Chương 372: Lựa chọn
Ngày hôm sau, Tào Vi Đà lại đến ân cần quan tâm một hồi. Lão hiểu làm thế nào để khiến một tiểu cô nương rơi vào tay giặc, phú quý, xa hoa, khen tặng, thỏa mãn lòng hư vinh của nàng, để nàng đi theo mình, mới có thể lòng hư vinh được thực hiện.
Chẳng qua, Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn cứ khờ dại như cũ, vẻ mặt sùng bái, hâm mộ thỏa mãn đầy đủ lòng hư vinh của lão, sau đó cái miệng nhỏ nhắn cong lên quay vào y quán.
Nữ nhân mà Tào Vi Đà trước kia kết giao hiển nhiên không đủ toàn diện, lão còn chưa biết rõ trên đời này đích xác là có một số cô gái như vậy, chỉ thích cái nàng thích, không bởi vì ngoại vật hấp dẫn mà từ bỏ tâm ý chân chính của mình.
Tuy nhiên, Đệ Ngũ Lăng Nhược vốn tưởng rằng ngày thứ ba Tào Vi Đà còn đến, hơn nữa sẽ vẫn bày ra bộ dạng tự cho mình là cao minh kỳ thực trong lòng nàng thì đó là một phương pháp rất ngu ngốc, nhưng, Tào Vi Đà lại không đến.
Không đúng nha! Tên bép mập kia không lý nào lại mất kiên nhẫn nhanh như thế, nàng còn chưa bắt đầu mà.
Đệ Ngũ Lăng Nhược rất tự phụ về mỹ mạo của mình tuy căn bản không thích Tào Vi Đà, thậm chí rất ghét lão, nhưng có lẽ bởi vì tự phụ mà hiểu lầm: Chẳng lẽ lại là lạt mềm buộc chặt? Không phải đâu, biện pháp đầu đất như thế, muốn dùng để đối phó với bản cô nương dung nhan thông nghi, quốc sắc thiên sắc?
Kỳ thật, Đệ Ngũ Lăng Nhược đang nghi oan cho Tào Vi Đà.
Tào Vi Đà không phải muốn chơi lạt mềm buộc chặt gì cả, phương pháp đó với lão mà nói quá cao, lão chơi không được.
Sở dĩ lão chưa tới, là bởi vì lão đột nhiên gặp một đống chuyện phiền toái.
Trả thù của Phong Đức Di tới nhanh như vậy, hắn mượn thân là khâm sai đại thần, phụ trách chỉnh đốn toàn bộ Trường An, lấy cớ hội nghênh đón thiên tử hồi kinh vì thế yêu cầu tạm dừng kinh doanh. Mà mấy ngày hôm trước, chợ Tây lại xảy ra mấy sự kiện giết người, càng là lý do cho quan phương.
Bao che người ta ban đầu giờ biến thành làm khó dễ người ta, nhân viên chấp hành phía dưới nhân cơ hội ăn làm khó dễ đủ loại, khiến cho Tào Vi Đà sứt đầu mẻ trán.
Cho nên, Đệ Ngũ Lăng Nhược bên này có được thanh tĩnh khó có được.
Lúc này, Tôn Tư Mạc đang định phái dược đồng xuống nông thôn mua thuốc vật liệu, mấy ngày qua ông đã biết hoàn cảnh mà huynh muội Đệ Ngũ Lăng Nhược gặp phải, liền tốt bụng hỏi thăm, có cần đưa hai huynh muội họ cùng đi nông thôn hay không.
Đệ Ngũ Lăng Nhược và Lý Ngư ở trong y quán không biết ngày nào tháng nào, Tôn Tư Mạc đối với tình huống bên ngoài thì lại rất rõ, nay thành Trường An đã một lần nữa khôi phục thái bình, có thể tự do xuất nhập rồi. Quan phủ cũng khôi phục thống trị, một vài sự kiện rối loạn đã nhanh chóng bình ổn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược ước gì mau chóng rời khỏi, tránh cho tên mập “Lạt mềm buộc chặt" kia đến “trói” nàng, cho nên vui vẻ đồng ý. Tôn Tư Mạc để hai người đi chuẩn bị xe bò thu mua dược liệu do bốn gã dược đồng hộ tống xuống nông thôn.
Xe bò này là chuẩn bị dùng để chở dược liệu không có nóc xe, tuy nhiên dùng để thay đi bộ vậy là đủ rồi, hai người liền ngồi lên xe, chiếc xe chầm chậm chuẩn bị ra khỏi thành.
Thành Trường An vừa mới khôi phục thái bình, một số ít người chạy nạn còn chưa trở về, người đi lại trên phố chợ Trường An cũng không nhiều, bọn họ vừa mới qua một giao lộ, lại phát hiện trên đường đột nhiên có rất nhiều quân sĩ, năm bước một tốp, mười bước một trạm canh gác, vô cùng trang nghiêm.
Thấy có xe đến, lập tức binh lính tiến lên, chỉ huy bọn họ dừng lại, không cho đi lại.
Tôn Tư Mạc có thân phận y quan, lại là đệ nhất thần y danh quán Trường An, danh hiệu cực kỳ vang dội. Dược đồng thông báo danh hào chủ nhân nhà mình, binh lính kia lập tức không làm khó bọn họ nữa, chỉ cảnh cáo:
- Không cần lo lắng, Hoàng đế hôm nay hồi kinh, sẽ vào thành ngay, các ngươi cứ tránh ở bên đường, chớ có đi lại, đợi xe ngựa bệ hạ đi qua rồi thì hẵng tiếp tục đi.
Nghe người ta nói như vậy, bốn dược đồng liền đánh xe ngựa ở ven đường, lẳng lặng chờ. Qua gần nửa canh giờ, thấy kỳ phiên phấp phới, nghi thức pháp luật sâm nghiêm, đội ngũ Ngự lâm quân kéo dài.
Ngự liễn Thiên tử ở giữa, Thái Tử Lý Kiến Thành thúc ngựa đi bên cạnh, rất nhiều vương hầu, hoàng thân hòa quan viên nghênh giá đi xếp hàng dài phía sau, chậm rãi đi trên đường.
Lúc này còn chưa có lễ quỳ xuống, ngự giá thiên tử đi qua, người qua đường chỉ đứng trang nghiêm bên đường, hạ thấp người chăm chú nhìn lễ là được. Bốn dược đồng và dân chúng bị ngăn lại đều đứng trang nghiêm, Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng đỡ Lý Ngư, đỡ gối ngồi trên xe cung kính hướng về thiên tử.
Lý Kiến Thành cưỡi một con bạch mã hùng tuấn đi bên cạnh đoàn tùy tùng, ánh mắt hơi nhìn chung quanh, người đi đường vốn không nhiều, lúc này ngoài này còn ở trên xe ngoại trừ Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược trên xe ra thì không có ai cả, bị y liếc nhìn là thấy.
Lý Kiến Thành vừa thấy Lý Ngư, trong mắt lập tức có tia vui mừng, hơi đè cương ngựa, đợi một thị vệ tới gần, lặng lẽ thì thầm vài câu. Thị vệ kia đảo qua, thấy được người mà Thái tử chỉ bảo, khẽ gật đầu, chậm rãi thúc ngựa.
Ngự giá của Hoàng đế, đội ngũ văn võ bá quan đi qua, phía sau còn có nghi trượng và quan binh hộ giá rất dài, đợi đại đội nhân mã đi qua, binh lính gác hai bên mới có đầu mục đến, phất tay thét ra lệnh rút lính gác, dân chúng hai bên đường phố bắt đầu được đi lại.
Đúng lúc này có bốn thang niên mặc áo đơn bỗng đến trước xe Lý Ngư.
Người đi đầu thi lễ với hắn, nói to:
- Mấy ngày trước được tiểu lang quân truyền báo tin tức, chủ nhân nhà ta cảm kích không ngừng. Lúc ấy bận việc.. đi gặp bề trên trong nhà không kịp nói cảm tạ. Nay chủ nhân nhà ta đã trở về, muốn mời tiên sinh đến gặp mặt để nói cảm ơn.
Một dược đồng nói:
- Vài vị quý nhân nhận lầm người rồi, trên xe này chỉ có hai huynh muội, cũng là người bệnh của y quán chúng tôi.
Thanh niên kia mỉm cười nói:
- Không lầm đâu, người mà chúng ta mời chính là vị tiểu lang quân đang ở trên xe đấy.
Lý Ngư vịn thành xe, hướng về trước, nghi hoặc hỏi:
- Chủ nhân nhà ngươi?
Thanh niên kia nói:
- Đúng vậy, đúng là chủ nhân nhà ta. Chủ nhân nhà ta họ Đông, tiểu lang quân đã nhớ ra chưa?
Lý Ngư tim đập thình thịch, đã hiểu ngay, vừa rồi Thái Tử đi qua hẳn đã thấy mình rồi. Tuy nhiên, hắn cũng không muốn qua lại với vị Thái Tử đoản mệnh này, bèn cười xòa nói:
- Chỉ là một lời nhắn mà thôi, không có gì phải nói cảm ơn. Kính xin bẩm báo quý chủ nhân, nói rằng…
Thanh niên kia cười đầy uy nói:
- Tiểu nhân chỉ phụng mệnh đến, chứ không quyết định thay chủ nhân được. Tiểu lang quân xin ở lại, có lời gì cứ gặp chủ nhân ta rồi nói, chớ làm khó tiểu nhân. Tiểu nhân không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Lý Kiến Thành ngày ấy lòng đầy tâm sự, nên cũng không nghĩ ra giữ lại người báo tin này mà bảo hắn đi. Tuy nhiên lần này đi Đồng Xuyên hộ giá trở về, mới nghĩ đến việc nguy cơ này tuy đã được giải trừ nhưng tiếp sau rất nhiều phiền toái, cần kết nối với người biết chuyện, nhất là Nhị đệ Tần vương kia nay đang bao vây tiễu trừ Dương Văn Can.
Hoàng đế tuy đã tin y không có ý mưu phản, nhưng Dương Văn Can không chịu ngồi chờ chết sẽ thật sự làm phản đấy, đây chính là tâm phúc của y, trời biết Tần vương trở về, có chế ra chút chứng cớ gì cắn chết y hay không.
Như vậy, có liên hệ rất nhiều với “nội gián” Phong Đức Di của Thiên Sách phủ, đối với y cực kỳ quan trọng. Nhưng hai người họ một là Thái Tử đương triều trong phong ba, một là khâm sai đại thần quản chế Trường An đều là nhân vật nơi đầu sóng ngọn gió chưa có cơ hội lén kết nối.
Mới vừa rồi Phong Đức Di ra khỏi thành tới đón Hoàng đế, cùng đội ngũ với y, liên tiếp đụng mặt vài lần, đều là một vẻ mặt đặc thù, thậm chí một ánh mắt đặc thù đều không có cho y. Cho nên, Thái Tử thấy Lý Ngư, tin tưởng hắn là người của Phong Đức Di, dĩ nhiên không chịu từ bỏ mối liên hệ trọng yếu này.
Thấy thái độ bốn người kiên quyết, không đi theo họ là không được. Lý Ngư hơi do dự, nói với Đệ Ngũ Lăng Nhược:
- Ta đi theo họ một chút.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói nhỏ:
- Là người của Thái Tử?
Lý Ngư nói:
- Ừ, Đối với ta cũng không ác ý, ta đi ứng phó xem sao. Nay hiếm được cùng Tôn thần y xuống nông thôn, tin tưởng người nhà của ngươi rất lo lắng, đừng để cha mẹ ngươi sốt ruột nóng ruột nóng gan. Ngươi đi về trước đi, việc bên ta xong sẽ đi tìm ngươi ngay.
Đệ Ngũ Lăng Nhược do dự một chút, gật gật đầu.
Kỳ thật trên đường đi này nàng đã tính toán, sau khi trở về nên nói với cha mẹ như thế nào. Chuyện nhà mình tự mình biết, Đệ Ngũ Lăng Nhược biết cha mẹ nàng nghèo khó sinh keo kiệt, tiếp đãi một thanh niên trai tráng, chi tiền thuốc men dưỡng thương cho hắn, rồi hầu hạ hắn, cha mẹ nhất định không bằng lòng.
Đương nhiên, quan trọng hơn là, nàng hy vọng Lý Ngư có thể ở lại, tiếp cận Thái Tử.
Biết trước tương lai chỉ có một mình Lý Ngư. Đệ Ngũ Lăng Nhược dù thông minh sắc sảo đến mấy cũng nhìn không tới chuyện vài năm sau. Trong mắt nàng, trong mắt nhiều người trong thiên hạ, đương kim Thái Tử Lý Kiến Thành chính là thiên tử Đại Đường tương lai.
Đương kim Hoàng đế tuổi tác đã cao, Thái Tử tiếp vị là chuyện sớm muộn, nam nhân của mình nếu như có thể có quan hệ với Hoàng đế tương lai vậy thì với hắn mà nói là cơ duyên hiếm có đến thế nào.
Đệ Ngũ Lăng Nhược không phải con gái bình thường trong đầu chỉ có hoa trước dưới ánh trăng gì đó, thứ nàng muốn rất nhiều, nàng đương nhiên hy vọng nam nhân của mình sự nghiệp thành công, đầu đội trời chân đạp đất.
Cho nên, Đệ Ngũ Lăng Nhược chỉ hơi do dự, liền gật đầu:
- Băng ca ca, chuyện bên Thái Tử xong ngươi nhất định phải tới nhà ta đấy.
- Ừ! Tại Trường An ta chỉ quen biết mỗi ngươi. Yên tâm, nhất định sẽ đi tìm ngươi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược gật gật đầu, cười với hắn, trong lòng thầm nghĩ: Đợi ngươi đến, ta sẽ cho ngươi một sự ngạc nhiên lớn.
Nàng nhảy xuống xe, mở mở tấm chắn gỗ ra, để bốn thị vệ Đông cung nâng Lý Ngư xuống xe.
“Ngạc nhiên lớn” mà Đệ Ngũ Lăng Nhược suy nghĩ, một là miếng trang sức đeo tay "Gia truyền" của Lý Ngư còn trong tay nàng, tuy nhiên, Đệ Ngũ Lăng Nhược nghĩ, đồ gia truyền nhà người ta, không phải là truyền cho người vợ, lại thông qua người vợ truyền hậu nhân hay sao. Mình đã cầm rồi, dù sao sớm muộn cũng truyền lại, không bằng cứ đưa trả cho người ta.
Đệ Ngũ Lăng Nhược chỉ cho rằng đó là một khối bảo thạch, cũng không biết nó có tác dụng thần kỳ, lúc này cũng không nói ra. Trong lòng hắn nghĩ hy vọng đến lúc đó có thể cho Lý Ngư một "Niềm vui bất ngờ". Mà một bất ngờ lớn khác, là nàng hy vọng Lý Ngư tới, nàng sẽ nói với cha mẹ tình ý của mình và hắn.
Khi đó, Lý Ngư hẳn đã được Thái Tử ban thưởng hoặc là được Thái tử trọng dụng, cha mẹ dù hơi thực tế, nhưng có một vị rể hiền như vậy tất cũng sẽ không gây khó dễ, mình và hắn ắt sẽ trở thành một đôi rồi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược tính toán, ngọt ngào chia tay Lý Ngư, theo bốn dược đồng xuống nông thôn. Lý Ngư đi theo thị vệ, ở trong thành rẽ ngang rẽ dọc lúc lâu một mới rẽ vào cửa sau Đông cung.
Xe chạy về hướng hoàng cung, vừa lúc có một chiếc xe chạy đến, Lý Ngư ngồi trong xe, qua rèm xe bị gió hất lên, thấy một chiếc xe xa hoa chạy qua, nhưng cũng không để ý. Nếu như là Đệ Ngũ Lăng Nhược thấy, nói không chừng có thể nhận ra chủ nhân của chiếc xe kia đang ngồi trong xe chính là Tào Vi Đà.
Tào Vi Đà hai ngày qua gặp đủ phiền toái, chịu đựng đến cùng, chuẩn bị một phần hậu lễ đi gặp Phong Đức Di, đáng tiếc, cửa đóng chặt, mà ngay cả cửa cũng không vào được. Tào Vi Đà ngồi trong xe, hai mắt vô thần, lão biết, chỗ dựa của lão đã xong rồi.
Sau này, nên đi đâu về đâu đây?
Tào Vi Đà càng nghĩ càng phiền não, đột nhiên cảm thấy cuộc sống Đại Lương trước đây của mình thoải mái dễ chịu hơn nhiều, tội gì phải khổ đi làm Vương chợ Tây làm gì, giờ nghĩ lại thấy tiếc, nhưng không thể quay lại được nữa.
Trên đời quả hối hận nào có thể ăn được chứ…