Chương 362: Hôn môi
Một cô gái mù, run run rẩy rẩy băng bó vết thương, đó là cảm giác gì?
Tin rằng Đệ Ngũ Lăng Nhược cả đời cũng không quên được giờ khắc này. Bởi vì nhìn không thấy, dấu ấn trong lòng nàng càng khắc sâu.
Ruột do chính Lý Ngư tự nhét lại trong bụng mình, cũng là hắn phối hợp với Đệ Ngũ Lăng Nhược, dùng vải xé từ áo trong của nàng quấn ở bên hông, vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi thơm của nàng.
Áo ngoài Lý Ngư dính máu, áo ngoài của Đệ Ngũ Lăng Nhược lại là áo của người chết, nàng ngại xui, hơn nữa áo ngoài không sạch sẽ, cũng không đủ mềm nhẵn, nên đành phải dùng áo lót trong của Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Làm xong hết thảy Lý Ngư do mất máu quá nhiều nên đã ngất.
Đối mặt với một người hôn mê bất tỉnh, cũng không cần phải e dè nhiều, Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không mặc lại áo khoác đó nữa. Áo lót trong bị xé viền áo dưới, bởi vậy bên hông lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, mảnh mai, lại mang theo một nét mê hoặc ngây thơ. Đáng tiếc lúc này Lý Ngư hôn mê bất tỉnh, không có diễm phúc nhìn.
Lý Ngư hôn mê quá nhanh, cũng không kịp nói rõ tình hình bên trong, Đệ Ngũ Lăng Nhược lần tìm một vòng, đối với sắp xếp đồ vật trong kho đã có chút hiểu biết. Lúc này, bên ngoài đã trời tối, nhưng đối với một cô gái mù thì đêm tối cũng như ban ngày.
Sau một hồi sờ soạng tay nàng đã dính một lớp tro bụi, liền lục lần mò đi ra ngoài, đến bên thành giếng sờ thấy một cái thùng nước còn buộc dây thừng, Đệ Ngũ Lăng Nhược thử kéo nửa thùng nước lên rửa tay sạch sẽ, lại lấy một tấm vải thấm ướt rồi trở lại trong phòng, lau mặt và tay cho Lý Ngư.
Lý Ngư lúc này đã hôn mê bất tỉnh, khi bị nàng chà lau chỉ có thể rên rỉ vài tiếng, thanh âm cực kỳ hàm hồ. Đệ Ngũ Lăng Nhược lau sạch tay chân cho hắn, nhớ tới lúc trước Lý Ngư đã giúp đỡ mình, cảm giác ấm áp trong lòng dần dần tràn lên trái tim.
Nửa đêm, nghe thấy tiếng côn trùng kêu chít chít, Đệ Ngũ Lăng Nhược mới ý thức được đêm đã khuya. Nàng ở bên cạnh ôm lấy Lý Ngư. Vừa không muốn rời xa, lại sợ đụng phải miệng vết thương của hắn, cứ cẩn thận nằm như vậy một lúc lâu, mới mơ màng ngủ.
Trời sáng, xa xa tiếng gà trống gáy trời sáng vang lên, Đệ Ngũ Lăng Nhược mới tỉnh lại.
Lúc này Trường An bị quan phủ kiểm soát chặt chẽ, không có tiếng trống báo bình minh, thật ra lại khiến cho nàng có cảm giác ngủ ngon.
Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa mới tỉnh, liền theo bản năng sờ soạng bên cạnh, sờ thấy tay Lý Ngư lập tức an tâm.
Kỳ thật nam nữ chưa trưởng thành đặc biệt là thiếu nữ phần lớn đều có tâm lý ỷ lại này. Đang lúc nàng không có người thân ở bên cạnh hoặc là không thể tự chăm sóc bản thân mình, lại có người xa lạ bày tỏ thiện ý bảo vệ, sẽ nhanh chóng trở thành chỗ dựa của nàng.
Sau những chuyện đã xảy ra, nàng lại không thể nhìn thấy, nên rất ỷ lại Lý Ngư, vô cùng ỷ lại.
Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa tỉnh dậy, đã cảm thấy bụng đói kêu vang, nàng ngồi xuống, đầu tiên là vô cùng thân thiết nhéo nhéo bàn tay to của Lý Ngư, không thấy Lý Ngư đáp lại. Đệ Ngũ Lăng Nhược lập tức khẩn trương, lúc này mới phát hiện nhiệt độ hai tay Lý Ngư có chút khác thường.
Đệ Ngũ Lăng Nhược vội vàng sờ trán hắn, rất nóng!
Nàng hốt hoảng.
Sốt cao, ở đời sau, chỉ là một bệnh vặt, nhưng ở thời đại này thì khác. Y học vẫn chưa có thuốc tiêu viêm, cảm lạnh, sốt cao cũng đủ để dẫn đến cái chết, cho nên Đệ Ngũ Lăng Nhược vô cùng khiếp sợ.
Nàng vội vàng bò dậy, nhưng chân lại vướng phải chân Lý Ngư, ngã trên mặt đất.
Đệ Ngũ Lăng Nhược ảo não đập một cái, cảm giác trên mặt kéo căng hơi ngứa, thuốc chưa được đổi, cảm giác mát mẻ ban đầu đã biến mất, lúc này đã bắt đầu ngứa.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cắn cắn môi, giơ tay ra sau đầu, cởi bỏ băng che mặt từng vòng từng vòng tháo xuống, một gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp tuyệt trần, thanh lịch động lòng hiện ra.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhẹ nhàng nháy mắt vài cái tình trạng trong nhà kho dần xuất hiện trước mắt nàng. Tuy rằng rất mơ hồ, nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược không kìm được mà nở nụ cười vui vẻ. Khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ mỉm cười, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể thấy được ngày sau sẽ là một mỹ nhân điên đảo chúng sinh.
Lần trước khi thay thuốc nàng còn chưa thể nhìn thấy gì, không thể tưởng tượng được bây giờ đã có thể nhìn rõ đồ vật, thật sự là niềm vui bất ngờ.
Kỳ thật, mức độ nhìn thấy đồ vật hiện giờ của Đệ Ngũ Lăng Nhược không khác gì một người bị cận rất nhiều độ, nhưng đối với một thiếu nữ mù đã hơn nửa tháng mà nói, quả là đáng vui mừng.
Khi nàng phát hiện mình đã có thể nhìn thấy chuyện đầu tiên chính là nghiêng đầu nhìn nam nhân đang nằm trên mặt đất.
Lý Ngư nằm trên mặt đất, đầu gối lên bao tải, sốt cao làm hắn thỉnh thoảng phát ra những lời nói mê sảng mơ hồ.
Đệ Ngũ Lăng Nhược quỳ trên mặt đất, đầu ghé sát lại như một chú chó nhỏ, chóp mũi dí gần sát lại chóp mũi của hắn. Một đôi mắt to nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, cái trán cao rộng, lông mi đen cong vút, sống mũi cao thẳng, hai cánh môi hiện lên rõ rệt...
- Không khó nhìn!
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghĩ thầm trong lòng, kiêu ngạo không chịu thừa nhận hắn rất ưa nhìn, nhưng bên môi đã bật ra nụ cười vui mừng.
Tiếng mê sảng của Lý Ngư đánh thức nàng, Đệ Ngũ Lăng Nhược trong lòng căng thẳng, khẩn trương vươn tay ra, sau khi ý thức được bàn tay bị bẩn, nàng lại lật bàn tay, lấy mu bàn tay thử trán của hắn, quả thật rất nóng, Đệ Ngũ Lăng Nhược vội vàng đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài.
Qua một lát, sau khi rửa sạch mặt và tay, Đệ Ngũ Lăng Nhược quay lại trong tay còn xách nửa thùng nước giếng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn đọng lại bọt nước ươn ướt, tựa như nhuỵ hoa sáng sớm dính giọt sương.
Trước tiên nàng làm ướt miếng vải bố sạch sẽ lau mặt cho Lý Ngư. Thấy mắt hắn nặng trĩu không mở được liền biết do mất máu quá nhiều sau khi trọng thương, hơn nữa còn bị cảm lạnh. Tình hình lúc này như vậy nàng không thể đi ra ngoài tìm thầy thuốc đành phải cho hắn ăn vài thứ, tăng cường chút thể lực, có thể sẽ có chút cải thiện.
Đệ Ngũ Lăng Nhược tìm tòi trước ngực Lý Ngư, đem túi cùng một vài thứ lôi ra, cởi bỏ túi vải bố, phát hiện phía dưới có một góc đã dính máu.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cầm lấy một cái bánh nướng, đem chỗ sạch sẽ đến bên khoé miệng Lý Ngư, Lý Ngư theo bản năng mấy máy môi dưới, nhưng căn bản không thể nhai nuốt.
Đệ Ngũ Lăng Nhược càng thêm lo lắng, nàng buông bánh nướng, lấy một ít nước, nhẹ nhàng cho Lý Ngư uống, kết quả nước vừa vào môi, Lý Ngư lại bị sặc ho khan.
Mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược đỏ lên, Lý Ngư bị thương nặng như vậy, hắn có thể chịu đựng được không?
Nàng cắn chặt môi, chăm chú nhìn Lý Ngư thật lâu, sau đó bỗng nhiên cầm bánh nang lên cắn rồi cố sức nhai.
Bánh nang khô cằn bị nàng nhai thành sền sệt, Đệ Ngũ Lăng Nhược cúi người xuống, để môi nàng vào sát Lý Ngư.
Càng tới gần, Đệ Ngũ Lăng Nhược càng run rẩy hơn, nhưng trong nháy mắt hai môi tiếp xúc, thân hình đang phát run của Đệ Ngũ Lăng Nhược lập tức trấn định lại. Đôi mắt của nàng cũng khép lại, sau một lát, nàng dùng lưỡi nhẹ nhàng cạy mở đôi môi Lý Ngư...
Khuôn mặt của nàng đỏ ửng như lửa. Không biết là vui mừng hay xấu hổ...