Chương 404: Nóng lòng ôm đùi
Uất Trì Kính Đức căn bản không nhớ tên Lý Ngư, chỉ nhớ hắn là người của Chử Long Tướng, giúp mình ra chiêu tự tổn hại, kết quả đã đòi được tiền bị người ta lừa về, trả lại cho Chử Long Tướng, thoát được một trận phiền phức.
Liếc thấy Lý Ngư, chính là tiểu tử xấu xa kia, Uất Trì Kính Đức vui mừng xông đến, tay to như quạt hương bồ vỗ lên vai hắn:
- Khà khà, là lão Chử tiến cử ngươi vào nha môn Cổ Nhạc à, y sắp hết kỳ báo hiếu rồi, sao ngươi không gắng chờ, lại nóng vội đi vào chỗ dở hơi đấy.
Lý Ngư vội đáp:
- Chử Đại tướng quân đang trong thời gian báo hiếu, tiểu khả cũng không dám làm phiền đến Chử Đại tướng quân. Nay được điều đến Cổ Xuy thự, chỉ là điều động bình thường, cũng bởi tiểu khả vốn là người của Tây Thị Thự, thuộc quản hạt của Thái Thường Tự.
Trong lòng Uất Trì Kính Đức khó hiểu, Chử Long Tướng là kẻ thô lỗ, từ khi nào thì quen biết người của Tây Thị Thự, muốn làm thân gì ư?
Hai người đang nói chuyện thì Trưởng Tôn Vô Kỵ đi tới.
Đây chính là vị cực nhân thần, nhân vật đệ nhất quyển quý đương triều, nếu không có vị Hoàng đế mạnh mẽ, cứng rắn như Lý Thế Dân, người quyền cao như lão đã một tay che trời rồi.
Lão vừa đi tới, các đại thần đều đứng lên ân cần chào hỏi lão.
Kỳ thật với thân phận của Trưởng Tôn Vô Kỵ thì không cần tới sớm, dù là tới, trong cung cũng có thiên điện dành riêng cho lão để nghỉ ngơi, trước khi Hoàng đế giá lâm sẽ có người đến thông tri, chỉ cần đến trước một khắc so với hoàng đế là được.
Nhưng bởi hôm nay Trưởng Tôn Vô Kỵ tâm tình rất tốt, muốn đến sớm một chút để trò chuyện với các quan viên, nên mới đến sớm hơn mọi ngày.
Chúng quan viên đều thi lễ với lão, Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười gật đầu, khi đến gần Lý Ngư, Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy Uất Trì Kính Đức, tức thì mặt tái đi vì tức giận.
Thực ra giữa nhóm khai quốc tướng soái cũng giống như triều đình thời hòa bình, đều kéo bè kết phái, cấu thành không ít nhóm đội nhằm châm chích nhau. Hơn nữa bởi vì niên đại chiến tranh, thủ đoạn sử dụng tương đối nhiều, tạo thành nguy hại cũng càng nghiêm trọng, cho nên rất nhiều tiểu đoàn đội thời kỳ đối lập còn nghiêm trọng hơn thời bình.
Cho nên, trong dân tâm phố phường vô tri, đối với những khai quốc có công lớn này, thì càng cảm thấy họ nếu cùng chiến hữu đánh hạ thiên hạ, giữa đôi bên nhất định tương giao tâm đầu ý hợp, quan hệ thân mật, vậy thì thật sự là một bên tình nguyện rồi.
Uất Trì Kính Đức và Trưởng Tôn Vô Kỵ này chính là như vậy, vốn ở trên chính đàn quan hệ lẫn nhau rất xa lạ, nhưng trải qua lần trước Uất Trì Kính Đức chặn cửa chính nhà bọn họ gào thét kêu cha khóc mẹ, quan hệ của hai người quả thực là giảm tới mức thấp nhất rồi.
Uất Trì Kính Đức thân cao chín thước, to như cột điện, cao hơn Lý Ngư nửa đầu, lập tức thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ đi tới. Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy rằng đen mặt, quay đi không để ý, Uất Trì Kính Đức lại không buông tha ngược lại cố ý chọc giận lão.
Uất Trì Kính Đức cười ha hả, giơ tay nói:
- Trưởng tôn quốc cữu, đã lâu không gặp.
Người thô lỗ này quá đáng ghét, từ sau lần trước hai người trở mặt vẫn gọi y như thế.
Nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ là một quốc thích không bản lĩnh, toàn bộ ỷ vào thân phận quốc cữu để nâng cao giá trị bản thân, xưng hô như thế chẳng sao, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lòng dạ không rộng rãi, bản lĩnh lại có thật, đích xác là tể tướng tài. Y dựa vào bản lĩnh thật sự của mình lấy được công danh, ngươi luôn gọi y là quốc cữu, rõ ràng là nói y dựa vào quan hệ bám váy đàn bà mới có được địa vị như thế, Trưởng Tôn Vô Kỵ sao không tức giận.
Nhưng Uất Trì Kính Đức lại không phải người bình thường, trước mặt Hoàng đế, y cũng là thành viên không chút kiêng nể gì.
Trưởng Tôn Vô Kỵ bất đắc dĩ đành phải gật gật đầu chào hỏi, lãnh đạm nói:
- Uất Trì tướng quân, đã lâu không gặp.
Uất Trì Kính Đức nói với Lý Ngư:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nhìn quốc cữu kìa, sắc mặt xám xịt cứ như vừa gặp chuyện xui xẻo gì đó. Ngươi nói xem có phải đúng thế không, hay là bị bệnh gì đó.
Lý Ngư đối mặt trò chuyện với Uất Trì Kính Đức, tức là quay lưng về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho nên lúc đầu căn bản không thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ. Uất Trì Kính Đức gọi trưởng tôn quốc cữu, Lý Ngư giật mình. Hắn còn mong Trưởng Tôn Vô Kỵ và Uất Trì Kính Đức không qua lại, hai người đơn giản đối đáp vài câu là xong, ai ngờ Uất Trì Kính Đức lại thêm câu chế giễu Trưởng Tôn Vô Kỵ, còn kéo cả hắn vào.
Lý Ngư gào khóc trong lòng, chậm rãi xoay người lại, nhanh chóng vái chào Trưởng Tôn Vô Kỵ:
- Hạ quan xin chào Trưởng Tôn tướng công.
Tướng công ở Đường triều chuyên chỉ Tể tướng, xưng hô này cung kính hơn so với trưởng tôn quốc cữu của Uất Trì Kính Đức.
Lý Ngư chào hỏi xong, vẫn hơi khom người, trong lòng không ngừng gào thét: Quý nhân thường hay quên, mong ông ta không nhớ ra mình. Mong ông ta không nhớ ra mình…
- Lưu Tiếu Tiếu?
Trưởng Tôn Vô Kỵ giận giữ, Lưu Tiếu Tiếu không phải đã bị cạo chết trong tù rồi hay sao, thời điểm gã vào ngục giam cũng đã chết nửa người, ở trong lao chịu đựng ba ngày, lại đang mùa hè nóng nực, chẳng những không ai rịt thuốc, thậm chí vệ sinh cơ bản cũng không làm, trên người bò đầy giòi. Gã biết rõ mình sẽ chết, nên tự lao vào tường mà chết. Giờ sao lại…
Trong lòng Lý Ngư thả lỏng:
- Đúng là hạ quan. Trưởng Tôn tướng công và Uất Trì tướng quân trò chuyện, hạ quan còn có việc, xin cáo lui…
Hắn định đi, Xưng Tâm đi tới:
- Lý Cổ Xuy, bên kia có việc bất ổn, sợ là thiếu vài thứ, nhưng e cần tìm ngay không được. Ngài xem…
- Thế à? Cung yến sắp mở rồi, việc này không thể chậm trễ được.
Lý Ngư lập tức tỏ vẻ lo lắng, vội vã đi ngay. Về phần Lý Cổ Xuy gì đó, Trưởng Tôn Vô Kỵ tuổi trên năm mươi rồi, tai đã nghễnh ngãng, hẳn là nghe không rõ đâu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hơi nheo mắt lại, gọi Xưng Tâm:
- Ngươi đứng lại!
Xưng Tâm không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng mặt trang phục màu tím, hẳn là quan lớn rồi, lập tức cung kính đứng lại.
Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ vào Lý Ngư đang vung tay múa chân đằng kia:
- Người kia tên họ là gì, nhậm chức ở đâu?
Xưng Tâm nhanh nhảu đáp:
- Đó là Cổ Xuy Lệnh Cổ Xuy Thự chúng tôi, họ Lý tên Ngư.
- Được lắm, được lắm, hừ hừ…
Trưởng Tôn Vô Kỵ là người khôn khéo, lập tức hiểu được bản thân mình chẳng những bị mắc lừa, hơn nữa còn là con cờ cho người ta sử dụng. Cái gì mà “Lưu Tiếu Tiếu Lũng Hữu” như lời Lý Ngư nói tuyệt đối không phải là tên thật của hắn, tám chín mươi phần trăm là kẻ thù của hắn, mình chẳng những trị được hắn, còn giúp hắn loại bỏ đi một kẻ thù.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghiến răng cười gằn, Uất Trì Kính Đức đứng bên cạnh nói:
- Ấy, Trưởng tôn quốc cữu có vẻ hận cậu thanh niên kia nhỉ. Ngươi đi giày, tốt nhất chớ chọc kẻ chân trần. Ngươi cắn chết hắn, mặt ngươi cũng dính đầy máu, vậy cũng không đáng. Ngươi có thân phận gì, sao cần so đo với thanh niên kia.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nheo mắt liếc Uất Trì Kính Đức một cái, vốn định trả đũa lại nhưng nghĩ đến tin tức hôm nay mình vừa nhận được kia, không khỏi âm thầm cười lạnh, gã thô lỗ này sắp có tai vạ rồi, mình cần gì so đo với hắn. Nghĩ đến đây, Trưởng Tôn Vô Kỵ lòng dạ nhỏ mọn chỉ nhếch miệng cười, nghênh ngang bỏ đi.
- Ầy, lão quan này đổi tính à.
Uất Trì Kính Đức vỗ trán, thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ không bị công kích của mình mà bỏ đi thì ngạc nhiên.
Lý Ngư bên kia giả bộ chỉ huy trang bị giá chuông nhạc, qua khóe mắt cũng thấy hết bên này, thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ gọi Xưng Tâm lại, trong lòng đã sự việc hỏng rồi. Thời đại này dân chúng bình thường chưa bao giờ tiếp xúc với quan lớn triều đình, đều tin tưởng tất cả người quyền cao chức trọng, lòng dạ khí độ tất người thường không thể so sánh được.
Nhưng Lý Ngư không giống, hắn có được trí nhớ của người đời sau, đời sau thông tin phát triển mạnh mẽ, bất kể cuộc đời của cường nhân chính trị nào cũng đều biết hết, họ tại vị bao lâu, khi nào sụp đổ… Lý Ngư sẽ không bởi vì mù quáng tin tưởng vẻ bề ngoài của những cường nhân chính trị đó, mà đem cảnh giới độ tưởng tượng của họ cao cỡ trời.
Chỉ dựa vào một cái nhìn đã nhớ ra cái tên “Lưu Tiếu Tiếu” này, rõ ràng trong bụng vị Tể tướng đại nhân này ngay cả giun đũa đều vẽ, tuyệt đối đã sớm ghi nhớ hắn ở trong lòng rồi.
Lý Ngư đang suy nghĩ, vương công hoàng thân đã tập trung đến, toàn bộ chỗ cung điện của Thái thượng hoàng xưa nay vô cùng vắng lạnh lập tức náo nhiệt lên.
Các Thái Tử, vương gia, công chúa cũng đã đến.
Phòng Huyền Linh, Ngụy Trưng và nhóm văn thần cũng đã đến.
Lý Tĩnh, Lý Thế Tích và nhóm võ tướng cũng đã đến.
Tức khắc cả cung điện tập hợp đủ mọi người, tướng tinh văn tinh rực rỡ, công khanh đầy sảnh, mặc dù đứng trong một đám, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn là nhân vật nổi trội nhất.
Mà vị bề trên này mặc đồ màu tím chỉ thản nhiên đảo qua mọi người, sau đó thì đưa đến chỗ xó xỉnh, khiến Lý Ngư hận không có công năng ẩn mình cũng đành phải cười trừ.
Chiêng trống còn chưa vang, quả tim nhỏ bé của Lý Ngư đã đập liên hồi: Xong đời rồi! Xong đời rồi! Mau tìm một cái đùi để ôm mới được, thì mới trốn được… Nhưng tìm đùi ai để ôm bây giờ?