Chương 423: Làm ấm chăn
- Là cô?
Lý Ngư có vẻ hơi kinh ngạc, chằng qua là tỏ vẻ. Lúc trước trong tiệc rượu hắn cũng đã thấy Dương Thiên Diệp, lại còn vụ hô to vạn tuế, đương nhiên Dương Thiên Diệp cũng đã biết sự hiện hữu của hắn, có chuẩn bị tâm lý, dù thấy Dương Thiên Diệp, Lý Ngư cũng vô cùng trấn định.
- Cô…
Chẳng qua khóe mắt Lý Ngư hơi mở rộng hơn chút, chính vì cử động này của hắn làm cho Dương Thiên Diệp, một tay giữ yết hầu, một tay nắm chặt khuỷu tay, đang chuẩn bị hành động lại cảm thấy mình có chút không phóng khoáng rồi.
Dương Thiên Diệp do dự một chút, ngượng ngùng buông tay.
Lý Ngư nhíu mày, khiển trách:
- Thiên đạo động chuyển, hoàng triều biến huyễn, há chẳng phải chính là số mệnh hay sao? Vận mệnh này rơi trúng nhà ai, thì nhà đó phải chịu, tại sao cứ cố chấp Đại Tùy nhà cô? Hiện giờ thiên hạ đã là Lý Đường, cô không thể đối mặt với sự thật được à?
Dương Thiên Diệp không phục, nói:
- Nhìn bộ dạng ngươi như nhìn thấu thế sự vậy, còn không phải đang vắt óc để được thăng chức đó sao? Mua chuộc Tiểu Công chúa, được người ta tiến cử đi tu sửa linh đài, mưu đồ làm quan cao? Ông trời cho số mệnh, phải tự mình thực hiện. Phục quốc cũng chính là số mệnh mà ông trời ban cho ta, ta không cố gắng, làm sao biết không thể phục quốc?
Lý Ngư cả giận:
- Cô còn để ý tới phải trái hay không? Nếu cô là nam nhân thì thôi, đằng này cô lại là nữ nhi, lo lắng hết lòng phục quốc cái gì, phục quốc như thế nào, chẳng lẽ cô làm nữ hoàng đế, gà mái cũng có thể “đánh thức” bình minh à?
Nếu lời này Lý Ngư nói ở hiện tại, không chừng đã bị nhiều thiếu nữ chửi tệ hại. Nhưng vào thời Tùy Đương cũng hợp, tuy nói nữ quyền không bị áp chế quá mức như thời Tống Nguyên, Minh Thanh, nhưng đặc thù xã hội nam quyền vẫn rất rõ ràng, lời này của Lý Ngư coi như cũng hợp tình hợp lý.
Dương Thiên Diệp cười lạnh:
- Nữ nhân thì sao, ngươi xem thường nữ nhân? Nam nhân có thể làm Hoàng đế, tại sao nữ nhân không thể?
Lý Ngư thật sự gật đầu:
- Đúng vậy! Chính là không thể! Các văn tự từ trước tới nay đều là nam chủ ngoại, nữ chủ nội, Càn Khôn định dương, đều có trật tự. Nữ nhân có thể làm chủ thiên hạ không? Tám trăm năm tiếp theo, thời điểm nữ nhân nam nhân bình đăng, dĩ nhiên là được, nhưng hiện tại, không được!
Lý Ngư đột nhiên nhớ tới Võ Tắc Thiên, ngược lại còn có cảm khái:
- Thời đại này, nam nhân đều cho rằng nữ nhân nên ở nhà giúp chồng dạy con, mà đa số nữ nhân cũng cho là như vậy. Nếu cô thực sự thành nữ hoàng, kể cả có dùng cường quyền áp bách, không ai dám công khai phản đối, nhưng cũng sẽ cản trở ngầm.
Còn buồn hơn chính là, người cản trở không chỉ có nam nhân, mà gần như nữ nhân cũng thế. Cô có biết cái giá phải trả lớn như thế nào không? Chúng bạn xa lánh, cô lập cô, lại còn tạo thêm áp lực, gây sức áp, kể cả phục quốc được như trước cũng không trụ được lâu, hết thảy lại quay về như cũ, hà tất chi phải tự làm khổ mình.
Theo lời Lý Ngư kỳ thật chính là “Dẫn trước thế giới nửa bước là thiên tài, dẫn trước thế giới một bước là kẻ điên”. Ở xã hội mà các phương diện không hợp với điều kiện hiện tại, nếu muốn nếm thử chuyện không hợp điều kiện bây giờ, chỉ có thể hại nhiều hơn lợi.
Nhưng vấn đề này quá sâu xa cho dù Lý Ngư và Dương Thiên Diệp ngồi xuống gấp rút nói chuyện với nhau cả một đêm, cũng chưa chắc đã thông thuận hết. Hắn nói thế, Dương Thiên Diệp đương nhiên không phục, cười lạnh nói:
- Ta muốn đấy, cứu phục giang sơn Đại Tùy ta, không nhất định ta phải làm nữ hoàng đế! Huyết mạch Đại Tùy cũng chưa chết sạch, chỉ cần ta thành công, còn sợ tìm không được một người của Dương gia làm Hoàng đế hay sao? Nhưng thật ra ngươi…
Mắt Dương Thiên Diệp trợn lên, hung hăng trừng mắt Lý Ngư:
- Ở tiệc rượu vừa rồi, sao ngươi dám cản đường ta? Ngươi biết, ngươi có biết đã làm lỡ cơ hội quý giá của ta không?
- Cơ hội quý giá? Cô cho là nếu như cô đạt được, còn có thể chạy thoát được ư?
- Ta thoát được hay không, liên quan gì đến ngươi?
Thiên Diệp Công chúa thật sự tức giận đến xuất thế, nàng nhéo cổ áo Lý Ngư, hung hãn nói:
- Sống chết của ta, tự ta chịu trách nhiệm. Ta và ngươi có quan hệ gì, ngươi dựa vào cái gì mà dám cản trở ta?
Lý Ngư vô vị nói:
- Mọi người cũng đều là bằng hữu…
- Ai là bằng hữu với ngươi? Dù ngươi có dát vàng trên người, Dương Thiên Diệp ta cũng không thèm làm bằng hữu của ngươi.
- Ô? Lúc trước đi cùng nhau cô còn gọi ta là chủ nhân, còn đóng giả nữ tì làm ấm chăn, giờ ngay cả bằng hữu cũng không thèm nhận.
Thiên Diệp Công chúa mặt đỏ tai hồng, khí thế lập tức yếu xuống:
- Ngươi đã cứu ta, nhưng chằng có quyền can thiệp chuyện của ta. Hơn nữa nữ tì làm ấm chăn là cái gì, ta từng làm ấm chăn cho ngươi bao giờ chưa hả, ngươi chớ nói xằng nói bậy, hủy danh dự của ta.
Lý ngư nói:
- Ta nói ra cũng chỉ vào tai cô, bên ngoài cũng chẳng ai nghe được.
Thiên Diệp Công chúa trừng mắt nói:
- Vậy cũng không được! Ta chưa từng làm chuyện đó, ngươi…
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài trướng vải bỗng vang lên tiếng gọi nhỏ:
- Lý Cổ Xuy, Lý Cổ Xuy, ta vào nha!
Giọng nói ngày càng gần, chắc chắn đã gần cửa.
Thiên Diệp Công chúa đang trừng mắt bị dọa đến luống cuống, mà Lý Ngư cũng hoảng hốt, nhìn khắp nơi, trong trướng lại trống, vội vàng chỉ chăn đệm, Thiên Diệp Công chúa ngầm hiểu, vèo một cái chui vào trong, nằm xuống, dáng người nàng cũng nhỏ nhắn, có chui vào chăn cũng chỉ phồng lên một chút, không quá lộ.
Lý Ngư mới nhìn đến giường mình đã thấy nàng chui vào trong, vén màn trướng lên, Xưng Tâm lập tức đi vào.
Xưng Tâm thanh tú đẹp đẽ như nữ tử, nếu không phải mặc xiêm y nam, cho dù y không thả tóc, cũng nhìn giống một tiểu mỹ nhân bất ngờ đến gặp, thường ngày cũng gặp nên Lý Ngư chẳng cảm thấy gì, nhưng hiện tại tóc y lại rối tung, buông nhẹ che đi gương mặt nhỏ nhắn, ánh mắt, cái mũi, miệng đều tinh xảo, mà lại vô cùng thanh tú, vốn đêm hôm khuya khoắt, lại chạy đến giống như một nữ tử vụng trộm, khiến hắn có chút không tự nhiên.
- Xưng Tâm, trễ thế này, ngươi tới đây làm gì?
Lý Ngư nói xong, nhẹ nhàng nghiêng người, đứng trước giường, chắn tầm nhìn của Xưng Tâm.
Xưng Tâm do do dự dự, nói:
- Tiểu nhân có một chuyện vẫn còn phân vân, lại khó nói ra. Sau đó thấy La Chủ Bộ đến đây, tiểu nhân liền đợi ở bên ngoài một chút. La Chủ Bộ vừa đi, nghĩ Lý Cổ Xuy hẳn là chưa ngủ, nghĩ một lát mới dám vào.
Lý Ngư nghe y nói “Đến đây một lúc rồi”, thì trong lòng thầm cả kinh, nhìn nhìn nét mặt y, thấy hẳn cũng không nhìn ra hình dáng Dương Thiên Diệp, mới yên lòng lại, nhưng đối với bộ dạng ấp úng của y lại rất hiếu kỳ.
Lý Ngư nói:
- Ngươi ngồi đi, có chuyện gì?
Nói xong hắn chỉ vào tiểu mã trát, mình thì ngồi xuống bên giường trước.
Hắn vừa ngồi xuống liền hoảng sợ, hình như mông đang ngồi trên tay Dương Thiên Diệp.
Lý Ngư âm thầm liếc mắt, cô nằm thẳng thì không nằm thẳng, tay chân để như vậy, đừng trách ta.
Thật ra nếu Lý Ngư khom thấp người cũng không sao, Xưng Tâm cũng chẳng nghi ngờ gì. Nhưng hắn lại ngồi bất động, Dương Thiên Diệp cố rụt tay, Lý Ngư lại cố tình ngồi trầm hơn, Dương Thiên Diệp ở dưới xấu hổ và tức giận, hung hăng bóp hắn một cái, nhưng qua một lớp chăn cũng chẳng hiệu quả lắm, đành để mặc hắn đè nặng.
Xưng Tâm cẩn thận ngồi ở bàn đối diện, ngồi xuống ghế rồi, chần chừ một lát, cố lấy dũng khí nói:
- Lý Cổ Xuy được điều đi cải tạo linh đài. Tiểu nhân muốn…Lý Cổ Xuy có thể mang tiểu nhân cùng đi không?
Lý Ngư kinh ngạc nói:
- Ngươi hiểu kiến tạo à?
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Xưng Tâm chợt đỏ lên, ngập ngừng nói:
- Không hiểu! Nhưng mà bưng trà dâng nước, chân chạy tin tức, tiểu nhân đều làm được.
Chân mày Lý Ngư cau lại, nghi hoặc nói:
- Xưng Tâm, ngươi đang ở Cổ Xuy Thự, là nhạc sĩ, đi theo ta tới Khâm Thiên Giám làm nam hầu, cái này…không hợp lý đâu. Rốt cuộc lý do của ngươi là gì?
Mặt Xưng Tâm càng đỏ hơn, lắp bắp một lúc mới nói:
- Ta là.. cảm thấy…ừ.. đi theo Lý Cổ Xuy, có Lý Cổ Xuy chiếu cố, càng tốt hơn. Ở Cổ Xuy Thự, ta không có bối cảnh, lại không có ai chống lưng, sợ…sợ bị người ta bắt nạt.
Nói tới đây, y cũng tự hiểu lý do này rất gượng ép, trộm liếc nhìn Lý Ngư một cái, lại khẩn trương thu hồi ánh mắt. Vốn chỉ là chột dạ, nhưng vẻ mặt xinh đẹp thanh tú như xử nữ kia, ngược lại con mẹ nó giống như là má đào xấu hổ.
Lý Ngư không nhịn được, nói:
- Nói thật!
- Ta…Thái Tử hắn…
Khuôn mặt Xưng Tâm xấu hổ đỏ rực lên giống như vải bố đỏ thẫm, dường như y muốn bỏ chạy thật nhanh, thật sự bởi vì có lẽ y phát giác ra Thái Tử có ý niệm mập mờ đối với y. Hôm nay Thái Tử uống rượu say, tiệc tàn người đã lui về hết, không ngờ hắn lại lôi kéo y nói chuyện nghiên cứu nhạc lý, thừa dịp có chút men say, lại sờ soạng mông y, thực làm trái tim nhỏ bé của y vô cùng sợ hãi.
Tuy nói linh đài là do Thái Tử thúc đốc xây dựng, nhưng Xưng Tâm dù muốn đi nơi khác cũng không đi dược, nên y nghĩ muốn đi theo Lý Ngư đi cải tạo linh đài, vẫn có thể kiếm miếng cơm ăn, mà Thái Tử lại không kiếm cớ “Nghiên cứu nhạc khí” với y được, nhưng dù sao chuyện này cũng chỉ là y suy đoán, đối phương lại là Thái Tử, sao y dám mở miệng?
Hơn nữa, y còn chưa là một thiếu niên nhược quan (khoảng 20 tuổi), cái chuyện xấu hổ này y cũng chỉ nghe qua, chứ không có nói đến bao giờ, thực sự khó mở miệng.
- Thái Tử? Thái Tử làm sao?
Không phải Lý Ngư đã biết còn cố hỏi, chuyện Thái Tử Lý Thừa Càn háo sắc, đúng là hắn không biết. Hoặc là do kiếp trước chưa từng đọc qua hay gì đó, hoặc do khi xuyên không, một số kí ức của hắn đã không còn.
Cho nên, thực sự Lý Ngư không rõ.
Xưng Tâm rất ngượng ngùng, thực sự không thể nói chuyện này ra, cũng lo lắng một khi nói rõ, nhỡ vị Lý Cổ Xuy này không dám đắc tội Thái Tử, lại không thèm thu nhận y, chỉ biết kiên trì nói:
- Tiểu nhân… Tiểu nhân âm luật chi học, thực sự không giỏi. Mà Thái Tử lại nghiên cứu nhạc lý, như ngồi trên đống lửa, sợ là lộ ra, lại chọc giận đến Thái Tử, vậy nên…
Lý Ngư chợt tỉnh ngộ, hóa ra là vậy. Vấn đề này, hắn rất đồng cảm, khi La Chủ Bộ điều hắn vào trong cung tập lễ nghi và dạy nhạc lý cho Cao Dương Công chúa, hắn cũng cảm nhận như ngồi trên đống lửa. Tuy nhiên, khi Xưng Tâm trình diễn nhạc, theo Lý Ngư thấy vẫn là tương đối tốt, chắc là bất ngờ bị đương kim Thái Tử gia ưu ái, chưa quen nên cậu nhỏ này có chút sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Lý Ngư an lòng, an ủi nói:
- Ai! Thái Tử cũng là người, cũng có thất tình lục dục, ngươi không cần quá sợ hãi, tâm bình tĩnh đối đãi là ổn rồi, đương nhiên vẫn phải giữ lễ nghĩa cơ bản. Thái Tử nha, học kinh quốc chi thuật, nhạc khí cũng chỉ là sở thích lúc rảnh rỗi của hắn, muốn tìm một tiểu đồng nghiên cứu nhạc lý, mọi người vui đùa một chút, cũng chỉ là chơi thôi, ngươi bồi Thái Tử chơi, nếu cao hứng hẳn có tiền đồ rồi? Không nên suy nghĩ bậy bạ, mau trở về ngủ đi.
Xưng Tâm ấp a ấp úng, rất xấu hổ mở miệng, Lý Ngư lại muốn tránh đi, vốn có cơ hội để Lý Ngư mang y theo bên người tránh Thái Tử, vậy đành bỏ lỡ.
Xưng Tâm khóc không ra nước mắt, nhưng bây giờ không còn cách nào nữa, đành do dự nói tạ ơn, ủ rũ đi ra ngoài.
Lý Ngư nhìn bộ dạng như đưa đám của y, không khỏi có thấy buồn cười, bản thân tài nghệ chẳng đâu vào đâu, cậu nhóc này tố chất tâm lý chưa đủ, tuy nhiên kết quả lại hiệu quả như nhau, đều lo lắng cho công việc bản thân. Lý Ngư lại chưa từng nghĩ rằng, Xưng Tâm vừa ra ngoài, công việc bản thân sau này sẽ biến thành cái gì.
Màn trướng nhẹ nhàng lay chuyển vài cái, dần dần hạ xuống.
Phía sau Lý Ngư, chăn được vén ra một chút, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, mắt trợn lên, hung hăng trừng ở phía sau lưng Lý Ngư, cả giận nói:
- Ngươi là cố ý, suýt nữa làm ta bị ngạt rồi!
Lúc này Lý Ngư mới nhớ ra trong chăn còn có người, quay đầu nhìn, đột nhiên bật cười một tiếng.
Dương Thiên Diệp cả giận nói:
- Ngươi cười chuyện gì?
Lý Ngư nhìn nàng đang cau mặt, nói:
- Cái này, coi như là cô thay bản đại gia làm ấm chăn chứ nhỉ?