Chương 453: Thiên đạo vô thường..
Không ngờ Trần gia lệnh lại có gan nuôi một ngoại phòng bên ngoài, nhưng cũng không sinh được quý tử nào, phu nhân ông ta lại sinh ra đứa con thứ năm là một quý tử, lúc này ông ta mới toại nguyện, rốt cuộc đã có người nối dõi, bây giờ mới chưa tới ba tuổi, được Trần gia lệnh xem như hòn ngọc.
Vì thế, khi có ám chỉ của Thái Tử lập tức có người nhanh chóng tới Trần gia đưa đứa con của Trần gia lệnh mang đi. Bên này Trần gia lệnh được chuyển giao cho Đại Lý Tự, Đại Lý Tự Khanh Chu Hồng hỏi rõ thân phận của ông ta sau đó lập tức phái người tới nhà của y nhưng đã muộn mất một bước, không còn thấy đứa con của Trần gia lệnh.
Lúc đầu Chu Đình Uý tưởng Trần gia giấu đứa bé đi, Trần phu nhân lại không biết người cướp con mình đi là ai, hai bên làm một cam kết hồ đồ. Tiếp theo, Thái Tử sẽ bắt liên lạc vào trong lao, dùng con ông ta ở trong tay mình để uy hiếp, ép Trần Kiệt theo lệnh làm việc.
Muốn bắt liên lạc với phạm nhân ở trong lao, đối với Thái Tử mà nói thì cũng không phải chuyện khó khăn gì. Đều có người đi xử lý việc này. Trần gia lệnh biết đứa con rơi vào tay người ta, ông ta đến tuổi năm mươi, đối với khát vọng người hương khói kế thừa mà nói thì vượt xa sự khát cầu tính mạng của ông ta, huống chi ông ta cũng biết rõ, cho dù có khai ra Thái Tử thì tội của ông ta cũng không thể giảm bớt, một khi đã như vậy, sao không dùng cái mệnh này để cứu hậu nhân.
Làm chuyện có ích? Ông ta hiểu rõ, Thái Tử cũng là bị dồn đến chân tường mới ra hạ sách này. Chỉ cần ông ta thật sự cắn chặt răng để Thái Tử qua được kiếp này, con ông ta sẽ không sao. Chỉ cần án này kết thúc, Thái Tử sẽ không làm thương tổn con của ông ta, chuyện này làm cho Thiên Tử nổi giận, đối với một người một lòng muốn trèo lên đế vị như Thái Tử mà nói thì là một sự thất bại.
Cho nên, ông ta cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, Trần gia lệnh cam đoan với người tới rằng có chết cũng là một mình làm, không hề có quan hệ gì tới Thái Tử.
Trống trong hành lang kêu tùng tùng, Đại Lý Tự cũng không nhàn rỗi, sau khi Trần gia lệnh bị tịch thu gia sản, Vương Siêu, Lý Ngọa Tàm, Lý Ngư, Bao Kế Nghiệp cũng lần lượt bị tịch thu. Trong này đặc biệt nhất chính là gia đình Lý Ngư, tòa nhà kia thật ra là dưới danh nghĩa của Dương Tư Tề, thế nhưng người một nhà của Lý Ngư đều trú ngụ ở đó. Dưới thiên uy làm sao có thể không tra. Đại Lý Tự phái người tới Dương phủ, trước tiên là tra rõ, sau đó nói cho Dương Tư Tề mau đem gia tài của ông ta và gia sản của Lý gia phân loại rõ ràng, tài sản của Lý Ngư phải niêm phong, chờ vụ án chấm dứt.
Tại Đại Lý Tự, sau khi thẩm vấn xong mấy người thì ngày hôm sau đưa mấy thủ phạm cùng nhau thăng đường.
Trần gia lệnh đã được Đông Cung bày mưu tính kế, không cần tra tấn, lập tức nhận tội. Hết thẩy đều là do ông ta thấy tiền nổi lòng tham, tự chủ trương, lợi dụng sự tin cậy của Thái Tử, mượn cơ hội lệnh cho ông ta tiêu hủy đồ vật để kiếm lời trong đó. Giao tiếp trực tiếp với ông ta chính là Vương Siêu, Trần gia lệnh khai ra là đồng mưu với Vương Siêu, cứ như vậy, tự mình mưu tính tựa hồ càng hợp lý. Trên công đường thẩm vấn đầu tiên, được biết Vương Siêu tàng trữ khí vật linh đài còn nhiều hơn ông ta, tinh mỹ hơn, đồ trong tay ông ta đương nhiên là đồ còn thừa sau khi Vương Siêu lựa chọn.
Trần gia lệnh khai Vương Siêu là chủ mưu. Chuyển đổi lời khai đối với nhân vật như ông ta không có gì khó khăn, thậm chí không cần phủ định lời khai lúc trước, chỉ ần trong lúc nói khéo léo thay đổi một chút, chỉ định Vương Siêu làm chủ mưu.
Dù sao nhìn đồ vật Vương Siêu nắm giữ rất nhiều, chỉ nhìn những đồ quý báu cũng có thể chứng thực lời của ông ta.
Vương Siêu vốn mới là “Đạo tặc” tự mình gây chuyện, lúc này lại bị Trần gia lệnh lôi vào, “đề cử” thành đại ca, Vương Siêu cũng không ngốc, làm sao lại đồng ý gánh tội danh này?
Tuy rằng gã không phải chủ mưu, gỡ tội cũng không lớn, nhưng con người luôn có tâm lý hi vọng, cho nên gã thuận lý thành chương, lập tức cắn Lý Ngư. Dù sao sổ sách cũng đã bị đốt, chết không đối chứng.
Chu Đình Uý điều tra án này, tìm hiểu nguồn gốc thì một khâu thủ sẵn một khâu, cao trào thay nhau nổi lên. Từ Thái Tử gia lệnh lại tìm ra Vương tướng quân, từ Vương Siêu tướng quân lại lần ra linh đài giám tạo Lý Ngư.
Sự việc tới đây, hết thảy đều tập trung trên người Lý Ngư.
Vạn chúng theo dõi, tập trung vào tiêu điểm.
Đối với Lý Ngư, Chu Đình Uý không dám dụng hình, ăn ở cũng không dám có chút chậm trễ, lễ phép cũng không thể qua loa, đối phương thật sự không giống người ngồi tù.
Dựa vào cái gì mà được như thế?
Bởi vì vụ án đến Lý Ngư là dừng, hắn chính là chủ mưu cuối cùng của đại án, hay là tiếp tục khai ra bên trên, khai ra đại nhân vật gì ở bên trên thì sự quyết định hoàn toàn nằm ở một ý niệm của Lý Ngư. Một ý niệm có thể làm khuynh núi, một ý niệm có thể che đậy biển cả. Nếu như dùng hình, Lý Ngư khai ra gì đó, quan chủ thẩm là ông ta khó tránh khỏi con đường khó xử. Nếu như người Lý Ngư khai ra thật sự bị ngã ngựa còn tốt, nếu thật sự không ngã ngựa thì một ngày nào đó người đó sẽ quay lại thanh toán với ông ta, vì vậy ông ta phải làm kín kẽ không một lỗ hổng, biến mình thành một mật chỉ.
Đúng là lúc đang tại vị lại gặp phải chuyện lạ mà.
Kỳ thực chuyện này cũng có ít nhiều ảnh hưởng tới ông ta, cho nên Chu Hồng cũng lo lắng đề phòng, lo sợ Lý Ngư mở miệng phun ra nhân vật khó lường nào. Khi đó ông ta chỉ có thể làm một việc duy nhất là cứng rắn ngẩng cao đầu đưa hồ sơ chuyển lên cho Thiên Tử xử lý.
Ông trời có mắt!
Lý Ngư không khai ra người nào!
Không đúng, không đúng, Lý Ngư không khai ra đại nhân vật.
Con thỏ tới mức đường cùng còn cắn người, Lý Ngư làm sao có thể nhận mình là chủ mưu. Có điều hắn không cắn lên trên như sự lo lắng của Chu Đình Uý, mà là cắn ngược lại, nói hết thảy đều là do Vương Siêu gây nên, hắn không biết gì cả, phủi sạch mọi tội trạng của mình.
Chu Hồng cực kỳ vui mừng, người này rất được! Chỉ cần hắn không cắn lên trên thì chuyện này dễ xử lý.
Chu Hồng càng để ý tới Lý Ngư, đối với một tù nhân mà nói thì hắn được đối đãi không thể tốt hơn. Cổ ngữ có câu “hình bất thượng đại phu”. Tuy vẫn còn có câu “Vương tử phạm pháp tội như thứ dân”. Không sai, cùng tội là cùng tội, nhưng không nói cùng phạt. Đại Viên Môn phạm án, đãi ngộ cũng không giống, đương nhiên chuyện này là Chu hoàng đế Đại Minh có chút đặc biệt, lão Chu xuất thân quá khổ, dù cho là làm Hoàng Đế cũng đặc biệt hận làm quan.
Mà lúc này Lý Ngư đang hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của một quan nhất phẩm đương triều.
Chỉ cần hắn không cắn lên trên, loại đãi ngộ này hắn vẫn có thể được hưởng tới khi ra tù hoặc là chém đầu.
Ngụy Vương Lý Thái sao có thể cam tâm? Chuyện này kẹt tại trên người của Lý Ngư, làm sao Ngụy Vương có thể đạt được mục đích?
Lý Thái lập tức tìm người tiếp xúc với Lý Ngư, chỉ cần hắn đồng ý khai ra Thái Tử, nhất định sẽ hậu đãi. Đương nhiên, cái nhất định hậu đãi này là hứa hẹn cho người nhà của bọn họ, bởi vì một khi Lý Ngư đã mang tội danh, cho dù hắn cắn ra Thái Tử thì hắn vẫn phải chết. Tuy nói hiện tại Lý Ngư phủ nhận tội hợp mưu với Vương Siêu, thế nhưng Vương Siêu vận chuyển đồ vật từ linh đài ra là sự thật, những thứ này đích thật là từ tay hắn ra ngoài. Ngươi nói mình vô tội? Chứng cứ đâu? Lý Ngư khai có sổ ghi chép lại mọi chuyện, nhưng ngay sau đó lại khai sổ sách đã để ở Phòng thu chi, mà phòng thu chi đã bị người ta đốt hủy.
Như vậy, Lý Ngư muốn chứng minh mình vô tội căn bản không có chứng cứ hữu lực. Lý Thái cố gắng không cho Đại Lý Tự định án phán Lý Ngư làm chủ mưu chính là muốn để cho hắn phản cung, khai ra Thái Tử.
Thái Tử Lý Thừa Càn đương nhiên cũng biết Lý Ngư là mấu chốt vụ án. Có điều y thực sự chột dạ là ở khâu Trần Kiệt, bởi vì đó mới là tình huống y tham dự buôn bán đồ vật linh đài thật, chỉ cần Trần Kiệt không phản cung, trong lòng y thật sự bình tĩnh. Nếu Lý Ngư cắn y, y sẽ tự có lời giải thích. Nếu thật sự y cấu kết với Lý Ngư, còn phải phái ra Thái Tử gia lệnh sao? Cái này kỳ thực không phải lý do có thể rửa sạch tội trạng của mình, bởi vì đồ vật ra ngoài bắt đầu từ chỗ Lý Ngư, y kéo Lý Ngư vào đồng mưu đại án cũng không có vấn đề gì, có điều chung quy là có lý do làm lá chắn, y không đến mức lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Là có lý do làm lá cahwns, hắn không đến mức lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Đại Lý Tự làm từng bước, rất cẩn thận thẩm tra xử lý vụ án.
Điều mà Chu Đình Uý quan tâm chính là: ngàn vạn lần đừng để vụ án mất khống chế.
Sau lưng Thái Tử phái một người, Ngụy Vương Lý Thái phái một người, muốn thừa nước đục thả câu đả kích đối thủ, dồn dập âm thầm gây áp lực, nỗi lực khiến vụ án mất khống chế. Mà ở Dương phủ lúc này hoàn toàn không biết được tình hình của Lý Ngư trong Đại Lý Tự. Dương Tư Tề chạy hai chuyến không thấy người, lại đi một chuyến tới Khâm Thiên Giám, bởi vì quan viên mà ông ta quen biết cũng chỉ có Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong. Không ngờ hai người này cũng chỉ nói với ông ta rằng xem tướng của Lý Ngư không giống chết non. Nghĩ đến người hiền ắt sẽ gặp lành, kêu ông ta cứ yên lòng.
Đây quả thực là phí lời! Sao còn cần quan phủ làm cái gì, muốn phán người tội gì, chỉ xem tướng để quyết định hắn là bỏ tù hay là thả người là được? Tuy rằng Dương Tư Tề sống mất tập trung nhưng cũng cảm thấy hai người này giả thần giả thánh vô căn cứ.
Đang định phẩy tay áo bỏ đi, Viên Thiếu Giám bỗng cười híp mắt nổi hứng làm bà mối nói:
- Dương tiên sinh, ta nhìn lông mày ngươi mang sắc vui mừng, Hồng loan làm đỉnh, Viên mỗ làm bà mai cho ngươi, được không?
Trong Khâm Thiên Giám cũng làm cả mấy việc này đó à? Xem tướng này, làm mai này, chuyện này…
Dương Tư Tề thật sự không nể mặt bọn họ, lúc này cáo từ không nói nữa, quay đầu bước đi.
Viên Thiếu giám cười híp mắt nói:
- Viên mỗ bấm ngón tay tính toán, mẫu thân Lý Ngư Phan thị và Dương tiên sinh hữu duyên…!
Dương Tư Tề bước chân trước ra cửa rồi lại đứng lại, quay đầu nhìn Viên Thiên Cương.
Viên Thiên Cương nói:
- Ngươi xem, nếu Lý Ngư bị kết án, tội mưu phản, cả nhà phải tịch thu tài sản. Mà mẫu thân hắn nếu như tái giá với ngươi thì không còn là người Lý gia nữa, ngươi cũng chẳng khác gì cứu bà ta một mạng, chẳng phải công đức vô lượng hay sao?
Dương Tư Tề trừng mắt nhìn Viên Thiên Cương:
- Ngươi … Viên thiếu giám chẳng phải vừa nói Lý Ngư cát nhân thiên tướng, làm sao lại phải chém đầu?
Viên Thiên Cương nhìn xung quanh nói:
- Thiên đạo vô thường, lo trước tránh khỏi họa.