Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 368 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 368: Trung niên mập mạp có quyền thế

Khi Lý Ngư được nâng đi ra vừa vặn nghe được Tào Vi Đà đưa lưng về phía hắn nói về ngắm cá vàng thì môi giật giật.

Liên tưởng đến truyện “Con cá vàng” mà kiếp trước từng nghe, là nguyên nhân Lý Ngư buồn cười, mà một nguyên nhân khác là, hắn hiểu rõ Đệ Ngũ Lăng Nhược này rất tinh quái, nhất là nàng mười năm sau không chỉ có tướng mạo khí chất như hồ, tâm cơ mưu lược cũng như hồ, người này không ngờ coi nàng là tiểu cô nương dễ bị lừa gạt chẳng phải buồn cười hay sao.

Lý Ngư nói với bốn thị vệ:

- Làm phiền bốn vị, có thể cho ta xuống rồi chứ.

Bốn thị vệ kia buông hắn xuống rồi đi ngay. Thấy Lý Ngư đến đây, Đệ Ngũ Lăng Nhược mừng rỡ nói:

- Ngươi... À, ca ca, huynh đã về rồi. Tìm được biểu ca bà con xa của chúng ta chưa? Hắn còn làm việc ở Thiện phòng không?

Lý Ngư ngẩn ra, Đệ Ngũ Lăng Nhược đã tới gần, nhìn hắn, nói nhỏ:

- Đại thúc kia phiền phức quá, ta không nói lai lịch của ngươi, nên nói ngươi là ca ca của ta, tên là Đệ Ngũ Quan Ngư.

Lý Ngư lại ngẩn ra, nhanh chóng liếc mắt nhìn Tào Vi Đà một cái, mặt không biểu cảm lắc lắc đầu nói với Đệ Ngũ Lăng Nhược:

- Y sớm rời khỏi phủ Thái tử rồi, chúng ta đi thôi.

Đệ Ngũ Lăng Nhược ưng thuận, định ra xe kéo dây thừng kéo xe ra, Tào Vi Đà vừa thấy, liền vội vàng tiến lên một bước, quan tâm nói:

- Tiểu cô nương, lệnh huynh tổn thương không nhẹ nha.

Ông ta quan sát Lý Ngư vài lần, gật đầu nói:

- Bị thương phế phủ, nhưng có chút phiền phức. Một khi phản phục, rất dễ ảnh hưởng tính mạng. Nếu chữa không hết, dù là khỏi ngoại thương nhưng nội thương vẫn còn, cả đời không dùng lực được, sống không bằng chết, trở thành một phế nhân.

Đệ Ngũ Lăng Nhược mặt mày thất sắc:

- Nghiêm trọng như vậy ư?

Tào Vi Đà nói:

- Nghiêm trọng? Xem thương thế của lệnh huynh, thật sự không nhẹ. Đổi là người khác có lẽ đi đời nhà ma rồi. Hắn còn sống là bất hạnh trong may mắn thôi, sao có thể nói là nghiêm trọng?

Đệ Ngũ Lăng Nhược lập tức hoảng hồn:

- Vậy…vậy phải làm sao?

Đệ Ngũ Lăng Nhược quan tâm sẽ bị loạn, hơn nữa tuổi còn trẻ, từng trải không sâu, tuy có trí tuệ, nhưng bị người này dọa vẫn đại loạn.

Tào Vi Đà lập tức ân cần nói:

- Hà hà, đừng lo. Lão phu quen biết Tôn thần y, nếu được Tôn thần y, nếu khám bệnh, tất không việc gì.

Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:

- Tôn thần y, là Tôn Tư Mạc tiên sinh?

Tào Vi Đà tự đắc:

- Ngoại trừ Tôn tiên sinh, còn có ai xứng thần y? Tuy nhiều người biết vị thần y này nhưng được gặp ông ta thì không có mấy ai đấy.

Đây cũng không phải Tào Vi Đà khoe khoang, nếu Tôn Tư Mạc mặc cho ai đều có thể gặp thì chỉ sợ y quán của ông ta đã chật kín người từ lâu rồi. Vị thần y này cũng sớm vất vả lâu ngày thành bệnh mà chết, làm sao có thể sống đến tuổi như vậy.

Đệ Ngũ Lăng Nhược trúng độc rắn, gia cảnh cũng coi như thường thường bậc trung, vào thành cũng chỉ có thể tìm lang trung khác khám chữa bệnh, căn bản không thể nào cầu vị Tôn thần y này đấy.

Đệ Ngũ Lăng Nhược lắp bắp nói:

- Nhưng…nhưng ta không có nhiều tiền để mời Tôn thần y.

Tào Vi Đà vui vẻ nói:

- Ôi chao! Nghe ngươi nói kia, nếu lão phu ra tay, thì tiền khám bệnh dĩ nhiên cũng do lão phu bao rồi.

- Đa tạ lão gia, đại ân đại đức này tiểu nữ tử suốt đời không quên.

Tào Vi Đà cố ý thi ân thể hiện thiện ý, Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng là một người thông minh, nàng sao không nhìn ra lão già này thèm mỹ sắc của mình, nhưng giờ tứ cố vô thân, lại sốt ruột cho thương thế của Lý Ngư, đành phải ra vẻ không biết.

Dù sao người này khoe khoang, ra vẻ khẳng khái bao hết tiền khám bệnh đi nhờ Thần y khám cho, đợi ca ca khỏi bệnh rồi, bản cô nương phủi mông bỏ đi, xem ngươi còn đòi gì nữa không?

Hai người đều tự tính toán, mà Lý Ngư thì đang phiền muộn trong lòng. Là người đứng ngoài, hắn hiểu rõ tâm ý của lão già kia, hơn nữa với sự hiểu biết của hắn đối với Đệ Ngũ Lăng Nhược, hắn tin tưởng Lăng Nhược cũng hiểu được. Lăng Nhược làm thế là tránh cho thương thế của hắn xảy ra vấn đề.

Mà Lý Ngư nghĩ, ruột chảy ra nhét trở lại lung tung, cũng không chú ý vấn đề tiêu độc, cứ băng bó lung tung vào, dựa vào mình tuổi trẻ, thân mình cường tráng, lúc này không có trở ngại, nhưng nếu thật sự bị viêm nhiễm, với trình độ chữa bệnh của thời đại này, chỉ sợ sẽ đi đời nhà ma.

Tôn Tư Mạc danh buông xuống thiên cổ, có lẽ y thuật của ông ta không bằng danh y đời sau, nhưng ít nhất là giỏi nhất thời này rồi, để ông ta khám cho, hẳn an toàn hơn nhiều. Vừa nghĩ như thế, vả lại Lý Ngư cũng không phải ngu quân tử không biết biến báo, lời cự tuyệt đến bên miệng đành phải nuốt trở vào.

Tào Vi Đà thấy huynh muội họ tiếp nhận “ý tốt” của mình thì rất mừng, vội hỏi:

- Ta có xe ngựa, vững vàng vô cùng, đợi ta gọi người đến đưa lệnh huynh đi ra ngoài.

Ông ta vội vàng gọi mấy hạ nhân khiêng Lý Ngư đi ra ngoài, đổi xe ngựa, lại đón Đệ Ngũ Lăng Nhược cùng lên xe, trong xe hai ngồi một nằm, không ngờ vẫn rộng rãi vô cùng.

Con trâu già đi chậm rãi trên đường, trong tiếng bánh xe kẽo kẹt, cũng không biết là giảm xóc làm rất tốt, hay là thảm trải tốt, mà ngồi rất vững vàng.

- Hà hà, cô nương cùng với lệnh huynh là ở trong thành hay nông thôn thế, binh hoảng mã loạn hay sao mà lại bị thương vậy?

Tào Vi Đà nói xong như để tránh hai chân của Lý Ngư được thoải mái mà rất tự nhiên chuyển chân sáng bên, mượn độ dập dềnh của xe mà đầu gối thường đụng vào đầu gối của Đệ Ngũ Lăng Nhược. Đệ Ngũ Lăng Nhược lại như không để ý.

Lý Ngư nằm ở trên xe thấy rất rõ ràng: Bà nội nó, đòi chen lấn đòi đụng chạm người ta, đây căn bản không phải đụng chạm, mà là tự cho mình là xử nam ngây thơ. Trò này ông đây diễn suốt khi học năm lớp sáu tiểu học rồi, ngươi nói ngươi già bao nhiêu tuổi đùa rồi làm đòi làm như thế?

Hắn vô cùng khinh thường gã trung niên mập mạp bỉ ổi này, bèn ho khan một tiếng, cuộn chân lên, vừa lúc chen vào giữa hai chân của hai người kia.

Lý Ngư nói:

- Em gái ta trước đó vài ngày bị rắn độc cắn, bị thương ở mắt, chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vào thành là để tìm thầy thuốc. Ai ngờ trong chiến loạn, gặp phải cường lương. À, nay viên ngoại ra tay tương trợ, đại ân đại đức này Quan Ngư và xá muội sẽ có ngày báo đáp.

Tào Vi Đà cười híp mắt nói:

- Không cần phải khách sáo, lệnh muội lanh lợi đáng yêu, rất hợp duyên mắt của lão phu, cho nên mới ra tay tương trợ, không cần nhắc đến đại ân đại đức gì. Đối với lão phu mà nói, chỉ là tiện tay mà thôi.

Lý Ngư tỏ vẻ “ngạc nhiên”:

- Viên ngoại có thể ra vào đông cung, hẳn cũng không phải nhân vật tầm thường.

Tào Vi Đà vui mừng vuốt vuốt chòm râu, nói:

- Đâu có, đâu có. Lão phu kỳ thật cũng không có bao nhiêu sản nghiệp, tuy nhiên toàn bộ cửa hàng Chợ Tây đều do lão phu phụ trách.

- Oa! Lợi hại như vậy ư?

Đệ Ngũ Lăng Nhược lập tức hai mắt tỏa sáng, rơi vào tầm mắt Tào Vi Đà, khiến ông ta càng thêm đắc ý.

Kỳ thật Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không phải hám làm giàu, đó chỉ là phản ứng tự nhiên khi gặp phải cự phú.

Thử nghĩ, một tiểu cô nương ở nông thôn được đến Thương Thành như mê cung khổng lồ, nhìn các thương phẩm rực rỡ xa hoa mà luôn miệng tán thưởng, nay có người đột nhiên nói với nàng: Cả tòa Thương Thành này đều là sản nghiệp của ta." Đương nhiên là có lực tác động mạnh đến thế nào rồi!

Tuy nhiên, phản ứng tự nhiên này của nàng rơi vào trong mắt Lý Ngư làm hắn đố kỵ: Có gì đặc biệt hơn người đâu. Nhìn ánh mắt của cô kia, rõ ràng cận thị nặng, có cần phải sáng đến mức lấp lánh như kia không? Hở, Chợ Tây!

Nét mặt của Lý Ngư hơi cứng ngắc, không kìm nổi hỏi:

- Không biết cao tính đại danh của viên ngoại?

- Lão phu họ Tào, tên Vi Đà!

Lý Ngư tức thì hai mắt đăm đăm: Tào Vi Đà! Lên phải thuyền giặc rồi, lúc này thật sự là lên phải thuyền giặc rồi!

Bình Luận (0)
Comment