Chương 450: Vương muốn gặp Vương
Bên này Lý Ngư an bài cho mọi người mau chóng làm việc trở lại, nửa canh giờ sau Thái Tử vội vã chạy tới Khâm Thiên Giám.
Lúc này y không hề phô trương thanh thế, cũng không để cho người khác thông báo mà lập tức xông vào Khâm Thiên Giám, đi thẳng tới công trường linh đài.
Lý Thừa Càn đi tới linh đài thì khẽ giật mình.
Sự tình hoàn toàn không giống như y tưởng tượng, công trường không giống như xảy ra chuyện gì, các công nhân làm việc với khí thế ngất trời…
Lý Ngư đã đi trước một bước, tiến lên nghênh đón nói:
- Thái Tử, sao ngài lại tới đây?
Lý Thừa Càn đưa mắt nhìn xung quanh, kinh ngạc nói:
- Hình như hôm qua ở đây xảy ra đại hỏa? Qúy phủ của bổn cung có người nhìn thấy…
Lý Ngư ra vẻ giật mình nói:
- A! Hóa ra Thái Tử nói về chuyện này. Không sai, hôm qua đúng là linh đài chúng ta đi lấy nước. Ở phía bên kia có một lều quan sát bị cháy, bên cạnh thì không sao.
Lý Thừa Càn ngẩng đầu nhìn, bên cạnh có một đống đất rất cao, xung quanh Lý Ngư đã làm cho bùn đất phân tán, muốn đi lên rất phiền phức vì thế không thể nhìn thấy tình hình bên trên, chỉ là một lều quan sát bị đốt… nghe giọng này cũng không có gì cấp bách, chỉ là bởi vì chỗ đó cao nên đặc biệt dễ nhìn thấy thôi.
Hai trăm thợ thủ công xung quanh đang bận rộn với khí thế ngất trời, không hề có bộ dáng nào là chịu ảnh hưởng của trận hỏa hoạn.
Thái Tử thở dài, khiển trách:
- Xây dựng linh đài là chuyện đại sự, sao lại không cẩn thận như vậy! Phạt ngươi bổng lộc nửa năm, lấy trừng phạt làm gương!
Lý Ngư cúi lạy nói:
- Vâng!
Lý Thừa Càn không vui vung tay áo nói:
- Đêm qua ngọn lửa rất cao, chỗ phụ hoàng tất sẽ hỏi đến. Bổn cung sẽ lập tức tiến cung báo cáo tình hình, tránh có người tiến cung buông lời gièm pha bổn cung. Ngươi ở đây cẩn thận cho ta!
Lý Thừa Càn tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, vội vội vàng vàng tiến cung.
Bao Kế Nghiệp vẫn ở phía sau Lý Ngư, nghe thấy hết tất cả mọi chuyện, Lý Thừa Càn vừa đi, Bao Kế Nghiệp vội đi lên nói:
- Thái Tử đường đường là trữ quân mà sao lại khắc nghiệt như vậy, không biết thông cảm cho tình hình bên dưới, hết thảy coi là chuyện phải làm, như vậy làm sao có thể khiến chúng thần công nguyện trung thành!
Lý Ngư cười nói:
- Có lẽ vì hắn thúc giục kỳ hạn công trình bị ta cự tuyệt nên sinh lòng bất mãn, bây giờ mượn cơ hội phát tác.
Bao Kế Nghiệp tức giận nói:
- Quá cực đoan hẹp hòi, thật không xứng với ngôi vị Thái Tử!
Lý Ngư hiểu là gã oán giận thay cho mình, quan hệ gần gũi hơn nhưng vẫn thú vị nhìn gã một cái.
Báo Kế Nghiệp áy náy nói:
- Toàn bộ tội trạng đều do Lý giám tạo gánh chịu, Bao mỗ thật sự không thể báo đáp. Như vậy đi, lúc nay Bao mỗ không kiếm một xu, ngoài trừ tiền lương và tất cả phí tổn, toàn bộ lợi nhuận đều về tay Lý giám tạo, quyền cho là ta…
Lý Ngư vươn một ngón tay ngăn gã nói, nghiêm nét mặt nói:
- Không cần nói nữa. Những gì ngươi nên kiếm thì cứ tiếp tục kiếm của ngươi! Chính ta kéo ngươi xuống nước, ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, hà tất phải hại thêm một người? Cũng chỉ đến thế mà thôi. Nếu ngươi thật sự cảm kích, thì hãy xây dựng linh đài cho thật tốt, dùng lương tâm mà xây dựng, khiến cho người bới tìm xương trong trứng gà cũng không tìm ra một điểm xấu nào.
Bao Kế Nghiệp cảm kích chụm hai chân lại, nghiêm trả lời:
- Tiểu lang quân yên tâm! Bao mỗ dù là đâm đầu xuống đất cũng phải xây dựng xong linh đài, không có nửa điểm xấu.
Bao Kế Nghiệp không hề xưng hắn là Lý giám tạo, đây là lấy tư cách là môn hạ tự xưng, có ý chính thức đầu nhập vào.
Lý Ngư đương nhiên hiểu được ý vị cách thay đổi xưng hô nay là như thế nào, hắn cũng không phản đối, chỉ gật đầu, Bao Kế Nghiệp rất hăng hái xông về công trường.
….
Gia Lệnh của Đông Cung Thái Tử Trần Kiệt đang ngồi hai chân vắt cheo trong trà lâu gần cửa sổ, rất thản nhiên thoải mái.
Lúc này trang phục của Trần Kiệt không giống với Thái Tử gia lệnh, tuy gọi là Thái Tử gia lệnh nhưng lại chính là một đại tổng quản, thế nhưng đại tổng quản của Đông Cung ở trong thể chế quan phủ cũng chính là một phẩm bậc quan viên, uy nội vô cùng.
Ông ta lúc này một thân áo đạo, khác với khí chất của ông ta một trời một vực. Chỉ có điều dáng người cao gầy, hai má không có thịt, có hai ria chuột, hai mắt híp lại, gương mặt vốn là đầu trâu mặt ngựa, mặc quần áo xanh, đang rung rung cả người.
Hôm nay có một khách hàng lớn, Lý Ngọa Tàm giới thiệu khách hàng, nói là hắn có bao nhiêu hàng đều mua, phải vận chuyển tới hải ngoại tiêu thụ. Trần gia lệnh lập tức bị kích động chạy đến.
Trần gia lệnh chịu sự ủy thác của Lý Thừa Càn, phụ trách chào hàng đồ vật linh đài, quá trình không được thuận lợi vì những vật bề ngoài tốt dễ mang theo đều bị Thôn Thiên Cáp Vương Siêu giữ lại rồi. Đồ vật trong tay Trần Gia Lệnh đều là đồ cổ hoặc là có bề ngoài rất thô, quá mức cồng kềnh không tiện vận chuyển.
Cứ như vậy người mua cũng ít đi, mà Trần gia lệnh khi bán cũng cực kỳ cẩn thận, bởi vì ông ta biết bán đồ vật linh đài cực kỳ nghiêm trọng, chỉ là Thái Tử thiếu tiêu dùng, vẫn luôn thiếu.
Gần đây, Hoàng đế cho Ngụy Vương một tòa nhà lớn, sau khi Sầm Văn Bản buộc tội thì Hoàng Đế lại càng táo tợn hơn ban Khúc Giang cho Ngụy Vương, càng nhiều thần tử can gián Hoàng Đế lại không cắt giảm chi phí của Ngụy Vương, chỉ hòa hoãn một chút, cấp thêm cho Thái Tử một chút đãi ngộ.
Thế nhưng chuyện này mới chỉ đề ra mà chưa phát tới tay, thứ hai là bổng lộc chi phí như vậy, Đông Cung vẫn chi ra một khoản khổng lồ. Vốn là Đông Cung còn có một tiểu triều đình của chính mình, chi phí chi tiêu không nhỏ, Thái Tử lại tạo mạng lưới quan hệ, nuôi trồng thế lực, làm sao đủ dùng?
Thái Tử thiếu nhiều tiền ngày càng túng quẫn, trứng chọi đá, không thể không mạo hiểm. Khó có được khách hàng lớn như vậy, lại là bán ra hải ngoại, không hề mạo hiểm, Trần gia lệnh sao có thể không nóng lòng chạy tới đó.
Lý Ngọa Tàm cùng Mộ Trưởng Sử chạy tới.
Mộ Trưởng Sử là Trưởng Sử phủ Ngụy Vương, Trần Kiệt là Đông cung gia lệnh, hai người một người là gia thần của Thái Tử, một người là gia thần của Vương gia, tuy nhiên hai người chưa từng gặp mặt nhau.
Lúc này Mộ Trưởng Sử bỏ qua Lâm Thanh Sam, trực tiếp do Lý Ngọa Tàm dẫn đi. Từng có kinh nghiệm lần trước, lúc này địa điểm gặp mặt là một nơi náo nhiệt phồn hoa, nên lúc này Mộ Trưởng Sử không mang theo nhiều người, chỉ mang theo một người đầy tớ ăn mặc giống thường nhân: Thiết Vô Hoàn.
Tuy nhiên cũng đã ngầm mai phục không ít nhân mã, những người này đi lên lầu trước, giả trang làm khách uống trà, hoặc là du khách trên đường.
Lý Ngọa Tàm dẫn Mộ Trưởng Sử lên lầu, dẫn tới giới thiệu cho Trần Kiệt, hai người nói chuyện với nhau, một nóng lòng thành giao, một nóng lòng rời tay, nên vô cùng thoải mái với nhau.
Sau khi đàm luận xong, Trần gia lệnh nói:
- Mộ huynh, đồ vật của ta không tiện mang tới đây, đều được đặt trong một tòa nhà, phiền ngươi mang tới mấy chiếc xe theo ta tới lấy.
Mộ Tư cười nói:
- Tại hạ cũng không phải là người làm ăn lần đầu, việc này có gì khó, chiếc xe sớm đã chuẩn bị dưới lầu, chỉ chờ lão huynh gật đầu.
Hai người nhìn nhau cười, lập tức đứng dậy sóng vai xuống lầu.
Dưới lầu quả nhiên có đậu bốn chiếc xe ngựa, Trần Kiệt thật sự rất vui mừng, chỉ cảm thấy cuộc làm ăn này đã thành công, nhất định Thái Tử sẽ ngợi khen, lập tức lên ngựa, đi trước dẫn đường.
Đoàn người đi quanh co rồi vào một ngôi nhà nhỏ do Trần gia lệnh đích thân bố trí.
Tòa nhà này chính là một ngoại Thất của Trần gia lệnh. Phu nhân ông ta quá lợi hại, không cho ông ta nạp thiếp lại mặt. Cộng thêm nhà mẹ đẻ thế lớn nên Trần gia lệnh cũng không dám cương quá với thê tử, lại không nhịn được vụng trộm nên bố trí một ngoại thất bên ngoài, Như phu nhân tuổi vừa hai mươi, vô cùng xinh đẹp.
Thái Tử lấy đồ vật linh đài ra, lúc này giấu ở tòa nhà ngoại thất này của ông ta.
Trần Kiệt dẫn Lý Ngọa Tàm, Mộ Trưởng Sử tới chỗ ở ngoại thất của ông ta, dẫn mọi người vào cửa, tới hai bên sương phòng nhìn, từng kiện, từng kiện đồ vật linh đài đều được đặt ở đằng kia, đã được chà lau sạch sẽ.
Trần Kiệt đắc ý nói:
- Mộ huynh, ngươi xem thấy thế nào?
Mộ Tư mỉm cười vuốt râu nói:
- Tốt lắm, Trần huynh thật là người có tâm
Mộ Tư chỉ bảo một tiếng, Thiết Vô Hoàn ra ngoài hô một tiếng, bảy tám người nương theo xe ngựa đi vào, thậm chí mười mấy người đang ở đi bộ ngoài đường cũng xông vào.
Trần Kiệt vội ngăn nói:
- Mộ huynh, những đồ vật này còn chưa định giá, ngươi cũng chưa giao tiền, khuân đồ đi như vậy cũng không thích hợp?
Mộ Tư mỉm cười nói:
- Đến đây, đưa Trần huynh ra trước đi, cẩn thận một chút đừng làm va nát.
Thiết Vô Hoàn tiến lên, túm cổ áo của Trần Kiệt, xách hắn như xách mũ trùm đầu, sải bước ra bên ngoài.
Như phu nhân của Trần Kiệt sợ tới mức mặt mày thất sắc, đứng tựa vào khung cửa.
Chỉ chốc lát sau, Mộ Tư giống như xét nhà, đem toàn bộ ngoại thất của Trần Kiệt xách lên xe, bao gồm toàn bộ chữ viết gì đó để đề phòng tin tức bị lộ, kéo luôn cả phu nhân của ông ta lên xe, lại còn có lòng tốt giúp ông ta khóa cửa phòng, bốn chiếc xe ngựa được mười mấy người áp tải, trùng điệp đến thẳng phủ Ngụy Vương.
Ngụy Vương Lý Thái…
Hắn đã sớm mặc triều phục.
Mộ Tư bắt giữ Trần Kiệt tới Vương phủ, thẩm vấn một chút, hỏi ra thân phận thật sự của ông ta chính là Thái Tử gia lệnh.
Ngụy Vương Lý Thái ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng:
- Mộ Trưởng Sử, ngươi tiếp tục hỏi cung! Bản Vương tiến cung đây!
Trần Kiệt bí mật đi giao dịch, trong Đông cung nhất định biết, nếu ông ta lâu không quay về, bên kia tất có cảnh giác, nói không chừng sẽ hủy diệt chứng cứ phạm
Bởi vậy Lý Thái chỉ cần hiểu rõ thân phận thật sự của Trần Kiệt, tình hình cụ thể và tỉ mỉ thì cứ từ từ hỏi, hắn phải lập tức tiến cung.
Bính quý thần tốc!
Giờ phút này Thái Tử Lý Thừa Càn cũng vừa mới tiến cung, tấu với Hoàng đế tình hình hỏa hoạn linh đài hôm qua.