Chương 41: Đúng giờ đến chiến
Lý Ngư hoảng hốt, hai người kia vốn không phải ẩn nấp ở địa điểm đó mà, chẳng lẽ bởi mình nghịch chuyển thời không mà cũng ảnh hưởng đến sự lựa chọn của họ ư. May mắn hắn tinh mắc liếc nhìn qua, từ vóc người thấp tè kia nhận ra đó là sư phụ nuôi ong Quản Bình Triều của hắn, cho nên mới không khởi động trụ luân ở trong tay áo nữa.
Quản Bình Triều túm lấy vạt áo của Lý Ngư, không kiềm chế được cơn giận mắng to:
- Tên chuột nhắt ruồi nhặng vô liêm sỉ! Phí cả công sức của lão Quách, đến tận lúc nay, lúc mặt trời sắp lặn đằng tây ngươi mới thong thả đến, còn học nuôi ong cái mẹ gì! Uổng phí công sức mẹ ngươi ở nhà, đúng là tên chó chết không chịu khó học nghề, còn muốn học ông đồ nghèo tự do tự tại à? Đúng là tên bất hiếu!
Lý Ngư khổ sở, đang yên lành tự dưng bị Quản sư phụ mắng một trận. Mà kỳ lạ thật, rõ ràng thời gian đang quay ngược lại, quang cảnh được tái diễn, nhưng vị Quản sư phụ này hễ mắng người khác là không chú trọng hình thức chút nào, chẳng lẽ Quản sư phụ mắng người ta bằng toàn bộ tâm tình, phát huy bất cứ lúc nào hay sao?
Lý Ngư cười gượng giữ tay Quản Bình Triều, giải thích:
- Quản sư bớt giận, đệ tự thật sự có chuyện bí mật khó nói…
Quản Bình Triều tức giận:
- Hừ! Bí mật khó nói cái rám! Thằng nhãi chết tiệt, theo lão phu thấy, ngươi ngay cả làm nô nhà nông cũng không xứng đi làm. Ngươi chỉ xứng là một kẻ lười biếng, vô lại lưu manh ăn không ngồi rồi chờ chết thôi.
Tại cửa hậu trạch, hai huynh đệ Lý Bá Hạo đột nhiên nhìn thấy có dị động vốn đã lao ra hai bước, nhưng khi thấy đó là sư phụ nuôi ong dạy bảo đồ đệ theo bản năng lại dừng bước lại.
Trong hậu trạch, Phan thị vội vã đi tới thì bị Võ Sĩ Hoạch ngăn lại, sầm mặt xuống:
- Ngươi định làm gì?
Phan thị vội vàng hành lễ:
- Đại lão gia, tôi vừa nghe nói con tôi muốn ra ngoài dẫn dụ sát thủ gì gì đó, không biết có việc này không?
Phan thị từ nha hoàn lanh mồm lanh miệng trong phủ nên biết được mọi chuyện, nhưng tình hình cụ thể tỉ mỉ như nào thì bà lại không biết, đại khái là nghe nói con mình sẽ làm một chuyện rất nguy hiểm, nên bà hoảng sợ vội vàng chạy đến, bởi vậy sự kính sợ Đại đô đốc cũng vơi bớt đi.
Võ Sĩ Hoạch ngẩn ra, nói:
- Con của ngươi? Là Lý Ngư?
Phan thị vội vàng gật đầu nói:
- Đúng vậy ạ! Lý Ngư là con tôi, đại lão gia đã gặp nó rồi?
Giờ Võ Sĩ Hoạch mới biết Lý Ngư là con trai của vú già may vá trong phủ nhà mình, có chăng trước đó ông ta từng nghe Lý Ngư thừa nhận hắn chính là người Lợi Châu, cũng không làm nghề nghiệp cao quý gì nên cũng không hề ngạc nhiên. Nhưng vì liên quan đến con gái của mình, Võ Sĩ Hoạch không khỏi do dự không biết có nên nói rõ sự việc với Phan thị không.
Đúng vào lúc này, Quản Bình Triều không biết sống chết lại từ trong ruộng hoa cải dầu lao ra, mắng mỏ dạy dỗ đồ đệ một trận, mà huynh đệ Lý Bá Hạo cũng suýt nữa bởi vậy mà bại lộ, Võ Sĩ Hoạch đang lo lắng việc này sẽ khiến cho thích khách cảnh giác, ý niệm trong đầu vừa chuyển bèn thu tay về, mỉm cười nói:
- Thật sự có việc này nhưng không hề nguy hiểm đâu, ngươi xem…
Võ Sĩ Hoạch buông tay để Phan thị nhìn thấy rất nhiều gia đinh cầm đao thương nấp ở hai bên tường, còn chỉ ra ngoài cửa, nói:
- Bên ngoài còn có hai cao thủ, là du hiệp tiếng tăm lừng lẫy ở Quan Trung, Bản đô đốc còn đưa cả con gái mình ra ngoài, nếu thật sự gặp nguy hiểm thì sao dám để nó mạo hiểm chứ.
Ông ta vì tránh để Phan thị gây chuyện lại khuyên nhủ bà ta một hồi, sau đó mới vung tay nói:
- Nếu như ngươi lo lắng thì ra ngoài xem một chút đi. Đợi chuyện này kết thúc, bản đốc nhất định thưởng cho lệnh lang đấy. Nhớ cẩn thận kẻo kinh động đến kẻ xấu. Nếu không…
Ông lại cảnh cáo Phan thị một trận sau đó mới vung tay lên, cho bà ta ra ngoài. Võ Sĩ Hoạch suy xét việc để Phan thị ra ngoài sẽ càng dễ khiến thích khách mất cảnh giác, nhưng lại sợ bà ta lợn lành chữa thành lợn què nên mới vừa khuyên bảo vừa cảnh cáo một hồi, vừa đấm vừa xoa.
Phan thị nghĩ cho con trai nào có tâm trạng mà lĩnh hội thâm ý của ông ta, vừa thấy Võ đô đốc ra hiệu lập tức nhấc váy chạy ra khỏi cửa viện. Bà vừa lao ra hậu viện đã thấy Quản Bình Triều đang túm cổ áo của Lý Ngư mà mắng chửi rất to. Quản sư phụ đang hết sức nổi giận, đồ đệ vừa mới thu nhận lại dám lười biếng như thế, nếu không dạy dỗ sao mà chấp nhận được?
Thật ra đừng thấy Quản sư phu mồm miệng độc địa nhưng con người rất tốt. Người bên ngoài dạy đồ đệ đánh chửi là bình thường, giống như ông chủ Câu Lan viên Mỹ Nhiêm Công Khang phường Đạo Đức thành Trường An dạy đồ đệ đã ra tay quá nặng, từng đánh chết người đấy.
Nhưng Phan thị chiều con cũng có giới hạn nhất định, nhìn thấy con mình bị mắng thì hấp tấp xông tới, cũng không kịp suy nghĩ bị sư phụ mắng chính là chuyện rất nguy hiểm, chỉ quan tâm gỡ tay Quản Bình Triều, cười làm lành nói:
- Quản sư phụ, xin bớt giận, xin bớt giận, nó vẫn còn nhỏ lắm.
Quản Bình Triều thường thả ong phía sau núi Võ gia nhưng cũng biết Phan thị, hậm hực nói:
- Còn nhỏ? Nó dù tám mươi tuổi trong mắt bà cũng là nhỏ! Lớn như thế rồi mà lười biếng không chịu làm việc, Quản mỗ không dạy được đồ đệ như thế! Mang đi đi, bà đưa nó về đi, ta không dạy nữa!
- Đừng đừng đừng, Quản sư phụ, ông đừng chấp con trẻ mà!
Phan thị luống cuống, bà không ngờ con trai bị mắng, lại sợ con bị mất cơ hội học nghề, bèn gấp gáp nhìn chung quanh, kéo ống tay áo của Quản Bình Triều, nháy mắt với ông ta mấy cái, hạ thấp giọng nói:
- Quản sư phụ, tôi có vài câu muốn nói, mời sang bên này.
Quản Bình Triều u u mê mê bị Phan thị kéo vào ruộng hoa cải dầu. Vào trong rồi bà thò đầu ra ngoài thăm dò, thấy đã đủ để che động tác của mình bèn quay người gỡ đai lưng mình xuống. Quản sư phụ hoảng sợ, tưởng bà muốn cởi y phục, lòng thầm nghĩ: “Ai chà, bà Phan này muốn làm gì thế, chẳng lẽ lại…chẳng lẽ lại…”
Phan thị mới chỉ hơn ba mươi tuổi, cũng có chút tư sắc, tuy hơi mập chút nhưng thùy mị thướt tha, trong lòng Quản sư phụ không khỏi nghĩ ngợi lung tung rồi. Ông ta đang bay bay trong suy nghĩ thì thấy Phan thị quay người lại, phủi phủi đất, tay cầm nửa cái đầu heo bọc trong giấy dầu.
Quản Bình Triều hoảng sợ, lúng búng nói:
- Phan... Phan nương tử…bà làm gì vậy?
Lúc này đã là buổi chiều sắp đến giờ về nhà rồi, Phan thị lấy một miếng thịt heo tính mang về hầm bồi dưỡng cho con trai, giờ bèn lấy ra mượn hoa hiến Phật. Bà cười tươi như hoa đưa đầu heo cho Quản Bình Triều, liến thoắng:
- Một tấm lòng nhỏ chân thành, kính xin Quản sư phụ vui lòng nhận cho ạ. Thằng con ham chơi, lát về nhà tôi sẽ dạy dỗ nó, đã khiến cho sư phụ nhọc lòng rồi…
Phan Nương Tử vừa mới nói đến đây thì bên ngoài ruộng hoa đã nhấp nhoáng kiếm ảnh đao quang. Hai thích khách lúc trước quả thật bị Lý Ngư dẫn dụ từ hậu trạch ra ngoài, ở cửa lại có hai người đứng canh làm chúng kinh ngạc, điều này khác với những gì chúng đã từng thấy. Cho tới khi Phan Nương Tử tới, hai thích khách rốt cuộc yên lòng, thốt nhiên xuất thủ.
Lý Ngư dù hiếu kỳ không biết mẹ kéo Quản sư phụ vào ruộng hoa cải dầu làm gì, nhưng hắn không quên chuyện sát thủ, hai sát thủ vừa có hành động, hắn đã cảnh giác, lập tức đẩy Hoa Cô, hét to:
- Chạy mau!
Đồng thời lấy ra hai thanh oản đao giấu ở cổ tay, ngăn đón hai thích khách.
Chỗ cửa lớn, hai kiếm khách Lý thị đã rút kiếm, dậm chân vọt tới. Lý Ngư dũng cảm mạnh mẽ, nỗi lo lắng đã giải, hắn liền chủ động nghênh đón hai thích khách. Trước đó hắn đã bái sư mười tám người, luyện được căn cơ vững chắc, lại dưới sự tuần hoàn lặp lại hắn đã thông suốt nội dung, lúc này lập tức phát huy công dụng.