Chương 420: Hắn lập công!
- Ngươi làm tốt lắm!
Lý Thế Dân gật đầu tán thành Lý Ngư, mọi người ở Cổ Xuy Thự đều nhìn Lý Ngư với ánh mắt ngưỡng mộ. Cần gì Thiên tử tự mình an bài, chỉ cần có những lời này, các quan lại sẽ hiểu ý mà cung phụng, không cần nói, cũng chẳng cần nghĩ qua, ắt hẳn Lý Cổ Xuy sẽ được thăng tiến.
Lý Thế Dân phất tay, nói với quần thần:
- Tất cả đứng lên, tiếp tục đi săn!
Trưởng Tôn Vô Kỵ giật mình, vội chắp tay nói:
- Bệ hạ, vừa rồi đã có thích khách hành hung, không biết có cần mai phục gì không, một thân gánh cả thiên hạ, không thể mạo hiểm…
Lý Thế Dân ung dung cười nói:
- Vô Kỵ, ngươi cảm thấy nếu kẻ cướp một kích không trúng, còn có kế dự phòng sao?
Trưởng Tôn Vô Kỵ tự biết không thể có khả năng đó, mặt không nén được đỏ lên.
Lý Thế Dân nói:
- Chuyện này cứ để Hình bộ tra khảo, phân phó xuống dưới, nhất định không được phô trương.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hạ thấp người nói:
- Rõ!
Tuy rằng Lý Thế Dân gặp chuyện, nhưng sự hăng hái cũng không suy giảm, thứ nhất là hắn có kinh nghiệm sa trường, tài cao mật lớn, thứ hai là chuyện này không nên quá phô trương, sẽ có tổn hại. Nhưng cho đến hoàng hôn, Lý Ngư mới biết còn có nguyên nhân thứ ba: Thái Thượng hoàng đến rồi!
Lần này Hoàng đế săn bắn trong ba ngày. Ngày đầu tiên mới săn thú trở về không lâu, Thái Thượng hoàng đã ngự giá đến nơi, Lý Thế Dân tự mình dẫn hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan đi tới nghênh đón, cung kính mời Thái Thượng hoàng trở về hành cung.
Thế nên Lý Ngư mới rõ, Hoàng đế không muốn phô trương chuyện kia, nguyên nhân chủ yếu là không muốn cho Thái Thượng hoàng biết được việc này.
Hành cung ở Thiếu Lăng Nguyên được bố trí như ở những thảo nguyên bình thường, gồm có mười lều trướng lớn, trong đó lều trướng lớn nhất chính là chỗ ở của Thiên Khả Hãn Lý Thế Dân và các quần thần.
Nhưng lều trướng này lại vô cùng lớn, còn lớn hơn cả lều trướng ở thả nguyên Đại Hán, vải lều bạch sắc được thêu đầy trang sức mỹ lệ, lộng lẫy mà đặc biệt. Không gian bên trong không khác gì một tòa cung điện, ngay ngoài trướng vải có đào một hố cát lớn, bên trái để nướng thịt rừng, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Bên phải để làm thịt dê, một khối thịt dê được để vào nấu súp.
Trong trướng thì ca nhạc đàn sáo không ngừng. Trên mặt đất được trải tấm thảm nhung Ba Tư mềm mại hoa lệ, hoa văn trên thảm nhìn lộng lẫy, thể hiện sự giàu có, phong tình, có ba trường kỷ, cái trên cùng là Thái Thượng hoàng, Hoàng đế, Hoàng hậu ngồi, hai cái còn lại là chỗ ngồi cho hoàng thân quốc thích, cận thần thiên tử, Hoàng tử Hoàng nữ.
Lần săn thú này, Lý Thế Dân chỉ mang theo một ít người thân cận, nếu không thì ngay cả lều có lớn thế nào, chỉ tính Hoàng tử Hoàng nữ cũng đã chiếm hết chỗ ngồi.
Lý Ngư đứng ở góc lều, nhạc sĩ Cổ Xuy Thự đứng thành hai hàng, một hàng đứng bên trái, một hàng đứng bên phải lều trướng. Bởi vì Lý Ngư là người chủ trì cổ nhạc dã yến, La Tỷ La Chủ Bộ không yên lòng, cho nên La Chủ Bộ đứng ở một bên chỉ huy, còn Lý Ngư lại có thể lừa qua.
Mặc dù Lý Ngư cũng nhớ mấy khúc đầu của bài nhạc, cũng biết mọi người sẽ diễn tấu như thế nào, nhưng hiện tại vừa có La Chủ Bộ ở đây, nhạc sĩ cũng toàn là người lão luyện quen tay, hắn cũng không cần động não, chỉ cần để ý xem La Chủ Bộ chỉ huy như thế nào, hắn cũng làm y hệt, cầm “Gậy chỉ huy” giơ lên múa.
Hơn mười vũ nữ xiêm y đẹp đẽ, dáng người yểu điệu, dung nhan xinh đẹp nhảy múa theo nhạc trong đại trướng. Các nàng đều để chân trần, bàn chân nhỏ trắng nõn dẫm lên thảm Ba Tư hoa mỹ, bên hông để lộ chút da thịt, eo thon nhỏ đong đưa, bởi vậy lại càng vận luật.
Lúc ngừng múa, các vũ nữ nhanh nhẹn lui ra, Lý Thế Dân ngồi ở bên phải Thái Thượng hoàng, vuốt vuốt chòm râu, cười híp mắt nhìn tới chỗ của Hiệt Lợi Khả Hãn, Hiệt Lợi Khả Hãn hiểu ý, lập tức đứng dậy chắp tay nói:
- Thái Thượng hoàng, Hoàng đế, Hoàng hậu, xin cho phép thần dâng một khúc múa.
Lý Uyên cũng từng là một vị thiên tử “mã thượng” (ý chỉ có tư thế hiên ngang), mặc dù mấy năm gần đây sa vào rượu sắc, là bởi vì ông ngoại trừ những thứ đó thì thật sự không có trò tiêu khiển gì, nếu ông ngày nào cũng triệu tập võ sĩ vào cung luyện kiếm, vậy có được không, con ông sẽ nghĩ thế nào, cho nên ông và con trai mâu thuẫn vẫn là mâu thuẫn, kỳ thật điểm mấu chốt khó có thể gỡ, trong lòng cũng hiểu.
Lúc này nghe được Hiệt Lợi Khả Hãn muốn hiến vũ, Lý Uyên cảm thấy vui sướng, lập tức vỗ tay hoan nghênh nói:
- Rất tốt, phê chuẩn!
Lý Thế Dân cười nói:
- Thái Thượng hoàng muốn xem, đành phiền Đại Tướng quân Hữu Vệ hao công rồi.
Hiệt Lợi Khả Hãn lớn tiếng quát ra bên ngoài:
- Lấy trường kích đến!
Lập tức có một võ sĩ mang vào trướng một thanh trường kích, mặt khác “Gậy chỉ huy” trong tay La Chủ Bộ cũng giương lên, ra hiệu các nhạc sĩ đổi nhạc khí, đổi khúc ca. Lý Ngư cũng học theo vội tự mình chuẩn bị chỉ huy.
Nghe Hiệt Lợi Khả Hãn muốn múa kích, nhạc cũng trở nên hào hùng hơn, hắn bắt đầu múa kích ở trong đại trướng, tuy rằng mấy năm nay dáng người trở nên béo núc ních hơn, nhưng động tác vẫn có lực, mạnh mẽ như trước.
Lý Ngư đứng ở góc tường, vừa rồi hành động của Lý Thế Dân có đánh mắt qua, hắn đều nhìn thất, thấy Hiệt Lợi Khả Hãn ra sức múa thế kia, lại nhìn đến vẻ mặt vui sướng của Thái Thượng hoàng, trong lòng thầm nghĩ:
- Hoàng đế này, chung quy vẫn là con người, vốn rất để tâm đến chuyện làm dịu đi quan hệ phụ tử.
Nhìn Hiệt Lợi Khả Hãn ra sức nhảy múa, thân thể béo núc ních vì tiêu hao thể lực mà mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng động tác vẫn mạnh mẽ như trước, không dám có ý thả lỏng, nụ cười trên mặt Lý Uyên dần biến mất, không khỏi suy nghĩ về hai mươi năm trước.
Hiệt Lợi Khả Hãn chính là con trai của Khải Dân Khả Hãn với Kì Hậu mẫu kiêm Kỳ tẩu tử, lấy Đại Tùy công chúa Nghĩa Thành làm vợ, kế thừa cơ nghiệp của cha, binh hung tướng mạnh, mà lúc Lý Uyên bắt đầu khởi binh, thế lực không bì nổi với Hiệt Lợi Khả Hãn, vì thế bao lần ông phải tạm nhân nhượng vì lợi ích của toàn cục, còn bị chịu lăng nhục.
Năm đầu Nghĩa Ninh Đại Tùy, phái Vũ Văn Hâm khúm núm hiến cống cho Hiệt Lợi Khả Hãn. Cũng cắt nhường nơi trung du.
Năm Vũ Đức thứ ba bắt đầu tấn công Đại Đường, Lý Uyên sơ định thiên hạ, chỉ đành tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lấy tài vật hối lộ.
Năm Vũ Đức thứ tư, Hiệt Lợi Khả Hãn tấn công Nhạn Môn, bắt sứ giả triều Đường Hán Dương Công Tô Côi, Thái Thường Khanh Trịnh Nguyên Chu, Tả Kiêu Vệ Tướng quân Trưởng Tôn Thuận Đức, xâm lấn Đại Châu, đánh bại Hành quân Tổng quản Vương Hiếu Cơ, chiếm Hà Đông, xâm phạm Nguyên Châu, xuyên qua pháo đài Duyên Châu.
Năm Vũ Đức thứ năm, Hiệt Lợi Khả Hãn tự mình dẫn dắt mấy vạn kỵ binh liên hợp với Lưu Hắc Thát vây quanh Tân Thành. Tiện đà tiến công Hãn Châu. Sau khi nhập với Nhạn Môn thì vây công Tịnh Châu, vơ cướp phần Lộ Đẳng Châu, chiếm đoạt hơn năm ngàn người cả nam lẫn nữ, lại phân mấy ngàn nhân mã cướp các châu như Nguyên, Linh.
Năm Vũ Đức thứ sáu, gây rối các châu Định, Khuông, Nguyên, Sóc, công phá một làng Đại Châu, tiến công hai châu Vị, Bân, đánh chiếm Mã Ấp.
Năm Vũ Đức thứ bảy, xâm lược cả nước, tiến đánh các châu Nguyên, Sóc, Hãn, Tịnh Châu và những nơi khác, bắt người cướp của, gây rối đều chấn động đến đáng sợ.
Năm Vũ Đức thứ tám, thứ chín…
Thậm chí vì muốn trốn tránh Hiệt Lợi Khả Hãn, Lý Uyên còn nghĩ tới chuyện dời đô, cho nên phái người đi tuần sát Phàn, Đặng và những nơi khác, quần thần đều tán thành, duy chỉ có một người phản đối dời đô chính là nhị nhi tử Lý Thế Dân.
Lý Uyên còn nhớ rõ lúc ấy nhi tử đã nói:
- Từ xưa tới nay dị địch đều xâm phạm biên giới Trung Quốc, nhưng nhà Chu, Hán chẳng vì vậy mà dời đô. Hy vọng người có thể cho con vài năm, con nhất định sẽ bắt giữ Khả Hãn.
Mà Lý Thế Dân cũng không nuốt lời, việc xâm phạm biên giới cũng chính do đứa con này sau khi lên ngôi giải quyết, đối thủ từng làm ông phải khúm núm giờ đây lại đang ra sức nịnh bợ lấy lòng ông, vì ông mà ra sức nhảy múa, tất cả hổ thẹn trước đây coi như được rửa sạch, vinh quang này, chính là Thế Dân làm cho ta!
Hiệt Lợi Khả Hãn dừng múa, mồ hôi đầm đìa, kéo kích lui đi, xa xa lạy.
Lúc này Lý Uyên còn đang trầm tư bùi ngùi, quần thần thấy Thái Thượng hoàng không mừng không giận, cũng không làm gì cho nên đều không dám lên tiếng, Tiểu Công chúa Cao Dương đang gặm thịt dê, lúc này đã để xuống, định giơ hai tay dính đầy dầu mỡ lên cả quần áo để vỗ tay, nhưng thấy ông nội không hề động, bàn tay nhỏ bé cũng để yên.
- Tốt!
Rốt cuộc Lý Uyên cũng lấy lại tình thần, vỗ tay cười to:
- Múa tốt lắm, ban thưởng, ban thưởng!
Lý Thế Dân lập tức vỗ tay theo, cười nói:
- Thái Thượng hoàng có thưởng, Đại tướng quân Hữu Vệ còn không mau tạ ơn.
Hiệt Lợi Khả Hãn vội vàng tạ ơn, lại bái tạ lần này, đưa kích cho thị vệ, ngồi xuống chỗ ngồi của mình, lấy khăn lau mồ hồi trên mặt và cổ, đột nhiên cảm giác chua xót kéo đến, chút nữa rơi nước mắt. Tuy khúc múa lúc nãy cũng chẳng phải của riêng, đại nhân vật hứng khởi, cuối cùng múa ra lại thật tầm thường. Hắn hiến vũ, nhưng thực sự chính là nịnh bợ.
Hiệt Lợi Khả Hãn vội uống chén rượu, một hơi cạn sạch, cố che giấu nước mắt.
Nhìn thấy Hiệt Lợi Khả Hãn được thưởng, thủ lĩnh Nam Man Phùng Trí Đới vội vàng muốn phú thơ, góp hứng cho Thái Thượng hoàng. Phùng Trí Đới là con trai của Phùng Áng, Phùng Áng này vốn là đại thần triều Tùy, sau khi Tùy loạn, trốn xuống phương Nam, sau khi Đại tướng Lý Tĩnh thảo phạt Tần vương mới hàng Đại Đường.
Nhìn thấy Hiệt Lợi Khả Hãn và thủ lĩnh Nam Man đều hùa theo cung kính với mình như vậy, trong long Lý Uyên nhận rõ, liếc nhìn nhi tử ngồi phía bên phải, cảm thấy hắn cũng không phải không vừa mắt. Lý Uyên vỗ đầu gối nhi tử, cảm thán nói:
- Ngươi làm tốt lắm, các tộc Hồ, Việt dều đoàn tụ, giống như một nhà, từ xưa đến nay chưa ai làm được!
Những lời này chẳng khác này công nhận thành tựu của Lý Thế Dân.
Từ khi Lý Thế Dân tự kế vị tới nay, ngoài việc sợ “Đắc vị bất chính”, còn sợ phụ thân lạnh nhạt, vô vùng cẩn thận, vô cùng nhạy cảm. Giờ phút này được phụ thân tán thành, dù đường đường là Đại đế, giờ khắc này cũng chỉ như một học sinh tiểu học bị xem thường rồi đột nhiên được lão sư khen ngợi một câu, nước mắt tràn mi.
Lý Thế Dân lập tức rời chỗ, cầm lấy chén rượu kính trước Lý Uyên, lễ độ cung kính nói:
- Hiện giờ thiên hạ Đại Đường một lòng, đây đều là công đức của phụ thân. Một tay người sáng lập thịnh thế huy hoàng này, chính người đã ân cần dạy bảo nên nhi tử mới có thể được tài cán bằng một phần mười phụ thân, không có phụ tâm huyết của phụ thân. Cao tổ triều Hán từng bày rượu chúc thọ trong cung, lại quá tự cao tự đại, nhi tử không dám noi theo.
Nhìn nhi tử vẫn như đứa con trai nhỏ bé đón ý làm mình vui, Lý Uyên cảm động, rời chỗ đứng lên, vỗ vai nhi tử, xúc động nói:
- Vi phụ không dám kể công, ngươi làm Hoàng đế tốt hơn vi phụ nhiều!
Nghe được câu này, Lý Thế Dân buồn vui lẫn lộn, không kìm được nhào vào lòng Lý Uyên, ôm đùi ông, gào to khóc lớn. Khi Lý Thế Dân đứng dậy, Hoàng hậu Trưởng Tôn Thị và các hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần đang đứng cũng đều quỳ xuống.
“DDanggg~~”
Lúc Lý Thế Dân xúc động trong tiếng khóc, đột nhiên vang lên một tiếng chiêng không hài hòa.
Ánh mắt mọi người nhìn qua một chỗ.
Là Lý Ngư! Trong lúc mọi người quỳ, có một người quỳ chậm nhất, nàng do dự một chút sau đó mới quỳ xuống, cho nên mặc dù nàng đứng lẫn trong đám nô tì thì vẫn bị Lý Ngư nhìn thấy. Lý Ngư nhìn thấy Dương Thiên Diệp, sợ tới mức khiếp đảm, đột nhiên nhảy dựng lên, không những quên quỳ mà còn làm rơi “Gậy chỉ huy” trong tay, đập lên cái chiêng ở mặt đất.
Nhìn thấy mọi người trông về phía hắn, Lý Ngư cái khó ló cái khôn, vội vàng bổ nhào về phía trước, hô to:
- Thái Thượng hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Vạn tuế, ban đầu là lời nói của nhóm người cao hứng mà hô, giống với từ “Ô lạp” trong tiếng Nga, thẳng đến lúc Hán Vũ Đế mới chính thức dùng cho xứng hô thiên tử, nhưng cũng không thường dùng. Còn về phần vạn vạn tuế, khụ! Đây chính là phát minh vĩ đại của thiên hạ đệ nhất nịnh hót Lý Ngư, lúc trước chưa từng có ai hô như vậy.
Nhưng, Lý Ngư hô, ngươi lại không hô?
Vì thế, quần thần trong trướng cùng nhau hô to:
- Thái Thượng hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Lý Uyên nghe được tiếng hoan hô trước nay chưa từng có, nhất thời cũng không kìm nén được, mở hai tay, ôm nhi tử, hai cha con ôm nhau thân thiết giữa tiếng hô “Vạn vạn tuế”.
Lý Ngư, hắn lập công, hắn lại lập công!