Chương 472: Lực lượng thần bí
Lý Thái ở giữa đám thị vệ may mắn giờ phút này đang nhìn về phía trước, thấy một cái thiết chùy ném đến, vội vàng gào lên, trong kinh hãi theo bản năng thúc mạnh ngựa.
Con ngựa kia hí dài, móng trước bay lên không, thân mình dựng lên, một ngụm đại chuỳ đập giữa ngực con ngựa, rắc một tiếng, ngực con ngựa vỡ ra, miệng mũi phun máu quỳ rạp trên mặt đất, Lý Thái bị văng ra ngoài.
Hột Can Thừa Cơ múa cương xoa, tiến lên, đâm một xiên vào một gã thị vệ, hét lớn một tiếng, tiếng như sét đánh, vọt tới trước mặt Lý Thái, định đâm tiếp một xiên xuống. Hai gã thị vệ bên cạnh vội nâng thương đón đỡ, keng keng hai tiếng, cổ tay của hai gã thị vệ tê rần, cú đỡ này, đầu thương hạ xuống đất, hai thanh thương kẹt ở trong cương xoa, cứng rắn ngăn cương xoa, làm Lý Thái hoảng sợ lên một tiếng, dùng cả tay chân lùi lại vài bước, sau đó được đám thị vệ đằng sau bảo vệ, được một thị vệ kéo gã lên ngựa.
Lúc này La Bá Đạo khua một cán đại chuỳ khác dẫn đầu xông ra, đám thích khách thương nhân một loạt mà lên, song phương lập tức đao qua kiếm lại, giết đến túi bụi. Đúng lúc, bên cạnh có một đội xiếc ảo thuật vừa đi vừa chơi lửa còn chưa ý thức được bên này xảy ra chuyện.
Thật sự động tác này phát sinh quá nhanh, mà giữa đoàn người trong hai đội ngũ đều có người đi đường, đoàn nghệ nhân xiếc ảo thuật lại hết sức chăm chú, tận đến khi có người đi đường kêu gào bỏ chạy, đường cái Chu Tước hỗn loạn thì mới phát giác gặp chuyện, ngơ ngác dừng lại.
Thiết Vô Hoàn trong đội ngũ rước dâu phản ứng trước tiên, gã bây giờ là thị vệ Ngụy vương phủ, thấy Ngụy vương bị tập kích, Thiết Vô Hoàn chấn động lập tức hét lớn một tiếng, chạy vọt tới. Lúc này người của Ngụy vương đang cùng bọn thích khách chiến đấu, con ngựa quay ngược trở lại, cản trở đường đi của Thiết Vô Hoàn.
Thiết Vô Hoàn huých đầu vai, ầm một tiếng, hất một gã thị vệ vương phủ cả người lẫn ngựa bắn sang một bên, chân không ngừng tiếp tục lao đến giữa đội ngũ.
- Thương đến!
Thiết Vô Hoàn hét lớn một tiếng, vừa lúc một gã thị vệ đang đỉnh thương đâm về phía trước, nhưng chiến đấu trên ngựa, ngựa chạy mới có uy lực, chiến đấu tại chỗ như này, ngồi trên ngựa trên thực không nhanh bằng dùng hai chân, chỉ có điều sự việc quá khẩn cấp, bọn họ ngay cả xuống ngựa cũng không kịp.
Một cú đâm này, thích khách chỉ nhoáng lên đã tránh được, cú đâm này đâm vào khoảng không, còn chưa kịp thu hồi, đã bị Thiết Vô Hoàn hét lớn một tiếng cướp thương đi. Thương lớn vào tay, Thiết Vô Hoàn vung mua, gió gào thét, làm da đầu người khác run lên.
Ba gã thích khách đang nâng đao nhằm phía Lý Thái vội vàng né tránh, đầu thương hai người bị bắn ra, người thứ ba chậm nửa bước, bả vai bị quét trúng, lập tức kêu thảm thiết, ngã lăn ra, một thương này không chỉ làm gãy cánh tay gã, còn làm nội phủ gã bị thương, máu tươi bắn lên không trung, e là không sống được rồi.
Ngay sau đó, cây thương này quét trúng đại chuỳ của La Bá Đạo. La Bá Đạo giương đại chùy lên đỡ. Cây thương trong tay Thiết Vô Hoàn là thị vệ Ngụy vương phủ sử dụng, mà thị vệ Ngụy vương phủ từ được điều động từ trong Đồn vệ trực thuộc Hoàng đế ra, sử dụng vũ khí vô cùng tốt.
Một kích cương mãnh như vậy, cán thương vừa dẻo vừa cứng không ngờ không gãy, chỉ cong lên như cây cung, khi Thiết Vô Hoàn thu thương, phút chốc lại đàn hồi, tựa như giao long.
Đúng lúc, đoàn người Nhiếp Hoan cũng nhìn thấy tình hình này. Y eo buộc lụa đỏ, chỉ thiếu hoa hồng ở trước ngực như Lý Ngư, ngồi trên lưng ngựa, nhìn sang bên này:
- Giữa ban ngày ban mặt, ngay dưới chân Thiên tử, đám mâu tặc kia…
Một du hiệp đi bên cạnh nói:
- Nhiếp thiếu, chúng ta có nên tham gia không?
Nhiếp Hoan nói:
- Nên chứ. Gặp chuyện bất bình nên ra tay cứu giúp, chuyện bất bình...
Người này từ lúc cưới Thích Tiểu Liên cũng không biết đã trải qua cuộc sống gia đình như thế nào mà học được cách ăn nói rất văn thơ. Y còn chưa nói xong thì du hiệp kia đã hét lớn, lập tức nhảy về phía trước, như con chó đói giành ăn, động tác tuy rằng bất nhã, nhưng tốc độ cực nhanh, thuận tay đã đoạt lấy một nón đồng trong tay một nghệ nhân xiếc, gia nhập chiến đoàn.
Những người khác thấy vậy cũng đều ra tay.
Đám người Lục Hi Chiết cũng vọt tới, bọn họ là người của Thái tử Lý Thừa Càn, nhưng bọn họ cũng không trực thuộc Thái Tử, mà là dưới trướng Tô Hữu Đạo. Lúc này đây Thái tử Lý Thừa Càn ý đồ ám sát Ngụy vương Lý Thái, biết rõ Tô tiên sinh luôn luôn cẩn thận, sợ Tô tiên sinh ngăn trở, cho nên vẫn chưa nói cho y biết. Hơn nữa theo gã, La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ mới là võ tướng của y, Tô tiên sinh là Tể tướng tương lai của y, loại việc này, nói cho Tô Hữu Đạo cũng không cần thiết.
Đám người Lục Hi Chiết vừa không biết người ám sát này là người của Thái Tử, nhưng gã tốt xấu cũng biết Ngụy vương Lý Thái là đối thủ một mất một còn của Thái Tử tự nhiên sẽ không thật tâm ngăn trở, thậm chí ước gì thích khách đắc thủ. Chỉ là, La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ cùng đám thích khác cũng không biết bọn họ.
Cho nên bọn họ tuy rằng nhường, nhưng trong mắt thích khách cũng chỉ cho là công phu bọn họ bình thường, cũng không dám đưa lưng cho bọn họ, sợ làm giảm chiến lực xuống. Bởi vì những du hiệp này gia nhập, nhân thủ mà La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ vốn chuẩn bị dùng để ám sát Lý Thái sẽ không sử dụng hết. Ám sát chú ý nhất chính là đánh bất ngờ, thích khách hơn ở tinh mà không nhiều, nhiều ngược lại sẽ vướng bận, mà chạy cũng không dễ dàng, này dù sao không phải quân đội chiến ở ngay mặt.
Mà dù là trong quân đội, một khi tính chất chiến đấu là tập kích bất ngờ, đánh lén, nhân mã điều hành tất nhiên cũng là lộ tuyến ít mà tinh. Nhưng cũng bởi vậy, tập kích bất ngờ, đánh lén sợ nhất chính là bị phát hiện hoặc là trên đường phát sinh vấn đề, sẽ làm cho việc sắp thành sẽ lại bại.
Lúc này chính là như vậy, bởi vì một đám du hiệp gia nhập, nhất là viên mãnh tướng Thiết Vô Hoàn này, thế công của đám thích khách lập tức giảm sút. La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ cố nhiên dũng mãnh, nhưng Thiết Vô Hoàn đủ để chống đỡ được một người, mặt khác nhiều du hiệp như vậy ngăn chặn một người khác cũng dư dả.
Thích khách còn lại vốn là tinh nhuệ được hai người chọn trong quân, chưa từng thấy nhân mã thị vệ Lý Thế Dân cấp quyền Lý Thái này mạnh như thế, thậm chí còn yếu hơn, kể từ đó, tình thế đột nhiên thay đổi.
Ngụy vương Lý Thái được người ta cứu lên, đến sát chỗ Lý Ngư. Lý Ngư thấy Lý Thái, nên cũng không dám lên mặt, vội ở trên ngựa chắp tay:
- Hóa ra là Ngụy Vương điện hạ, thần Lý Ngư bái kiến điện hạ.
Lý Thái nhìn Lý Ngư, mặc hồng bào, ngực mang đóa hoa đỏ lớn, vành mũ cắm một bông hoa to bằng bát cơm, vô cùng chói mắt. Còn mình thì khăn vấn đầu rơi mất, áo choàng thì bị rách, búi tóc thì lệch, so sánh ra, mình vô cùng thảm.
Lý Thái lấy lại bình tĩnh, vội nói với Lý Ngư:
- A! Hóa ra là ngươi! Bổn vương nhớ rõ ngươi, mau trợ bổn vương bắt kẻ tặc.
Lý Ngư nói:
- Điện hạ chớ lo. Kẻ tặc sẽ không địch lại đâu, sẽ bị đánh bại đấy.
Lý Thái nghe thế vội vã nhìn lại, quả nhiên thích khách đã từ thế công biến thành thủ thế, giờ phút này tả xung hữu đột chỉ muốn phá vây, đã mất đi hứng thú truy sát gã.
La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ vẫn chưa từ bỏ, một vung chùy, một vung cương xoa, còn muốn xung phong liều chết lao tới, lại bị Thiết Vô Hoàn cùng đám du hiệp liên tục bức lui về, trong lúc này, có mấy tên thủ hạ thích khách mất mạng tại chỗ.
- Đó là…là tên sao chổi kia…
Hột Can Thừa Cơ đem cương xoa chĩa vào bông hoa, căm hận muốn phóng ra, bất kể xiên chết người không, giải phóng một chút luôn tốt. Kết quả liếc mắt một cái thấy tên đeo bông hoa to đang cưỡi ngựa kia chính là Lý Ngư.
Ừ... Đúng rồi! Hôm nay hắn thành thân, lão tử còn phái người tới tặng lễ cho hắn nữa.
Thời đại này kết hôn vẫn là tập quán trai thanh gái lịch, nam mặc đồ trang phục đỏ, nữ mặc trang phục xanh. Lý Ngư mặc trang phục tân lang, vô cùng khí khái, Hột Can Thừa Cơ từ vẻ khí khái này mà lập tức nhận ra.
- Đi!
Hột Can Thừa Cơ kéo cương xoa, xoay người vừa chạy, vừa hô với đám người La Bá Đạo.
La Bá Đạo dùng là đại chuỳ, rất tiêu hao khí lực, hổn hển vọt tới trước mặt gã, giận giữ nói:
- Còn có thể đánh cược một lần!
- Đánh cái rắm ấy. Tên sao chổi đang ở kia kìa. Hột Can Thừa Cơ dứt lời, hô to lên: - Gian vương mệnh lớn, chúng ta tha mạng, quy về sơn lâm, ngày sau sẽ trừ hại cho thiên hạ!
Mấy câu này là trước đó thương lượng rồi, chẳng qua là để giảm bớt hiềm nghi cho Lý Thừa Càn mà thôi.
La Bá Đạo nhìn lên, lập tức rắm cũng không dám thả, vội vã bỏ chạy.
Người thời này rất mê tín, thực ra trăm ngàn năm sau cũng vẫn thế. Nếu một việc rất tà dị, con người luôn khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến một lý do thất bại thần dị đối với mình, là vì họ từng bại bởi tà môn, họ thật sự không thể tin trong chuyện này không có tác dụng của lực lượng thần bí.
Mà Lý Ngư này trước đó đã từng cắm vào một đao gỗ vào hốc tường, giờ miệng đao kia đã cắm càng lúc càng sâu rồi, thuộc một loại “Lực lượng thần bí!" trong lòng La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ.
Đao kia là đao gì? Là đao xui xẻo!
Người nọ là hạng người gì? Là sao chổi xui xẻo!
Hễ là chuyện có dính dáng đến Lý Ngư, thì y như rằng họ bị thất bại, đây chẳng phải là tên sao chổi mang đến xui xẻo thì là gì.
Trong lòng hai người thật sự coi hắn là khắc tinh trong mệnh của mình rồi, lúc này tình hình cực kỳ bất lợi, vừa thấy hắn ở đây, lòng tin đánh cược một lần cuối cùng đã tan thành mây khói, quyết định bỏ của chạy lấy người.
Đám thị vệ kai đã khao khát nghe được câu này, lập tức xông giết ra ngoài. Lần giết ra này là vì muốn sống, mà thị vệ Vương phủ và du hiệp chỉ ngăn họ giết Lý Thái, chứ không có ý định liều mạng với họ, cũng bởi vậy, họ có thể giết ra ngoài chạy thoát được.
Lý Ngư và Lý Thái ngồi trên lưng ngựa, gặp tình hình này đều mỉm cười.
Lý Ngư nghĩ chính là, chuyện này may mắn giống như trận mưa rào, tới nhanh đi nhanh, chỉ cần đi nhanh hơn sẽ không ảnh hưởng giờ lành giờ hắn đón vợ đẹp. Hà hà, thích khách à, ai mà quan tâm chúng là ai.
Lý Thái thì nghĩ, nếu mình không chết, trận ám sát này sẽ không thể tốt hơn. Phụ hoàng lúc này đã cực kỳ căm ghét Thái Tử, chỉ cần tiếp tục để phụ hoàng tin tưởng đây là Thái Tử muốn giết ta, ha hả... thích khách à, ai mà quan tâm lai lịch chúng!