Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 39 - Chương 21: Phát Cho Ngươi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt
Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt

Chương 39: Nhị bảo Lý gia

Sở dĩ Lý Ngư đề nghị lấy Hoa Cô làm mồi nhử dẫn xà xuất động cũng là có lý do của hắn. Hung thủ này rốt cuộc là ai, hắn hoàn toàn không biết gì cả, nếu chỉ nhắc nhở Võ Sĩ Hoạch đề cao cảnh giác thì trên đời này chỉ có đạo lý kẻ tặc ngàn ngày, chứ không có phòng cướp ngàn ngày, nhỡ tiếp tục xảy ra chuyện thì phải làm sao.

Hơn nữa, không thể để cho Võ Sĩ Hoạch thấy tận mắt chứng nhận việc này, ông ta làm sao tin lời mình nói, đến lúc đó một khi Hoa Cô lại xảy ra chuyện, hoặc là bởi vì hiệu ứng hồ điệp, đối phương đổi mục tiêu thành người khác mà hắn lại không có mặt, khi đó nên giải quyết hậu quả như nào?

Về phần để tiểu Hoa Cô đóng giả mồi tất nhiên sẽ có nguy hiểm, nhưng Võ Sĩ Hoạch là cha ruột của Hoa Cô, đương nhiên sẽ bảo vệ con gái hơn so với người ngoài. Võ Sĩ Hoạch là đô đốc Lợi Châu, chư hầu một phương, bên cạnh sao không có vài cao thủ quyền thuật chứ?

Chẳng phải trong tiểu thuyết võ hiệp, trong dân gian truyền kỳ hay nói đến các cao thủ võ nghệ cao cường sao. Trong cách nói giang hồ, trên thực tế cao thủ võ công tuyệt luân cái thế có mấy người không hiệu lực cho triều đình, hoặc là được đại tướng phong cương dùng một món tiền lớn để mời làm cao thủ hộ vệ cho mình chứ? Họ vất vả luyện thành võ nghệ siêu phàm là làm khiếu ngạo lâm tuyền hay là thảo mộc đồng hủ?

Nói đến cao thủ tuyệt thế Đại Đường, Lý Ngư không khỏi nghĩ đến mấy nhân vật huyền thoại như Nhiếp Ẩn Nương, Công Tôn Đại nương, Không Không Nhi, trong đó chẳng phải họ đều có quan hệ với triều đình đó ư? Đúng rồi, còn có vị thi tiên Lý Bạch chưa sinh ra mà hắn từng đề cập ở trong ngục nữa. Lý Bạch cũng là cao thủ kiếm thuật, nghe nói sư phụ của Lý Bạch chính là Thiên hạ đệ nhất kiếm khách Bùi Mân Bùi đại tướng quân.

Lý Ngư mặc nhuyễn giáp mà Võ Sĩ Hoạch đưa cho hắn đứng ở hành lang suy nghĩ thất thần. Giờ phút này vẫn là thời kỳ đầu Lý Thế Dân, Bùi Mân tướng quân hẳn còn chưa xuất thế rồi, không biết cao thủ mà Võ Sĩ Hoạch mời chào có bản lĩnh thế nào.

Hắn đang suy nghĩ đăm chiêu thì có hai thiêu niên một gầy một béo tướng mạo khá dễ nhìn từ hành lang đi tới chỗ hắn. Hai người này một đeo kiếm ở vai trái, một đeo kiếm ở vai phải, kiếm tuệ màu đỏ vàng đón gió bay phấp phới, thiếu niên đi ngoài cùng thỉnh thoảng bị kiếm tuệ đỏ vàng bay hất vào trên mặt. Vì thế, thiếu niên kiếm khách vốn nện bước trầm ổn, ánh mắt nghiêm trang, từ trong cử chỉ rất có phong phạm đại tông sư dần dần mất đi vẻ kiên nhẫn, hậm hực đưa tay hất kiếm tuệ vướng trên mặt đi, tức thì phong phạm đại tông sư biến mất không còn chút gì nữa.

Hai người đi tới gần Lý Ngư đánh giá hắn vài lần, trong mắt ẩn chứa ý thù địch. Lý Ngư chẳng hiểu ra sao cả, mình không biết hai người này, càng không có ân oán, vì sao họ vừa thấy mình đã lộ vẻ căm ghét như thế?

Nhưng với hai kiếm khách này mà nói, họ là người luyện võ tinh thông kiếm thuật, với “pháp sư” tinh thông thuật pháp dĩ nhiên là đối thủ cạnh tranh kiêm kẻ thù trời sinh rồi.

Vị thiếu niêm kiếm khách bên phải đánh giá Lý Ngư vài lần, lạnh lùng nửa cười nửa không:

- Ngươi chính là thủ đồ Lý Ngư của ẩn sĩ Chung Nam Sơn Tô hữu Đạo?

Trong lúc vô ý Lý Ngư nghe được có một vị phương ngoại cao nhân như thế đã thuận thế tự nhận là sư phụ mình để nâng giá trị con người mình lên, thật ra rất chột dạ, nghe hai người hỏi vậy cũng không biết họ có quen biết với Tô Hữu Đạo kia không, liền khiêm tốn chắp tay:

- Chính là tại hạ!

Vị thiếu niên kiếm khách bên trái lại bị kiếm tuệ phất nhẹ vào mặt, bực bội hất kiếm tuệ đi, trợn mắt với Lý Ngư:

- Nhìn dáng vẻ của ngươi có vẻ sống không ổn cho lắm. Nghe nói nghề chính của ngươi là nuôi ong ở sau núi đúng không?

Lý Ngư cười cười, đáp:

- Đúng vậy! Tại hạ dù có học được chút pháp môn thích hên tránh xấu từ sư phụ, nhưng tâm chưa hết nên không muốn vào núi tu hành. Hơn nữa mẫu thân chỉ có một mình tôi cần tôi phụng dưỡng, cho nên mới về quê cũ làm nghề nuôi ong.

Hai vị thiếu niên kiếm khách nghe hắn đáp khiêm tốn thì thần thái trên mặt hòa hoãn hơn. Thiếu niên kiếm khách bên trái chắp tay nói:

- Bản nhân Lý Bá Hạo! - Lại chỉ thiếu niên đi bên cạnh: - Đây là nhị đệ ta Lý Bá Hiên!

Lý Ngư cười nói:

- Hóa ra là bổn gia, tôi cũng họ Lý. Không ngờ hai vị tuổi trẻ mà đã trở thành kiếm khách nổi danh rồi, thất kính thất kính!

- Thôi, đừng có mà lôi kéo làm quen! - Lý Bá Hiên đưa tay ngăn: - Chúng ta họ Lý, ngươi cũng họ Lý, nhưng tám cây tre cũng không khắc nhập đâu.

Lý Bá Hạo ưỡn ngực:

- Hai huynh đệ chúng ta xuất thân Lũng Tây Lý thị!

Lý Bá Hiên nói:

- Ngươi không nhìn ra đúng không? Có câu nói, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, chúng ta thân là kiếm khách nên phải khiêm tốn, phải thân vô trường vật, sạch sẽ gọn gàng, như thế mới có thể đi đến như bay, kiếm pháp linh hoạt, sắc bén, cho nên chỉ dựa vào ăn mặc sẽ không nhìn ra được đấy.

Mẹ nó chứ, bố không nhìn ra được ư?

Lý Ngư hết lời với hai tên dở hơi này. Họ ăn mặc quả thật rất mộc mạc, không thêu hoa hay vải gấm gì, nhưng chất liệu y phục ngư nha trù của họ chỉ có quý tộc mới được mặc, cũng mới có tiền mua, trên ống tay áo có hoa văn chìm, một bộ quần áo như thế phải mất hai năm mới may xong. Mà đôi giày kiểu Hồ họ đi chất liệu rõ ràng làm bằng da nghé con thượng đẳng. Đôi giày đó phải mất nửa năm mới làm xong, giá của nó chỉ sợ hai xâu tiền lớn cũng không mua được. Thu nhập của họ bằng tiền sinh hoạt ba năm của người dân bình thường cũng vẫn coi là ít đấy.

Lý Bá Hạo nói:

- Có điều trên đời này người tầm thường coi trọng quần áo tướng mạo quá nhiều chúng ta xuất thân Lũng Tây Lý thị cũng không thể để người khác coi thường. Bản thân mình thì không sao, nhưng làm nhục xuất thân môn đình sẽ khiến tổ tông hổ thẹn đấy.

Lý Bá Hiên đắc ý:

- Cho nên, chúng ta chỉ khảm chút đá mắt mèo trên đai lưng làm trang sức thôi. Ngươi xem đi, xem đá mắt mèo của ta đi, màu tím đấy.

Hai huynh đệ đại khái không chỉ khoe khoang một lần với người khác, cả hai không hẹn cũng rướn người lên để Lý Ngư có thể thấy được đai lưng đặc biệt của họ. Đá mắt mèo khảm trên đó không phải là một khối, mà là một miếng lớn, quả thật khiến cho Lý Ngư mắt có mù cũng phải sáng như mắt chó.

Mẹ nó đây quả thực là kỹ năng khoe khoang của kẻ nhà giàu sang đây mà! Lý Ngư hiện giờ là một con dế nhĩ nên không học được đấy, nhưng hắn lập tức thích hai huynh đệ này rồi. Tuy họ hơi chút khoe khoang nhưng không khiến người ta khó chịu, tính tình lại ngay thẳng thú vị.

Lý Ngư bất kể là kiếp trước hay kiếp này đều rất ghét loại người giả tạo nghĩ một đằng nói một nẻo, muốn biết hỉ nộ ái nộ của người ta thì phải tỉ mỉ quan sát, tỉ mỉ phỏng đoán. Hắn tìm bạn gái đều không thích người đa sầu đa cảm như Lâm Đại Ngọc, huống chi là còn ở chung với nhau, có mệt không chứ!

Hắn bèn cười cười, nói:

- Hai vị nhân huynh, quả nhiên đều là người thú vị.

Lý Bá Hiên nghi hoặc nhìn đại ca mình:

- Không phải là người tao nhã sao? Sao lại là người thú vị? Người thú vị là như nào?

Lý Bá Hạo sờ sờ cằm, trầm ngâm nói:

- Hẳn ý nói là con người tao nhã thú vị.

Lý Bá hiên hiếu học đang định hỏi Lý Ngư thì cửa phòng mở toang, Võ Sĩ Hoạch cầm tay Hoa Cô đi ra. Hoa Cô lúc này nhìn vô cùng mập, tròn trịa như gấu mèo, khiến cho Lý Ngư không khỏi nhìn chằm chằm.

- Chuyện…chuyện gì vậy?

Võ Sĩ Hoạch bắt gặp vẻ kinh ngạc của Lý Ngư, hiểu ý cười nói:

- Chỉ là để phòng ngừa thôi. Trong nhất thời thật sự không tìm được nhuyễn nháp để tiểu nữ mặc nên ta đành phải tìm vật liệu làm thành nhuyễn giáp, nhét vào trong áo bào.

Hoa Cô chu miệng nhỏ, tức giận nói với Lý Ngư:

- Cha ta mặc bốn lớp ở ngực ta, bọc ba lớp ở đùi ta nữa, quá nặng, làm người ta đi cũng không nhanh được. Mà lại là tơ vàng đấy, ta đến thở cũng không thở được nữa.

Hoa Cô nói xong còn khoa trương há miệng để thở lấy thở để vài cái.

Nhuyễn giáp tơ vàng như Hoa Cô nhói cũng không phải dùng hoàng kim để làm mà là dùng loại tơ bằng kim loại nhỏ bện thành một loại nhuyễn giáp mặc trong quần áo, có hơi chút giống bài mini của khóa tử giáp Châu Âu, là một loại hàng hóa cao cấp, quan cấp bậc bình thường tuyệt đối không thể có nổi đấy.mà hiện tại Hoa Cô mặc trên người đâu chỉ một tầng, khó trách khiến cô bé đi lại khó khăn như thế.

Lý Ngư dở khóc dở cười nói với Võ Sĩ Hoạch:

- Đại đô đốc, không được đâu. Hoa Cô như thế mà đi ra ngoài chỉ sợ bị người ta phát hiện mình đã có chuẩn bị rồi.

Hai huynh đệ Lý Bá Hạo Lý Bá hiên ưỡn ngực, cười lạnh lùng:

- Thế bá, cần gì phải làm thế, có hai huynh đệ cháy đây ai dám làm tiểu thư bị thương được chứ.

Võ Sĩ Hoạch nhìn hai người, tức thì giận tím mặt:

- Hai ngươi đúng là ngu ngốc, ta bảo các ngươi ăn mặc giản dị một chút để giống như người hầu bình thường, vậy mà các ngươi lại ăn mặc như thế, chỉ có kẻ mù mới nghĩ các ngươi là gia đinh tôi tớ đấy. Quay về, đổi!

- Vâng.

Huynh đệ họ Lý thóp ngực, xám xịt quay về.

Bình Luận (0)
Comment