đâu nói chuyện với ngươi nữa,
Hắn nhấc cánh tay Đệ Ngũ Lăng Nhược, giống như xách con gà lên.
Đệ Ngũ Lăng Nhược há mồm định kêu lên, Lý Ngư lanh lẽ bịt miệng nàng lại, đi thẳng một mạch vào trong bụi cỏ. Dưới tình hình này, đổi là ai nhìn vào thì cũng cho rằng Lý Ngư thực sự có vấn đề, Đệ Ngũ Lăng Nhược lại cho rằng đây là cơ hội duy nhất chạy trối chết, liều mạng giãy giụa, Lý Ngư tức giận nhét nàng vào đống rơm rạ được moi ra một cái lỗ để nàng ngồi vào trong đó, mình cũng vào bên trong luôn, trầm giọng nói:
- Nơi này là địa bàn của Thái tử, đám quan binh này là Tần Vương binh, nếu ngươi thông minh như vậy, dùng mông nghĩ cũng phải biết là có vấn đề chứ. Muốn chết thì ngươi cứ việc la lên!
Lý Ngư dứt lời, bỏ tay che miệng nàng ra, dùng lưng đẩy nàng, chui vào bên trong đống rơm loạn xạ.
Đệ Ngũ Lăng Nhược sinh nghi:
- Ngươi …ngươi nói như vậy là có ý gì?
Lý Ngư nói:
- Ta vừa mới quay trở lại tìm kiếm đồ vật bị mất, nghe được một đại bí mật không nên biết. Bọn họ đích thị đã phát hiện dấu vết của ta, tới giết người bịt miệng.
Nói xong, hắn đã vội vàng che lấp cửa lại.
Hắn dùng lưng để đỡ, lại không dám dùng sức, tránh cho rơm rạ đống bị đẩy ra, thân mình đỡ Đệ Ngũ Lăng Nhược. Đệ Ngũ Lăng Nhược dần dần trượt xuống, Lý Ngư lúc này ngồi hẳn vào bên trong đống rơm rạ, kết quả Đệ Ngũ Lăng Nhược liền ngồi ngang từ đầu dưới chân.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cảm giác váy mình tuột xuống, vừa tức vừa thẹn:
- Thả ta…đứng lên, váy của ta.
Lý Ngư quay đầu nhìn thoáng qua, hai bàn chân nhỏ thanh tú trắng như tuyết đang bên cạnh hai má của mình.
Hắn hạ thấp giọng nói:
- Muốn sống thì chớ đừng động đậy, nhẫn nại một lát!
Lúc này, chợt nghe bên ngoài có người cao giọng bẩm báo:
- Tướng quân, phía trước có một dòng suối nhỏ!
Chợt nghe một thanh âm hùng hậu nói:
- Tiếp tục tìm kiếm, nhất định phải tìm được người đó!
Lúc này lại có một người hét lớn:
- Lục soát đống cỏ!
- Vâng!
Theo tiếng hét lớn này, một trường thương sáng như tuyết cắm vào đống rơm, đi qua giữa hai chân của Đệ Ngũ Lăng Nhược, dính sát mặt của Lý Ngư, sợ tới mức Lý Ngư sợ hãi hai mắt không dám chớp, tròng mắt thiếu điều muốn rớt xuống.