Chương 37: Phu thê Võ thị
Võ Sĩ Hoạch năm nay năm mươi sáu tuổi, nhưng nhìn bề ngoài giống như chỉ hơn bốn mươi, lưng và thắt lưng cao ngất, tinh thần sáng láng, khuôn mặt thanh quắc, ngũ quan đàng hoàng, không cần nói hẳn lúc còn trẻ hay là hiện tại cũng là một mỹ nam tử trung niên rất có sức hấp dẫn.
Gien tốt như vậy khó trách ba cô con gái của ông ta đều như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành. Nếu Võ Sĩ Hoạch tướng mạo xấu xí mà phu nhân lại hết sức xinh đẹp thì rất khó có con cái là nhân gian tuyệt sắc trăm rũ ngàn kiều rồi. Lệ này có thể tham khảo hoàng thất nước nào đó, vô cùng thê thảm nha!
Lúc này Võ Sĩ Hoạch vừa mới rửa mặt xong, đang ngắm thê tử Dương thị mặc quần áo lót ngồi trang điểm. Vốn thê tử của Võ Sĩ Hoạch là Tướng Lý thị, bởi ốm chết nên ông ta tái giá với Dương thị, cho nên Dương thị nhỏ hơn ông ta hơn hai mươi tuổi, hơn nữa được chăm sóc kỹ càng nên hiện tại thân thể tướng mạo hết sức quyến rũ, gợi cảm. Dương thị ngồi trên gấm đôn, chiếc quần lót bị kéo căng làm lộ cặp mông tròn lẳn, tựa như đào mật chín mọng.
Võ Sĩ Hoạch nhấp trà nóng, nói với thê tử:
- Phu nhân, nàng xem có thời gian đi đến tây sương thu dọn chút đi!
Dương thị hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt đẹp liếc xéo:
- Sao thế?
Võ Sĩ Hoạch nói:
- Tối qua vi phu nhận được tin tức, Kinh Vương điện hạ và Ti Thiên Thiếu Giám Viên Thiên Cương ít ngày nữa sẽ đến Lợi Châu, ta cần phải khoản đãi thật tốt.
Dương thị giật mình:
- Thì ra là thế, thiếp biết rồi.
Bà quay lại soi vào chiếc gương đồng xanh tám góc lăng hoa cài lên chiếc trâm vàng, đột nhiên giật mình vội quay đầu lại, hỏi:
- Kinh Vương ư? Ông nói là Hoàng thập nhị tử Nguyên Tắc?
Võ Sĩ Hoạch cười đáp:
- Đúng vậy, sao thế?
Dương thị khẽ chau đôi mày lá liễu đen nhánh lại, nói:
- Khi thiếp ở Trường An thường nghe người ta nói đến câu chuyện phong lưu của vị Kinh Vương này. Nghe nói vị Kinh Vương này rất thích phô trương, thích những mỹ nhân trẻ trung, lại càng thích những cô gái xinh đẹp hoa đã có chủ, dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt họ, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Võ Sĩ Hoạch bật cười nói:
- Phu nhân nói gì vậy, có mấy đàn ông mà không yêu sắc chứ? Kinh Vương kia dù yêu thích thê tử của người khác thì sao? Ta đường đường là Quốc công, Đô đốc một châu, Thái thượng hoàng là huynh đệ với ta, đương kim hoàng thượng với ta hết sức thân thuộc, hắn còn dám có ý đồ xấu với Võ Sĩ Hoạch ta hay sao? Hoang đường!
Dương thị giận hờn liếc ông ta một cái, nói:
- Tuy rằng không dám, nhưng một sắc lang như thế dẫn vào nhà làm gì. Nếu lén lút cùng vài ca nữ thị tỳ làm họ mang thai, chẳng phải mặt mũi Võ gia chúng ta cũng mất hết đó ư? Lan truyền ra ngoài, người ta còn tưởng ông nịnh bợ Kinh Vương, hoặc là nói đó là nghiệt nợ phong lưu của ông đấy!
Võ Sĩ Hoạch ngớ ra, vuốt râu nói:
- Ồ, phu nhân nói rất đúng!
Dương thị nói tiếp:
- Còn nữa, Kinh Vương kia thích phô trương, ông lại muốn hợp ý người ta, chắc chắn sẽ khiến cho Võ gia gà bay chó sửa. Dựa vào bản lĩnh của ông không cần phải nịnh bợ Kinh Vương làm gì, tội gì phải làm khổ mình thế?
Võ Sĩ Hoạch bước lên ôm lấy bờ vai nhẵn nhụi của Dương thị, vui vẻ nói:
- Vẫn là hiền thê nói có lý. Thế thì không cần phải thu dọn tây sương nữa. Vi phu sẽ bố trí hắn ở Tích Thúy Đài. Đó là biệt uyển của Lý Hiếu Thường, hết sức thanh lệ yên tĩnh, dọn dẹp đón Kinh Vương ở là được.
Dương thị nói:
- Như vậy mới đúng! Tuy nhiên, vẫn phải dọn đẹp tây sương đó.
Võ Sĩ Hoạch ngạc nhiên nói:
- Không có ai ở thì thu dọn làm gì? Lâu không ở rất cũ kỹ rồi.
Dương thị nói:
- Ai nói không có người ở? Khách của ông không vào được, nhưng người thân của thiếp thì vào ở được đấy.
Võ Sĩ Hoạch kinh ngạc hỏi:
- Người thân? Nàng có người thân gì tới thăm hay sao?
Dương thị thở dài nói:
- Không phải là người thân tới thăm hỏi, mà là họ hàng tới nhờ vả.
Bà buông lược ngà quay người lại mặt hướng về Võ Sĩ Hoạch, âu sầu nói:
- Hôm trước thiếp nhận được một phong thư, là một người họ hàng thất lạc đã lâu.
Sau đó vẻ đầy u sầu nói tiếp:
- Năm xưa Kiêu Quả quân phản loạn, Vũ Văn Hóa Cập giết Thế tổ Minh Hoàng đế, thiên hạ đại loạn, Dương gia thiếp cũng bởi vậy mà bấp bênh, cành lá chia lìa, rất nhiều thân tộc đều lạc trong chiến loạn. May mắn trong bất hạnh, hiện giờ lại có thêm một thân nhân tìm tới rồi.
Nói tới đây Dương thị lệ hoen bờ mi, dáng vẻ hết sức đáng thương.
Thế tổ Minh hoàng đế theo như lời Dương thị chính là Tùy Dương đế Dương Quảng. Thụy hiệu của Dương đế là sau khi lập Đường triều lập quốc phong đấy, nhưng khi Dương Quảng chết đi, Dương Đồng kế vị ông ta đã thêm thụy hiệu cho ông là ta Thế tổ Minh hoàng đế. Dương thị vốn là dòng họ hoàng thất của triều Tùy, bản thân khi ở trước mặt trượng phu nhắc tới Dương Quảng dĩ nhiên sẽ dùng tôn hiệu đó.
Hơn nữa, trong lòng di tộc hoàng thất triều Tùy Dương Quảng thực sự cũng không phải hôn quân. Tài năng quân sự và trí tuệ chính trí của Dương Quảng từ xưa đến nay hiếm có trong các vị Hoàng đế, năm đó ông làm Bình Trần nguyên soái, dẫn 50 vạn đại quân vượt sông diệt Trần, vẻn vẹn ba tháng đã kết thúc 170 năm nam bắc phân liệt, tiếp tục nhất thống.
Ông thân chinh dân tộc Thổ Dục Hồn, bức hàng hơn mười vạn nam nữ bộ lạc dân tộc Thổ Dục Hồn, đuổi tới Thanh Hải Hồ, chiếm lĩnh thành Phục Sĩ Hãn Đình, thiết lập tứ quận, đem toàn bộ Thanh Hải nhập vào bản đồ Trung Hoa. Trước đó, bản đồ Trung Hoa ngoại trừ thời kỳ Lưỡng Hán từng đem lưu vực hoàng thủy phía đông xếp vào bên ngoài quận huyện, là Tùy Dương đế lần đầu tiên đem toàn bộ khu vực Thanh Hải nhập vào bản đồ vương triều Trung Nguyên, đưa vào thể chế quận huyện.
Dưới uy thế Đại Tùy, Đột Quyết Khải Dân Khả Hãn tự nhận thuộc thần của triều Tùy, “nguyện bảo tắc hạ”, còn từng nhiều lần thỉnh cầu Dương Quảng nguyện dẫn tộc chúng đổi áo mũ Hán tộc. Nhưng Tùy Dương đế không đồng ý, lấy lý do bảo tồn phong tục mà cự tuyệt.
Cố " Tư trị thông giám " tán viết: Là thời thiên hạ phàm có quận một trăm chín mươi, huyện một ngàn 255, hộ tám trăm chín mươi vạn có kỳ. Đông Tây chín ngàn ba trăm dặm, Nam Bắc vạn bốn ngàn tám trăm mười lăm dặm. Thời Tùy quá thịnh đến cực hạn rồi.”
Tùy Dương đế bình Trần nhất thống, phá dân tộc Thổ Dục Hồn, còn nhị tuần Đột Quyết, kinh lược Tây Vực, khai thác Lưu Cầu Đài Loan), tam chinh Liêu Đông, lại sai sứ các nước Ba tư, Đông Doanh Nhật Bản. Tuy rằng ông ta chỉ vì cái trước mắt, trọng võ quá mức, khiến đế quốc khổng lồ rất nhanh sụp đổ nhưng không ít Sử gia đều ca ngợi công lao của ông ta “Vượt qua Tần, Hán”. Là một nhà quân sự và chính trị gia kiệt xuất. Trong suy nghĩ Hoàng thất Cố Tùy và cựu thần dĩ nhiên đánh giá ông ta rất cao.
Võ Sĩ Hoạch thấy ái thê rơi lệ vội vàng lau nước mắt cho bà, đau xót nói:
- Chuyện đã xưa rồi đừng nhắc lại nữa. Có người thân tìm về tổ tông cũng là chuyện tốt. Không biết người thân này là người như nào, thân gia mấy khẩu để chúng ta sắp xếp.
Dương thị lau nước mắt nói:
- Cũng chỉ một người thôi. Đó là đường muội bà con xa của thiếp dẫn theo vài bộ khúc thăm dò được tin tức về thiếp, sau đó thì đến nương nhờ.
Khi Dương Quảng chết, Dương Thiên Diệp mới ba tuổi. Một đứa bé mới ba tuổi vốn chưa có khuê danh chính thức, chỉ vì Dương Quảng yêu mến nên mới đặt tên cho nàng ta trước, nhưng cũng chỉ vài tùy tùng trong cung mới biết vẫn chưa tạo sách sắc phong, tuyên dương khắp thiên hạ, cho nên Dương Thiên Diệp giả mạo họ hàng xa của phu nhân Dương thị vẫn dùng cái tên đó mà không sợ bị bà ta biết chân tướng.
Võ Sĩ Hoạch an ủi:
- Một bé gái mồ côi, lang thang vất vưởng quả thật rất đáng thương. Vậy hãy để cô ta ở trong phủ đi. Nàng là tỷ tỷ, sắp xếp cho tốt vào.
Võ Sĩ Hoạch vừa mới nói tới đây thì một nha hoàn tiến vào, chỉnh đốn trang phục trước mới thi lễ bẩm báo:
- Lão gia, phu nhân, bên ngoài phủ có một thiếu niên tự xưng là học trò của Chung Nam sơn ẩn sĩ Tô Hữu Đạo, nói có việc rất quan trọng muốn gặp lão gia.
Võ Sĩ Hoạch ngạc nhiên nhìn Dương thị. Dương thị từng ở Trường An rất lâu, nói đến nhân vật trong quan thì quen thuộc hơn so với ông ta. Dương thị gật gật đầu, nói:
- Thiếp thân từng nghe nói đến Tô Hữu Đạo này nhưng lại chưa từng gặp bao giờ. Nghe nói người này rất thần thông tạo hóa, là một ẩn sĩ có đạo hành trên Chung Nam Sơn.
Lý Ngư thuận miệng nhắc tới vị ẩn sĩ này quả thật không phải tự nhiên mà bịa đặt, lúc hắn ở trong lao từng nghe người ta nhắc tới, cũng biết rất hành tung ông ta là một câu đố ít người được gặp mặt thật ông ta, nên lường trước được Võ Sĩ Hoạch hàng năm đóng quân bên ngoài, chưa chắc biết lai lịch của ông ta, cho nên mới nói mình là đệ tử của Tô Hữu Đạo, hơn nữa còn là đồ đệ cả nữa.s
Võ Sĩ Hoạch vừa nghe thê tử chứng thực thật sự có người này, hơn nữa còn có thần thông thì cũng không dám chậm trễ, vội phân phó:
- Mời hắn nhập phủ, vào phòng khách chờ một lát, ta sẽ đi gặp hắn ngay.