Chương 46: Lý Ngư thất nghiệp
Gia nhân Diệu gia cũng bị kinh hách. Diệu đại thúc là người đầu tiên phát hiện, ông ta vừa mới cần mở cửa, liền phát hiện trong sân có nhiều người, thỉnh thoảng đi tới đi lui, có khi còn với nhau vài câu, thần sắc quỷ dị, khiến ông ta hoảng sợ phải nhanh chóng đóng cửa, lấy bàn, ghế chèn phía trước, đồng thời nhắc nhở người trong nhà cần phải cẩn thận đề phòng.
Lúc này hai vợ chồng Diệu đại thúc dán chặt mắt vào khe cửa nín thở nhìn ra ngoài. Cát Tường cũng vừa tỉnh lại, lúc này liền đứng trước cửa kho nhìn tình cảnh trong viện.
Lý Ngư nhìn lão quản gia phủ Thứ Sử, lắp bắp hỏi:
- Thứ Sử lão gia hiện tại muốn gặp ta ư?
Quản gia phủ Thứ Sử gật đầu, cười nói:
- Đương nhiên không phải, chủ nhân nhà ta sẽ không thất lễ như vậy, dĩ nhiên là muốn cùng tiểu lang quân hẹn ngày, sau đó mới mời ngài tới phủ, sẽ tổ chức tiệc rượu chào mừng.
Thời đại này việc tổ chức tiệc rượu rất được coi trọng, sẽ không có chuyện vừa mời đã tổ chức tiệc ngay, điều này cho thấy chủ nhà không chuẩn bị chu đáo, thứ hai xem như không coi trọng khách mời cũng như coi thường chính bản thân mình, cho nên mời khách đến nhà, bình thường đều hẹn ngày khác chuẩn bị tiệc
Lý Ngư suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thứ Sử đã có lời mời, Lý mỗ nào dám không nhận lời? Nếu đã vậy, liền định ba ngày sau đi, ba ngày sau canh ba giờ Mùi, Lý mỗ sẽ tới quý phủ gặp mặt.
Quản gia phủ Thứ Sử mặt tràn đầy vui mừng vái lạy nói:
- Đa tạ tiểu lang quân!
Lão quản gia nói xong, từ trong tay áo lấy ra tấm thiệp mời phủ nhũ kim loại, hai tay cung kính đưa cho Lý Ngư. Lý Ngư tiếp nhận, lão quản gia chắp tay khom người hành lễ, cao giọng nói:
- Ba ngày sau, lão hủ đứng ngoài cửa phủ Thái Thú thân nghênh lang quân đại giá! Cáo từ!
Lão quản gia cố ý nói to câu này để mọi người có thể nghe rõ. Ngụ ý chính là đừng tranh đoạt với chúng tôi, Phủ Thứ Sử đã có hẹn với lang quân rồi.
Những người áo xanh đứng ngoài cửa vốn sợ làm kinh động đến Lý Ngư, mới để cho lão vào báo rõ tình hình, ai ngờ lại bị lão già này giành trước mất, họ tức thì nóng nảy chờ lão đi ra liền lập tức đồng loạt tiến vào, đưa đủ loại thiệp mời chào hỏi Lý Ngư.
- Tiểu lang quân, tiểu nhân là người của Liễu Hạ Tư Mã phủ, Liễu Hạ lão gia của chúng tôi muốn mời tiểu lang quân đến dự tiệc.
- Tiểu lang quân, tiểu nhân là người của Khâu Biệt Giá phủ, Biệt Giá lão gia muốn mời tiểu lang quân đến dự tiệc.
- Tiểu lang quân, chúng tôi là người của Hoàng Đô Úy nghe danh của tiểu lang quân đã lâu, Đô Đốc lão gia muốn gặp mặt tiểu lang quân!
- Tiểu lang quân, tiểu nhân là quản gia của phủ Trương lão gia tại Lợi Châu, lão gia của chúng tôi…
- Tránh ra, ngươi cũng chỉ là một tên phú thương mà cũng dám tranh đoạt quý nhân cũng các lão gia quan phủ sao!
- A? Lão gia nhà ta dù không làm quan, nhưng Nhị lão gia nhà ta lại là phủ phán Thanh Châu đấy!
- Hừ! Quan huyện sao sánh bằng hiện quản, Thanh Châu phủ sao có thể so sánh với phủ Lợi Châu? Ôi chao, ai mà biết Thanh Châu phủ ở đâu?
Trong viện Lý gia nhất thời vô cũng hỗn loạn, ai cũng mồm năm miệng mười, vây Lý Ngư ở giữa, ngươi một câu ta một câu, Lý Ngư căn bản không thể chống đỡ được. Phan thị sớm bị dọa sợ ngây người, bà vốn là châm nương tại phủ Đô Đốc, lúc ra ngoài cũng cảm thấy là người có trí tuệ, hiện giờ nhiều nhà quan đế cửa mời con bà đến dự tiệc như vậy làm bà cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Trong khe cửa 3 người Diệu gia đanh nhìn ra ngoài khe cửa, càng xem càng kinh ngạc. Dư thị ngạc nhiên nói:
- Tối hôm qua mới nghe Phan đại nương nói qua, ta còn nghĩ bà ta đang khoe khoang, không thể nghĩ nổi đại lang Lý gia lại nổi tiếng như vậy!
Diệu Linh nói:
- Mẹ! Lúc con trở về đã nói với mẹ rồi, trên dưới phủ Đô Đốc đều truyền khắp, người ta thật là người có bản lĩnh đó.
Diệu Sách ảo não nói:
- Vẫn luôn mong tìm được lang quân như ý cho con, không thể tưởng được, lang quân như ý lại ở ngay trước mắt. Con gái à, nếu như con có thể gả cho hắn, vậy cần gì phải gả vào Võ gia làm thiếp.
Dư thị lại cướp lời:
- Cho dù là làm thiếp, cũng chưa chắc được lên cao, nói không chừng chỉ là một nha đầu thông phòng, sớm biết hắn có bản lĩnh như vậy thì hay biết mấy.
Diêu Linh qua khe cửa nhìn chằm chằm Lý Ngư đang bị vậy giữa đoàn người trong sân viện, đầu lưỡi linh hoạt liếm liếm môi, thầm nghĩ trong lòng: “Hiện tại cũng không muộn! Bản cô nương đã ra tay, chỉ sợ hắn thần hồn điên đảo, ngoan ngoãn quỳ gối dưới váy ta thôi?”
Cát Tường vẫn chưa biết được uy phong của Lý Ngư ngày hôm nay, nàng hôm qua tuy trở về hơi muộn, nhưng trên phố cũng chưa lan truyền tin tức về Lý Ngư, mà nàng sau khi trở về không ai nói cho nàng biết những sự việc đã phát sinh, nên càng tò mò về Lý Ngư hơn.
Lý Ngư bị đoàn người làm cho choáng váng, nhận một tấm thiệp mời lại nói vài câu cũng tiêu hao chút thời gian. Đến sau cùng, hắn cũng không dám tùy tiện tiếp nhận hứa đến dự tiệc, những cũng chỉ đành nhận thiệp mời nhưng không hứa trước, chờ hắn miệng đắng lưỡi khô, thật vất vả mới tiễn được đoàn người rời khỏi, Phan thị nhìn trên cái thớt thái rau đã thấy chất chồng một đống thiệp mời.
Đợi mọi người rời khỏi, Diệu Sách mới mở của phòng, cùng vợ con bước ra ngoài. Ông ta có chút kính sợ nhìn Lý Ngư, vốn dĩ đứng trước mặt hắn là một bộ dáng trưởng bối, tuy nói là khách trọ cũng muốn thân thiện một chút, nhưng lại không giống như lúc này, tay chân đều có chút luống cuống.
Ông ta xấu hổ cười cười nói:
- Tiểu lang quân thật bản lĩnh, không thể tưởng tượng được hàng xóm của Diệu ta lại có một kỳ nhân có bản lĩnh lớn như vậy, lão phu… Diệu mỗ… tại hạ thật sự có mắt như mù!
Nghe ông chồng nói năng lộn xộn, Dư thị hậm hực lườm trượng phu.
Diệu Linh e lệ cười với Lý Ngư, ngón tay xoắn lấy lọn tóc xõa trên vai, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ ngập nước nhìn Lý Ngư, dịu dàng nói:
- Lý ca ca thật bản lĩnh. Lúc rảnh rỗi muội muốn nhờ Lý ca ca xem cho một quẻ hôn nhân, được chứ?
Diệu Linh này tính tình so ra kém so với biểu tỷ nhưng dung mạo dáng người không hề thua kém, mắt sáng long lanh, răng trắng môi hồng, khuôn mặt như tranh vẽ, nụ cười như hoa nhường nguyệt thẹn, còn có chút ngây ngô, lúc ngắm nhìn nàng thân thể Lý Ngư như mềm nhũn ra.
Đúng lúc này, Phan thị nhìn thấy mấy người áo xanh ở cuối hẻm vội vàng đến, không khỏi vui vẻ nói:
- A! Con à, con mau ra xem, lại là người của quý phủ đến kìa!
Lý Ngư quay đầu lại nhìn, không khỏi hoảng hốt nói:
- Mẹ, mẹ đi ứng phó giúp cpn, con nhảy cửa sổ ra ngoài, trốn tránh trước rồi nói sau!
Dứt lời, hắn cũng không để ý đến mẫu thân réo gọi, vọt vào phòng ngủ, mở cửa sổ, nhảy ra ngoài nhanh như chớp chạy trốn.
Hắn chạy ra ngỏ nhỏ, theo bản năng liền chạy đến ngọn núi phía sau phủ Đô Đốc. Hôm nay hắn mặc dù dậy sớm nhưng ứng phó các quản sự của mấy quan phủ tốn nhiều thời gian, chờ hắn chạy đến ruộng cây cải dầu thì mặt trời cũng đã lên cao rồi.
Lý Ngư ngước nhìn bầu trời liền không khỏi kinh hãi:
- Nguy rồi! Tới trễ rồi! Hôm nay lại bị Quản sư phụ mắng rồi!
Nghĩ đến bị Quản sư phụ mắng, chưa từng nhìn thấy bộ dáng mắng chửi của sư phụ, không ngờ hắn lại có chút cảm giác mong chờ, nghĩ lại, không khỏi có chút buồn cười: “Không ngờ lại mong ngóng bị mắng, hay là mình có tố chất muốn bị ngược?”
Lý Ngư vội vàng chạy tới chỗ thả ong, Quản Bình Triệu quả nhiên đang đứng ở đó, hắn ngượng ngùng nói:
- Quản sư phụ, đệ tử tới muộn.
Quản Bình Triều nhếch khóe miệng, làm ra bộ dạng muốn cười lại không dám cười, thần sắc cổ quái nói:
- Ầy…Lý gia tiểu lang quân…
Lý Ngư ngơ ra nhìn Quản Bình Triều:
- Sao sư phụ lại khách sáo với đồ đệ như vậy?
Quản Bình Triều lập tức xua tay nói:
- Không không không, phải xưng hô như thế, tiểu lang quân chớ nói đùa!
Ông xấu hổ nói:
- Tiểu lang quân là người có bản lĩnh lớn, đến làm môn hạ của lão hủ, chắc cũng chỉ là muốn chơi đùa một chút, ha ha ha…
Lý Ngư không hiểu nhìn Quản Bình Triều, Quản sư phụ đáng thương bị hắn nhìn như vậy ngược lại vô cùng khẩn trương, còn cho là mình nói mấy câu khách sáo lúc nãy không khéo, tức thì cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Ông lau mồ hôi, nói:
- À…lão hủ còn phải đi thả ong, không tiếp được quý nhân! Thứ tội, thứ tội!
Quản Bình Triều vội vàng bước ra ngoài, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội xoay người trở lại, từ bên cạnh thùng ong cầm một cái bình đen tuyền, vẻ mặt nịnh nọt nói với Lý Ngư:
- Hôm qua nhận được đầu heo của lệnh đường, sắc trạch hồng nhuận, hương nhu nồng thuần, mặn ngọt vừa phải, béo mà không ngấy. Đem cắt miếng, lấy ít rau thơm băm nhuyễn, dấm chua, gừng, tỏi, tiêu, ớt, hương vị càng thêm ngon…
Lý Ngư hai mắt đăm đăm nhìn Quản Bình Triều, món này thật là món ăn ngon sao?
Quản Bình Triều thấy hắn cứ nhìn mình chăm chú, trong lòng thêm luống cuống, chẳng lẽ lại khen sai rồi? Ai! Khen người khác… thật sự chưa học bao giờ mà. Quản Bình Triều cũng không quan tâm nhiều, liền nhét cái bình vào trong tay Lý Ngư, cười khan nói:
- Tại hạ không có gì để đáp lễ liền lấy đàn ong mật này tạ lễ… Cáo từ!
Dứt lời ông như được ân xá chắp tay với Lý Ngư, xoay người sang hướng khác, một lúc liền không thấy bóng dáng đâu. Lý Ngư đang cầm một vò mật ong đứng ở đằng kia, suy nghĩ xuất thần:
- Mới có mấy ngày mình đã bị thất nghiệp rồi ư?