Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 409 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 409: Thời gian hạnh phúc

Lý Ngư được Cát Tường dạy, dù học được một ít kỹ thuật gõ trống, nhưng hắn phát hiện, chỉ sợ không có tác dụng. Cổ nhạc cung đình và cổ nhạc dân gian có phong cách hoàn toàn khác biệt, hơn nữa kỹ thuật gõ trống của Cát Tường có tiết tấu vui nhanh, hiển nhiên không thể dùng trong lễ nghi cung đình được.

- Thôi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến đi.

Lý Ngư than một câu, lúc này mới phát hiện bụng đói cồn cào, mà đồ ăn vẫn chưa bưng lên,

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đứng ở hành lang, cách hai cây cột, hộp đồ ăn đặt ở trên mặt rào chắn, đang châu đầu ghé tai thì thầm gì đó, thấy hắn đi ra, hai nàng giật mình, cả người cứng lại.

Lý Ngư định cất tiếng gọi, bỗng thoáng nhìn phòng đối diện của Tác Tác đã đóng, nghĩ bụng hẳn nàng đã cho con trai bú no, dỗ nó ngủ, nàng cũng mệt đi ngủ rồi.

Lý Ngư sợ đánh thức họ, liền vẫy vẫy tay với Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh. Hai nàng nhìn nhau, cầm hộp đồ ăn, đi dón dén như sợ dẫm vào kiến.

Lý Ngư nói nhỏ:

- Sao giờ mới đưa đến, ta sắp chết đói đến nơi rồi, mau vào đi.

Nói xong, hắn đi vào phòng trước, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh xấu hổ nói:

- Đi vào à, không hay lắm đâu.

Còn chưa nói xong, Lý Ngư đã vào phòng trức, hai nàng bất đắc dĩ đành phải đi theo. Vừa bước vào, ánh mắt hai người chỉ nhìn lên xà nhà, không dám nhìn xuống.

Lý Ngư đi đến trước bàn, thấy hai cô gái cầm hộp đồ ăn cứ nhìn lên trần nhà không biết đang tìm cái gì, bèn nói:

- Mang tới đây.

Hai cô gái nhanh chóng nhìn thoáng qua bên bàn, thấy Cát Tường đang ngồi ngay ngắn sau bàn, ăn mặc chỉnh tề, ngay cả trâm cài tóc cũng gọn gàng thì ngẩn ra.

Thâm Thâm thầm nghĩ: Ồ, đúng là mình nghĩ quá nhiều, hóa ra họ không hề…vậy…thanh âm kỳ lạ kia từ đâu mà ra đây.

Nàng vừa nghĩ vừa đi tới, đặt hộp đồ ăn lên bàn, thoáng nhìn mặt mày của Cát Tường dưới ánh đèn, thấy không hề giống như vừa mới mây mưa xong.

Tĩnh Tĩnh thì lại khác, lúc trước vốn cũng không nghĩ nhiều, vẫn do Thâm Thâm nhắc nhở, nàng mới (hoặc: tài) nghĩ sai, lúc này Thâm Thâm đã hiểu rõ, nàng lại vẫn đang nghĩ tiểu lang quân và Cát Tường vừa rồi đã làm chuyện mà không thể cho ai biết. Tuy nhiên nom thấy Cát Tường ăn mặc chỉnh tề, trâm cài tóc gọn gàng, đầu óc nàng lập tức liên tưởng kiểu khác.

“Ơ, không ngờ nha, Cát Tường tỷ tỷ hiền thục dịu dàng như thế, vậy mà lại cùng tiểu lang quân chơi trò “cách bờ lấy lửa”, khó trách xiêm y không loạn, trầm cài tóc vẫn chỉnh tề, thế mà thanh âm vẫn vang đều…

Tĩnh Tĩnh tuy là đại cô nương chưa lấy chồng nhưng thuở nhỏ sinh trưởng ở phố phường, không phải cô nương lớn lên trong tháp ngà có thể so sánh, những chuyện này tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng không phải không hiểu, nhiều lần lén trò chuyện với biểu tỷ Thâm Thâm vẫn là một đôi “Ô yêu vương”, chỉ liếc mắt một cái, thậm chí ngay cả Lý Ngư và Cát Tường dùng tư thế giù cũng đều liên tưởng ra được.

Lý Ngư dĩ nhiên không biết nha đầu kia trong lòng suy nghĩ cái gì, đồ ăn đến rồi, bụng thì đã đói meo, hắn lập tức nhón lấy đồ ăn cho vào miệng. Cát Tường thấy hắn ăn uống ngon lành, trong lòng rất vui, càng không ngừng gắp đồ ăn cho hắn.

Hai người tuy rằng chưa bái đường thành thân, nhưng nàng hiểu rõ khẩu vị Lý Ngư như lòng bàn tay, để phần những món ăn mà Lý Ngư thích ăn. Ăn xong, bụng Lý Ngư căng tròn.

Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh nhìn bàn đĩa trên mâm sạch trơn, Cát Tường che miệng cười nói:

- Xem ra Lang quân thật sự là đói bụng. Ăn no như thế thì chớ đi nằm vội, uống một ngụm trà rồi nghỉ ngơi đã.

Trên bàn có trà đã được hãm sẵn, vẫn còn rất ấm, Cát Tường rót một chén trà cho Lý Ngư, ba cô gái lần lượt đi ra ngoài. Tĩnh Tĩnh dọn bàn, là người cuối cùng đi ra, Cát Tường đang đứng ở ngoài cửa, nhận bàn thức ăn của nàng, đánh mắt với nàng, đẩy nàng trở lại.

Tĩnh Tĩnh lập tức hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Lần trước Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh hầu hạ Lý Ngư nghỉ ngơi, kỳ thật ba người đã thương lượng rồi. Xuất thân của Tác Tác, cộng thêm tính tình nóng nảy, vô hình trung khiến cho ba người cảm thấy nguy cơ rất lớn, mà sau khi Tác Tác sinh được một cậu con trai, thì nguy cơ này càng mãnh liệt hơn.

Không phá vỡ sự độc quyền này, trong lòng họ luôn cảm thấy rất bất an. Nhưng thứ nhất Cát Tường mặt quá mỏng, không thích sử dụng một số thủ đoạn tranh sủng, cộng thêm Lý Ngư đã quyết định sang năm đầu xuân chính thức cưới nàng, nên lúc này nàng càng ngượng ngùng và kiêu ngạo.

Vì thế, nhiệm vụ phản độc quyền này, liền rơi vào Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh. Nhưng lần đó hai nàng đi hầu hạ Lý Ngư, ba người một đêm bình an vô sự, ba cô gái đều từng suy nghĩ, chỉ cho là hai cô gái cùng thức đêm bên linh cữu, Lý Ngư lại không chịu thả ra, cho nên lúc này mới bắt Tĩnh Tĩnh ở lại.

Cửa nhỏ bị Cát Tường đóng lại, Cát Tường và Thâm Thâm đã bỏ đi.

Tĩnh Tĩnh xấu hổ, từ nhỏ cùng tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, luôn có tỷ tỷ ở bên cạnh, bởi vì tỷ tỷ luôn ở đằng trước bảo vệ, Tĩnh Tĩnh thoải mái gây họa phía sau, hiện tại, giờ bắt nàng đơn độc đối mặt, tim nàng lại nhảy loạn như con nai.

Tuy rằng, ban đầu khi tại Tây Thị Thự, nàng từng to gan khiêu khích Lý Ngư, nhưng khi đó khiêu khích với nàng mà nói là cố ý chọc ghẹo, dù sao nàng cũng biết rõ, cho dù dụ dỗ được Lý Ngư lúc ấy giữa ban ngày ban mặt, hắn cũng không làm gì nàng, nhưng giờ thì lại khác.

Lý Ngư nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt đỏ rực của Tĩnh Tĩnh, đang lúng túng đứng ở bên cửa thì ngạc nhiên:

- Sao còn chưa đi ngủ?

Tĩnh Tĩnh đang hoảng loạn, nghe Lý Ngư hỏi thế ngược lại trở nên bình tĩnh hơn, nàng khoan thai đi tới, khẽ cắn cắn đôi môi, đỏ mặt nói:

- Tiểu lang quân nhất định rất mệt rồi, để nô hầu hạ tiểu lang quân nghỉ ngơi.

- Khụ! Thế thì không cần. Muộn rồi, ngươi đi về nghỉ sớm đi.

Lý Ngư thầm giật mình, cũng ma xui quỷ khiến nói ra một câu như vậy.

- Dạ…Ta…chải chiếu cho tiểu lang quân trước.

Tĩnh Tĩnh liếc Lý Ngư một cái, đi qua hắn, chuẩn bị giường chiếu cho hắn.

Lý Ngư bưng trà nhìn trộm theo, bờ lưng tinh xảo, eo thon nhỏ chỉ bằng một nắm tay.

Thắt lưng nhỏ, dĩ nhiên cực kỳ yểu điệu, nhưng chỉ là trải chăn thôi, có cần phải uốn mông cong lưng thế kia không.

Lý Ngư chợt cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, không kìm nổi lại hớp một ngụm trà.

Hắn dự cảm tối nay, sẽ phát sinh mấy thứ gì đó.

Lý Ngư làm bộ uống trà, thấy Tĩnh Tĩnh trải xong chăn đệm. Tĩnh Tĩnh vén vén góc chăn, liếc nhìn hán một cái, đột nhiên nhảy lên giường, chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng trong, giống như chú dê con đợi làm thịt nhìn hắn.

- Tĩnh Tĩnh, ngươi đang làm gì thế?

Trong chăn, vọng ra một thanh âm nhỏ như muỗi kêu:

- Cuối thu se lạnh, nô làm ấm giường cho tiểu lang quân.

Lý Ngư mỉm cười:

- Làm ấm giường à, ngươi mặc đầy đủ thế kia, phải mất bao lâu giường mới ấm đây.

- Á…

Đôi mắt lộ ra ngoài chăn mở to, sắc mặt đỏ hồng, trong mắt toát lên vẻ mơ màng.

Nàng bình tĩnh nhìn Lý Ngư, như giùng giằng gì đó, một lúc lâu sau co đầu lại, cả người chui vào trong chăn, sau đó chỉ thấy trong chăn phập phồng, một cánh tay trần đưa ra, từng mớ y phục được đưa ra, đặt ở góc giường.

Cuối cùng, chiếc chăn im lìm, cả người đều không thấy nữa, trốn ở trong chăn rồi, cũng chẳng sợ bị chết ngộp.

Lý Ngư thấy buồn cười, nhưng cũng không kềm nổi bặm bặm môi.

Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh hắn có suy nghĩ sẽ để hai nàng cả đời không phải lo cơm áo, lúc này bảo hắn làm gì đó với hai chị em, hắn thật sự không làm được.

Lại uống vào nửa chén trà, Lý Ngư đặt nhẹ chén lên bàn, hình như chiếc chăn kia khẽ rung lên, sau đó lại không thấy động tĩnh.

Lý Ngư hạ ngọn đèn dầu trên bàn xuống nhỏ nhất, đặt chụp đèn lên, đến bên mép giường ngồi xuống. Chiếc giường hơi lún xuống, mơ hồ cảm giác được, trên giường dường như có đồ vật gì đó đang lặng lẽ trượt vào phía trong.

Lý Ngư cởi áo nới dây lưng, chui vào ổ chăn. Cái khác không nói, trong chăn có người làm ấm sẵn, thật đúng là thoải mái.

Lý Ngư giang tay chân ra thành hình chữ đại, trên người ấm áp, trong không khí còn có mùi thơm của cơ thể xử nữ, thật sự là thoải mái.

Hắn dang tay chân nằm ở trên giường, không ngờ hoàn toàn không hề chạm đến Tĩnh Tĩnh. Tĩnh Tĩnh lúc này tựa như một mèo con ngửi được mùi nguy hiểm cong lưng lên, toàn bộ dán chặt vào thành giường, chỉ chiếm một góc giường nhỏ xíu.

Lý Ngư nằm ngủ, bị cảm giác ấm áp và mùi hương thơm kia làm cho cả người cũng như bị mất khí lực, qua một lúc, mới thò tay ra ngoài, thả rèm khỏi móc, chân hắn cũng nhấc lên, chặn lên rèm che.

Trên giường lập tức bị tối xuống, Lý Ngư rất hưởng thụ loại cảm giác thoải mái này, nhất là hắn biết rõ còn có một người đẹp đang ở trên giường, tuy rằng còn chưa chiếm hữu nàng, nhưng tư vị đặc biệt này, khiến hắn chỉ muốn hưởng thụ, mà không muốn làm hỏng cảnh đẹp.

Nhưng, vị cô nương nằm trong góc kia lại vừa ngượng ngùng, vừa căng thẳng, thấy hắn mãi chẳng có hành động gì, thì lại nôn nóng.

- Tiểu lang quân?

Lý Ngư cảm giác có một bắp chân mượt mà đụng vào chân hắn, sau đó rụt về rất nhanh.

- Ừ…

Lý Ngư uể oải lên tiếng.

Giọng cô gái có chút thất vọng:

- Tiểu lang quân mệt lắm à?

- Ừ…

- Ờ, vậy Tiểu lang quân nghỉ ngơi đi.

- Ừ.

Lý Ngư quay người. Tối nay, hắn thật sự không hề có dục vọng, cứ như vậy cũng rất tốt. Dù sao miếng ăn dâng đến miệng rồi, sẽ không sợ bị mất. Một khi thật sự kết hợp, cảm giác tinh tế, kiều diễm này sẽ không bao giờ tìm lại được nữa, cứ như này là rất tốt.

Nhưng con mèo con phía sau hiển nhiên không nghĩ như vậy. Lý Ngư trong chốc lát cảm giác được bắp chân đụng phải chân người nào đó, sau đó phía sau lưng ngứa ngứa, có hơi thở ấm nóng phả lên, con mèo nhỏ lúc trước trốn được góc giường đang dịch đến gần.

Trong tình huống này, hắn sao ngủ được đây.

- Tiểu lang quân, ngươi đã ngủ chưa?

Giọng nói dè dặt từ trong chiếc chăn lại cất lên.

- Sắp rồi.

- Ờ, vậy tiểu lang quân mau ngủ đi, nghe nói... Nghe nói nam nhân... sau khi làm chuyện kia sẽ rất rất mệt.

- Chuyện kia…Chuyện gì? Ta làm chuyện kia khi nào?

Lý Ngư ngạc nhiên, tuy lúc này tâm tình vô cùng điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại rất hiếu kỳ.

Mí mắt hắn sắp không mở ra được, hắn thật sự rất buồn ngủ.

- Tiểu lang quân?

Con mèo nhỏ lại cất tiếng.

- Ừ?

- Nghe người ta nói, nam nhân lớn tuổi mới có thể... mới có thể sau chuyện đó sẽ rất mệt. Tiểu lang quân còn trẻ như vậy mà đã…. ngươi nên bảo trọng thân thể.

Giờ thì thật sự không thể nhẫn nhịn rồi!

Lý Ngư hất tung chăn lên, quay người lại, hoàn toàn đem thân thể mềm mại mượt mà như ngọc dương chi dưới thân thể mình. Ngay trong khoảnh khắc đó, hắn thấy thân thể mềm mại của nàng, mái tóc dài đen nhánh xõa bên gối, bởi vì bị chăn che kín, nên gương mặt trở nên đỏ hồng.

Cái eo thật đúng là nhỏ mà!

Lý Ngư ôm lấy chiếc eo, eo đó nhỏ hơn so với tưởng tượng của hắn.

- Tiểu lang quân...

Một đôi mắt vô tội, lo sợ nghi hoặc đón nhận đôi mắt của Lý Ngư. Tâm tính không dục vọng của Lý Ngư vừa nãy giờ đã tan thành hư không rồi.

Miệng nhỏ của nàng vừa mới hoảng hốt mở ra, đã bị nam nhân bá đạo hôn lên. Đến nỗi mặc dù nàng đã có tâm lý chuẩn bị, thậm chí là muốn chủ động hiến thân cũng không tự chủ được mà giãy dụa.

Lý Ngư cảm giác mình như đang ôm một con rắn, nhưng lại mềm dẻo linh hoạt càng mượt mà bóng loáng hơn so với cả rắn.

Không kiềm chế được nữa rồi!

Trong một khắc này Lý Ngư chỉ muốn làm một chuyện: Đinh của hắn bảy tấc, đóng trên giường, ghim chặt nàng!

Bình Luận (0)
Comment