Chương 355: Ngày khác trả lại
Nghe thấy Lý Ngư nói chuyện, trên mặt Đệ Ngũ Lăng cứng đờ, cũng may vốn dĩ khuôn mặt tinh xảo, băng vải đã che đi một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một cái miệng nhỏ, một cái mũi nhỏ, có cứng đờ cũng không bị người ta thấy được rõ ràng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe được đứng lên, nói với Lý Ngư:
- Chúng ta phải làm gì đây?
- Đi thôi, chẳng lẽ muốn ở đây chờ chết à?
Lý Ngư kéo Đệ Ngũ Lăng Nhược, chạy đi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược lúc này rất biết điều, ngoan ngoãn đi theo Lý Ngư.
Binh của Tần Quỳnh đi qua sông đuổi theo, muốn chạy trốn chỉ có ba hướng, hướng dọc theo thượng lưu, hướng dọc theo hạ lưu, hoặc là hướng về phía bên đường, Lý Ngư không chút nghĩ ngợi, đường chạy trốn là con đường lúc nãy đến, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đi dọc theo ven đường để tìm trụ luân.
- Ngươi…ngươi làm sao phát hiện được ta?
Đệ Ngũ Lăng Nhược một bị hắn nắm tay trốn, lắp ba lắp bắp hỏi. Đối với một tiểu cô nương tự xưng là khôn khéo mà nói khi dễ dàng bị người khác nắm được âm mưu, là một chuyện thật sự rất mất mặt.
Lý Ngư nói:
- Rất đơn giản, ánh mắt của ngươi không nhìn thấy gì, không ngờ có thể chạy trốn mất tăm mất tích được ư. Một người mù thử thăm dò đi về hướng sông, nhất định phải vô cùng cẩn thận, một bước một bước di chuyển tới trước, làm sao có thể vứt bỏ được một chiếc giầy? Thêm nữa, ngươi vừa mới từ Lợi Châu đến, cũng không quen thuộc địa hình nơi đây, ngươi biết con sông nào sâu sông nào cạn? Nếu đã không biết làm sao dám xuống sông?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe xong rất nổi giận:
- Ta …cho là mình vô cũng cẩn thận, không thể ngờ…lại để ra trăm nghìn kẽ hở.
Lý Ngư vừa kéo cổ, vừa lục soát một lần nữa thứ mà mình đã đánh rơi trên đường, vừa ho khan một tiếng, nói:
- Đương nhiên, đây chỉ là sau khi ta phát hiện ngươi nấp ở sau đống cỏ rơm mà phán đoán ngược lại đấy.
Đệ Ngũ Lăng Nhược rất kinh ngạc:
- Phán đoán ngược lại sao?
Nàng tinh thông thuật số học, ý đẩy ngược lại nàng có thể hiểu được, nhưng nàng cái không hiểu chính là Lý Ngư sao lại có thể lấy được kết quả, tiện đà đoán ngược lại điểm nghi ngờ.
Lý Ngư nói:
- Nếu ngươi có thể nhìn được tình hình bờ bên kia, sẽ hiểu rõ vì sao ta biết ngươi không chạy qua bên sông.
Đệ Ngũ Lăng Nhược khiêm tốn thỉnh giáo:
- Ta bây giờ nhìn không thấy gì, vì sao?
Lý Ngư nói:
- Bờ bên kia, là một sườn đất thẳng đứng cao hơn người, không ai hỗ trợ, cho dù là ta cũng không đi lên được thì ngươi làm sao có thể lên lấy được. Cho nên, ngươi không để lại bất cứ dấu vết gì, nói không chừng ta sẽ hoài nghi ngươi sẽ chạy trốn dọc theo bờ sông, ngươi cố ý tạo ra biểu hiện qua sông giả, ngược lại để cho ta liếc mắt một cái nhìn thấu.
Đệ Ngũ Lăng Nhược rất là ảo não:
- Hóa ra là như vậy...
Tiện đà tưởng tượng, hoá ra không phải nàng rất ngu xuẩn, là vì nàng giờ phút này mắt có bệnh, không nhìn thấy gì nên mới đưa ra kế hoạch sai lầm, điều này khiến nàng lại bắt đầu vui trở lại.
- Ối…
Đệ Ngũ Lăng Nhược kêu lên một tiếng, bàn chân mỏng manh giẫm lên trên mặt đất, có chút mẫn cảm và hơi đau, tuy rằng đều là đường đất, nhưng đôi chân nàng trắng mảnh mai, bàn chân non nớt, cũng không phải lao động, khi không có giày, đi đứng lên rất không thoải mái.
Nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược tính tình rất mạnh mẽ, cho nên không hề kêu lên đau đớn gì.
Lý Ngư đi rất nhanh, chỉ vì chiếu cố nàng mắt mù, cho nên đi chậm chạp lại, nhưng theo tốc độ của nàng không ngừng giảm bớt, Lý Ngư liền không kiên nhẫn được nữa. Hắn quay đầu nhìn Đệ Ngũ Lăng Nhược, đang định lên tiếng thì chú ý tới đôi chân trắng nõn nà của nàng đang chân trần giẫm lên trên mặt đất.
Bởi vì cảm giác cấn va đau đớn, nàng hơi nhón mũi chân, đang cố gắng đuổi kịp tốc độ của mình, lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
- Nào, để ta cõng ngươi!
Lý Ngư kéo lấy Đệ Ngũ Lăng Nhược. Đệ Ngũ Lăng Nhược nghĩ đến vừa nãy mới ở trên lưng hắn nên có chút xấu hổ, bối rối nói:
- Ta…ta có thể tự đi được.
- Mau lên đây đi, ít nói lời thừa!
Lý Ngư xoay người về trước, vỗ một cái trên đùi nàng, Đệ Ngũ Lăng Nhược ngoan ngoãn vươn về phía trước, hai tay vịn vào vai của hắn, Lý Ngư hai tay đỡ nhấc lấy đùi của Đệ Ngũ Lăng Nhược cõng nàng lên.
- Lần thứ hai được hắn cõng.
Tâm tư của thiếu nữ, điểm chú ý luôn luôn có chút đặc biệt, chỉ có thứ làm nàng xúc động mới là thứ nàng quan tâm nhất đấy. Lý Ngư vừa đi vừa nhìn đường, tìm kiếm trụ luân, mà Đệ Ngũ Lăng Nhược hai tay khoác lên trên vai của hắn, trong đầu suy nghĩ miên man.
- Bả vai thật nhanh, hắn nhất định rất có lực.
- Giọng nói trong như vậy, bộ dạng nhất định rất khó coi.
- Nhìn thấy vẻ mạnh mẽ cất bước của hắn, giống với con la của nhà ta vậy, hai chân cũng nhất định rất cường tráng.
- A! Cánh tay hắn bị thương, cũng vẫn chưa băng bó…
Đệ Ngũ Lăng Nhược muốn chạm vào chỗ cánh tay bị thương của hắn, nhưng lại sợ hắn đau đớn, do dự một chút, nàng vẫn từ bỏ.
- Dường như, trong ký ức của hắn chỉ có lúc nhỏ, được phụ thân cõng đi dạo một lần lúc hoa đăng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn suy nghĩ, một cảm giác an toàn tự phát nổi lên.
Yên lặng một lúc, nàng không nhịn được nói:
- Mới vừa rồi, thật sự là rất xin lỗi, ta…đã xem ngươi như người xấu.
Lý Ngư vừa nhìn chung quanh, vừa thuận miệng đáp:
- Không có gì, một cô gái tốt thì nên cẩn thận, dễ dàng tin tưởng người khác quá sẽ chịu thua thiệt. Huống chi ngươi không nhìn thấy gì thì càng nên cẩn thận. Đúng rồi, mắt của ngươi, còn có thể chữa khỏi không?
- Đúng rồi đúng rồi, ta không cẩn thận bị rắn độc cắn, sau đó…
Đệ Ngũ Lăng Nhược đầu óc chuyển rất nhanh, đang nói đến dư độc chưa hết, bỗng nhiên nhớ lại mình đã từng nói mình đến từ Lợi Châu xa xôi, nếu nói là dư độc chưa hết, ở lại địa phương là có thể chữa trị rồi. Nếu như nói không thể chữa trị được, vậy thì con đường này xa xôi, đợi cho nàng ta tới Trường An rồi, vậy thì dư độc sớm muộn gì cũng đi vào trong xương tủy, nói chi đến việc loại trừ nó.
Cho nên, Đệ Ngũ Lăng Nhược lập tức sửa lại:
- Trong lúc hoảng sợ, khi chạy trốn ta bị ngã, bị thương ngay đầu. Độc rắn có thể thanh trừ, nhưng khiến cho mắt bị thương. Kỳ thực, ta giờ cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy, vẫn có thể nhìn thấy những thứ rất gần rất gần, tầm nhìn rất kém, cho nên đến Trường An để tìm kiếm danh y.
- Thì ra là vậy.
Đệ Ngũ Lăng Nhược ở trên lưng hắn lén lút thè lưỡi:
- Cuối cùng cũng giấu diếm được.
Tuy nhiên, ngay cả nàng cũng không ý thức được tại sao lại phải giải thích nhiều với Lý Ngư như vậy, sợ hắn thật sự coi mình là kẻ mù không thể chữa được? Hắn lại không phải đến cầu thân, vậy thì giải thích với người ta nhiều như vậy để làm gì.
- Nam nhân mới vừa vứt bỏ ngươi mà đi…không phải là huynh trưởng nhà ngươi chứ?
- Đừng nhắc đến tên khốn đó nữa!
Vừa nghe hắn nhắc tới Trương Uy, tiểu cô nương lập tức giận dữ:
- Hắn là hàng xóm của nhà ta, luôn xum xoe với ta, người ta cũng thấy hình thức hắn tạm được, cũng có vẻ lễ phép, lại từng đọc sách, ai mà biết đó là một người nhu nhược nhát như chuột, thật sự là rất đáng giận!
Lý Ngư cười, nói:
- Thứ nhất trước tiên là nói về diện mạo, nữ nhân các ngươi cứ để ý vẻ ngoài nhỉ? Ta nói ngươi nghe, tìm hiểu một nam nhân phải tìm hiểu nội tâm của họ. Vẻ bề ngoài là thứ mà không đáng tin cậy. Cho dù là hắn có anh tuấn thì sao, cùng chung chăn gối hai tháng sẽ thấy quá quen thuộc. Nên tướng mạo không phải là thứ đáng để dựa vào.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhân cơ hội nói:
- Ngươi nói như vậy, không phải là bởi vì ngươi rất xấu à?
- Hứ! Ttướng mạo đối với ta mà nói, thì nội hàm còn đột phá hơn.
Lý Ngư mặc dù đang bận rộn tìm kiếm trụ luân, cũng không quên khoe khoang bản thân. Hiếu thắng đối với thiếu niên mà nói, cũng là một loại bản năng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược thở dài như bà cụ non:
- Ta bây giờ không nhìn thấy gì, chỉ có thể nhận thức nội hàm của ngươi thôi.
Lý Ngư cõng Đệ Ngũ Lăng Nhược đi về phía trước, nhìn chung quanh. Đệ Ngũ Lăng Nhược chờ trong chốc lát, không thấy Lý Ngư tiếp lời, nhịn không được nói:
- Ngươi không hỏi ta, làm sao ta cảm nhận được nội hàm của ngươi à?
Lý Ngư nói:
- Ngươi cảm nhận được cái gì?
- Con người của ngươi, khá là nam nhân! Thân hình cường tráng! Ừ…tạm thời chỉ có vậy.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói đến cường tráng, nhân cơ hội tăng lực ở tay, nhéo nhéo bả vai rắn chắc của Lý Ngư. Hứ, ai nói chỉ có nam nhân sẽ lau dầu của nữ nhân, kỳ thực nữ nhân ngoài để ý vẻ ngoài anh tuấn của nam nhân, cơ ngực cường tráng và cánh tay có lực cũng hứng thú tương tự.
Cái nhéo này làm Đệ Ngũ Lăng Nhược phát hiện động tác thăm dò trước của Lý Ngư, lập tức mẫn cảm hỏi:
- Ngươi đang tìm cái gì thế?
Lý Ngư nói:
- Ta đang tìm vật mà ta đã đánh rơi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược giật mình:
- Ngươi điên à, vật kia quan trọng như vậy sao, cònkhông khẩn trương chạy trốn, còn tìm gì chứ?
Lý Ngư nói:
- Ta phải tìm được nó, bằng không ta sẽ không thể quay về cố hương của ta, cũng không gặp được... người mà ta muốn gặp.
- Thật sao…
Đệ Ngũ Lăng Nhược thật sự không nghĩ một trang sức đeo tay, cho dù là vật gia truyền làm sao lại có thể quyết định hắn đi chỗ nào, gặp người nào. Tuy nhiên, nàng nghe nói Lý Ngư đang tìm thứ này, càng thêm xác nhận hắn là người tốt, rất muốn giao ra rồi, nhưng nghe hết, lại từ bỏ ý định.
- Hắn tìm được cái trang sức đeo tay kia thì sẽ đi ư? Cũng phải, Trường An loạn lạc như vậy, một người ở xứ khác như hắn, làm sao sẽ nguyện sống ở chỗ này. Tuy nhiên... Như thế nào cũng nên chờ sau khi mắt ta khỏi, để ta nhìn thử xem dáng vẻ của ngươi như thế nào?
Đệ Ngũ Lăng Nhược sờ sờ trụ luân trong túi áo của mình, thầm nghĩ.