Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 475 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 475: Chó cùng rứt giậu

Vừa phát hiện ra manh mối, Lý Thế Dân quả quyết xuất thủ.

Đại thần dâng tấu nhiều như thế, nhưng đệ nhất nhân dưới hắn chỉ là: Tả Gián Nghị Đại Phu Thường Bình, một Ngôn Quan.

Gián Nghị Đại Phu, lấy gián làm chức, trách nhiệm là gián nghị, cộng thêm ngôn quan nói người vô tội, cái gì cũng có thể nói, cái gì cũng có thể giảng, không căn cứ cũng không quan hệ.

Theo lý thuyết một người như vậy, phải đợi xử lý hết người khác mới có thể đến phiên hắn.

Nhưng Lý Thế Dân lại cố tình trừng trị một Ngôn Quan như vậy trước tiên.

Mặc dù nói ngôn giả vô tội, nhưng thật sự hiểu rõ hay sao? Cái này giống như ban cho ngươi một kim bài miễn tử, ngươi nghĩ dù làm gì cũng không bị chết ư? Lý Thế Dân cũng không âm thầm tìm một cái cớ trừng phạt hắn, mà là đường đường chính chính.

Lý do chính là:

- Thân là Gián Nghị Đại Phu, ở vấn đề Thái tử cũng không nghiên cứu, không có bằng chứng, chỉ biết lấy lòng mọi người. Triều đình nạp gián, cũng không có nghĩa là nói xằng nói bậy không trách nhiệm. Nếu ở một vấn đề lớn như thế mà còn không trách nhiệm, vậy thì sao đảm được trọng trách của Ngôn quan. Giống như thế nhân, lên được địa vị cao, cần thể nghiệm và quan sát dân tình, hiểu biết khó khăn của dân gian, sau này mới có thể làm đến nơi đến chốn, làm cho đâu ra đấy. Cho nên, Hoàng đế phái Thường Đại phu đi Quỳnh Châu khảo sát dân tình. Hoàng đế công khai chỉ trích, Nội sử trung ghi chép trung thực, quan viên phải chấp hành ngay.

Vì thế, Thường Đại Phu ngày hôm nay còn ở trong thành Trường An thả miệng pháo, ngày hôm sau đã phải xách hành lý lên đảo Hải Nam xa xôi, đi khảo sát dân tình. Chuyến đi này, cũng không biết Hoàng đế lão gia còn muốn y quay về không, nếu trong kinh còn có vài bạn tốt, biết đâu qua hai ba năm đợi cơn giận của Hoàng đế nguôi ngoai thì xá cho y trở về.

Nói cách khác, vị nhân huynh này phải sống quãng đời còn lại ở Hải Nam rồi. Hải Nam thời đó cũng không phải là Hải Nam như hiện giờ. Hơn nữa y đi quan sát động tĩnh, không thể mang gia quyến, ngàn dặm xa xôi, bôn ba gian nan, nếu không cho y trở về, cả đời này chỉ sợ phải vĩnh biệt với người nhà rồi.

Lý Thế Dân tuy chỉ trừng phạt cảnh cáo một người, toàn triều dã lúc này còn biết đã chạm vảy rồng, tức thì không dám dâng thư buộc tội nữa, tự chủ động rút lui, bởi vì họ cũng phát hiện, gây thanh thế lớn như thế vận động Thái Tử đổ, không phải là làm quá rồi.

Nhưng, làm sao lại khiến cho thanh thế lớn như thế, thời điểm mỗi người dâng thư lên triều đình đều nghĩ bản thân sẽ có ba năm người đồng cảm, nguồn nguồn này đã không thể khảo chứng rồi, phản chính sự đã bị làm hỏng rồi.

Lý Thái đang giả bệnh ở nhà nghe được cũng vô cùng ảo não, kỳ thật gã rất chú ý đúng mực, gã ngay cả những người trong Hoằng Văn quán chuyên phụ tá gã cũng đều chưa dùng tới, bởi vì gã cũng hiểu được đạo lý chín quá hóa nẫu, nhưng hiện tại…

Vì thế, dưới tấm chăn, Thanh Tước mập mạp cắn góc chăn, nước mắt tuôn trào, thầm mắng trong bụng: Đám nịnh hót chết tiệt này, bổn vương cần các ngươi nịnh nọt theo bầy như thế hay sao. Đáng giận, đáng giận…

Trong triều đình, dưới sự can thiệp mạnh mẽ cứng rắn của Lý Thế Dân, phong ba đã bình ổn nhanh chóng.

Lý Thừa Càn hết sức vui mừng, nhưng y rất nhanh phát hiện, phụ hoàng làm như vậy chỉ là muốn bình ổn tình thế mà thôi, đối với Lý Thái, ông ta không hề có ý thêm tội chút nào. Tuy rằng mấy ngày nay không đến Ngụy vương phủ để thăm nữa, nhưng ngày nào cũng phái thái y tới, còn ban thưởng rất nhiều tiền và vật.

Lý Thừa Càn tâm hoàn toàn nguội lạnh, phụ hoàng đã nhận định đây là Lý Thái tự biên tự diễn khổ nhục kế, còn không hề xử tội, như này là ý gì?

Lý Thừa Càn cảm thấy may mắn vì không giết Lý Thái, nếu Lý Thái thật sự chết rồi, chỉ dựa vào thái độ của phụ hoàng, làm sao sẽ bị bức bất đắc dĩ đưa y lên ngôi vị được cơ chứ, kết cục của y, có khi còn thảm hơn.

Nhưng, cứ thế mà bỏ qua, từ bỏ ngôi vị Hoàng đế ư?

Có lẽ, đổi là một huynh đệ khác, Lý Thừa Càn cũng cắn răng mà nhẫn nhịn, nhưng Lý Thái...

Hai người đã đấu lâu như vậy, ngoại trừ ích lợi, còn có khí phách nữa, cứ thế cúi đầu nhận thua trước hắn hay sao?

Hơn nữa, tuy rằng người bên ngoài đều tưởng Lý Thái tự biên tự diễn khổ nhục kế, nhưng trong lòng y hiểu rõ, trong lòng Lý Thái cũng rõ ràng, Lý Thái một khi trở thành Hoàng đế, y sẽ được sống an nhàn hay sao? Lý Thừa Càn chưa quên kết cục của hai vị hoàng thúc, hoàng bá Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát, bọn họ chẳng những chết tại chỗ, người nhà của bọn họ cũng đều bị giết, mà ngay cả đứa bé còn trong tã lót cũng bị ném chết tươi ở thềm đá, óc nát bét. Mà thê thiếp của bọn họ những người có tư sắc xuất chúng thì bị nạp vào cung, thì còn lại thì cũng bị giết.

Lý Thừa Càn vừa nghĩ tới hậu quả như vậy, giống như ngâm hàn trong hầm băng, trái tim lạnh thấu xương.

Lấy lòng phụ hoàng, vô dụng!

Giết chết người để mình thay thế, cũng vô dụng!

Vậy cũng chỉ có thể... giết chết phụ hoàng thôi!

Lý Thừa Càn lúc này dĩ nhiên không chỉ muốn cướp lấy ngôi vị Hoàng đế, cũng bởi vì sợ cho tương lai, sợ ngày nào đó Lý Thái đi lên ngôi vị Hoàng đế. La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ bởi vì ám sát thất bại, bị Lý Thừa Càn xối xả, gần đây vẫn không dám đến gần Lý Thừa Càn, thật sự là không còn mặt mũi. Tuy nói Dương Thiên Diệp bí mật hẹn gặp họ, còn mãi thuyết phục, nói đây là cơ hội tốt nhất khuyên bảo Thái Tử liều mạng.

Nhưng hai người vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Nhưng lúc này, Thái tử Lý Thừa Càn chủ động tìm họ đến.

- Cô là trưởng tử, ngôi vị Trữ quân vốn là của cô, nhưng giờ rơi vào hoàn cảnh như thế, toàn bộ đều là phụ hoàng thiên vị Thanh Tước! Hiện giờ cô và Thanh Tước thủy hỏa bất dung, thấy ngôi vị Thái tử khó mà giữ được, ngày Thanh Tước đăng cơ cũng là ngày cô sẽ bị mất mạng, đến lúc đó ngọc nát đá tan, bọn ngươi vốn là ái tương của cô, chỉ sợ cũng không may mắn thoát chết đâu.

Lý Thừa Càn còn chưa biết xuất thân của hai kẻ mà y mời chào này là mã phỉ, là phản loạn phần tử, gien tạo phản trong máu còn mãnh liệt hơn cả y. E sợ đề xuất ám sát Hoàng đế sẽ làm hai người hoảng sợ rút lui, cho nên trước hết đem quan hệ lợi hại của hai người trói lại với mình đã.

Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo ngơ ngác nhìn nhau, Thái Tử thở dài thở ngắn như thế rốt cuộc là có ý gì. Ai ngăn đường ta, ta thịt kẻ đó! Chẳng lẽ lại Thái Tử nản lòng thoái chí, muốn khuyên chúng ta sớm rời đi ư?

Vừa nghĩ như thế, hai người đã cảm thấy vị Thái Tử này dù làm gì cũng không thành, nhưng lại có tấm lòng nhân hậu, trong lòng sinh ra vài cảm động nho nhỏ.

Lý Thừa Càn nói xong câu đó, nhìn trộm hai người, thấy hai người mở to mắt không nói lời nào, trong lòng liền muốn:

- Cô đã nói rõ ràng như vậy, bọn họ còn đang do dự. Hài, ám sát Hoàng đế, quả thật không phải là nhỏ, khó trách bọn hắn hoảng sợ.

Lý Thừa Càn liền nói tiếp:

- Hai vị ám sát Ngụy vương, việc này không giấu được. Ngày sau Thanh Tước lên làm đế, tất sẽ tra ra việc này, đến lúc đó hai vị có chạy trốn tới chân trời góc biển, sợ cũng khó thoát khỏi kiếm của Thiên tử! Hiện giờ, cô và hai vị, có thể nói là cùng vui buồn, cùng sinh tử!

Nói tới đây, y đứng dậy đối mặt với hai người, nghiêm nghị nói:

- Cô hiện có một kế có thể bảo vệ được bản thân. Một khi thành công, hai vị có thể vị cực nhân thần, vợ con hưởng đặc quyền, không biết nhị vị tướng quân có nguyện cùng cô sóng vai một trận chiến hay không.

La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ vội đứng lên, nói:

- Nguyện phụng sai phái của Thái Tử. Nhưng không biết Thái Tử muốn gì…

Trong mắt Lý Thừa Càn ánh lên tia hung hãn, gằn từng chữ:

- Giết, thiên, tử!

La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ trợn mắt há hốc mồm: Bà nội nó, lão tử còn chưa khuyên thì ngươi đã quyết định trước rồi. Quả là một đại nhân vật!

Lý Thừa Càn thấy hai người giật mình, sợ hai người khiếp đảm, khẩn trương nói:

- Ám sát Ngụy vương, đã là tử tội! Ám sát Hoàng đế, cũng là chết thôi. Nam nhi đại trượng phu...

La Bá Đạo chắp tay, cười to:

- Kệ bà hắn. Nam nhân chúng ta, đều là nam nhân, tại sao phải sợ hắn. Haha, ha ha...

Hột Can Thừa Cơ cũng vui mừng, nhưng nghĩ nghĩ, nói:

- Thái Tử, hai chúng tôi đều là người luyện võ, chuyện chém chém giết giết không sợ! Chỉ là chúng tôi luận tâm cơ trí tuệ, chung quy không bằng Tô tiên sinh. Lúc này đây, chúng ta nên mời Tô tiên sinh tham dự, nếu có hắn góp ý kiến…

Lý Thừa Càn lắc đầu nói:

- Không cần! Tô tiên sinh cố nhiên mưu lược vô song, chỉ có điều can đảm lại nhỏ, nếu có ngài ấy, tất sẽ khuyên ta nên cẩn thận. Nhưng ta dù có cẩn thận đến mây, thì một đao đã đặt trên cổ rồi, sao có thể nhẫn nhịn được. Hơn nữa, giờ ngài ấy không ở kinh thành!

La Bá Đạo ngẩn ra:

- Hở, vậy tên làm dù đó đi đâu thế?

Lý Thừa Càn khoát tay:

- Lần nguy cơ này vừa nhất giải xong, Tô tiên sinh nói, làm từng bước sợ khó tiếp tục, nhất định phải chủ động ra tay, xoay chuyển xu hướng suy tàn. Cho nên ngài ấy đi Tề Châu, nói là giúp cô làm một việc, rốt cuộc là việc gì cô còn chưa rõ.

Tô tiên sinh nói nếu xử lý xong sẽ bẩm báo cô. Tuy nhiên, theo cô thấy, ngoại trừ đoạt vị, thì không có bất cứ cách gì có thể cứu cô được.

La Bá Đạo nói to:

- Không sai. Tú tài tạo phản, ba năm không thành. Tô tiên sinh có bản lĩnh, nhưng loại chuyện mưu triều soán vị này hắn làm không được, vẫn nên là chúng ta làm.

Mưu triều soán vị... Lý thị vẫn là Lý, nhưng lại chẳng biết xấu hổ mà nói ra.

Hai má của Thái tử Lý Thừa Càn co giật vài cái, vội vàng nói:

- Cô đã quyết định rồi, nhưng hành động như thế nào còn cần hai vị tướng quân nghĩ kế. Các ngươi có có biện pháp nào, chúng ta cùng thương lượng.

Lý Thừa Càn quyết định chó cùng rứt giậu mài đao soàn soạt đấy, tính toán động thủ với phụ thân y.

Mà lúc này, Lý Thế Dân lại đang muốn rời kinh, đi ra ngoài giải sầu.

Chuyện hai đứa con trai, thật sự còn nhọc tâm hơn cả quốc gia đại sự, Lý Thế Dân vừa bất mãn Lý Thừa Càn, cũng không thích Lý Thái đối với huynh đệ ruột thịt lại máu lạnh vô tình, trong sự phiền lòng liền muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút.

Lý Thế Dân muốn đi Trung Đô Bồ Châu. Bồ Châu đến hiện đại rất khó tìm, bởi vì nó chỉ là một thôn trấn nhỏ dưới sự quản lý của Vĩnh Tề thị Vận Thành Thị Sơn Tây. Nhưng trên thế kỷ ba mươi năm nó vẫn rất nổi danh đấy.

Ngược dòng về trước lâu hơn nữa, các triều Thanh, Minh, Nguyên, Kim, Tống, Bồ Châu càng có danh tiếng, mà ở Đường triều nó rõ ràng nhảy lên thành "Trực hạt thị", ngang hàng với Trường An, Lạc Dương, Thái Nguyên.

Thành này xây dựng vào thời Chu thiên tử, chính trị gia trứ danh Trương Nghi, tướng lĩnh quân sự trứ danh Lý Mục, danh tướng đời Hán Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Quang …cùng sinh ra ở đây. Nơi đây tây có Trường An, đông có Lạc Dương, bắc có Tấn Dương, là nơi yếu hội của Thiên hạ tam đô.

Hoàng đế mỗi lần ra ngoài là một chuyện lớn quan trọng, nhưng cũng không phải là một chuyến lữ hành nói đi là đi.

Hoàng đế ra ngoài, phải an bài đủ loại, trong đó công bộ là nhiều việc nhất.

Trải sửa đường, sửa cầu, những thành thị đi qua đều phải kiến thiết, mọi việc như thế, đều do công bộ phụ trách, phải lấy tốc độ nhanh nhất để hoàn thành, tiêu hao tâm huyết, trách nhiệm cao, lợi thì ít.

Quan viên trẻ tuổi nhất trong công bộ là ai, là Lý Lang trung.

Người giám sát công trình to lớn vĩ đại linh đài được hoàn thành trong thời hạn ngắn nhất là ai, là Lý Lang Trung.

Có quan hệ mật thiết với hoàng thất, công trình dọc đường đi, các loại quan hệ nhân mạch, ai có thể xử lý tốt, là Lý Lang Trung.

Trong Công bộ gần đây người vừa mới bỏ nghỉ dài hạn, làm việc chưa từng nghỉ là ai, là Lý Lang Trung.

Hoàng đế tuần du Trung Đô Bồ Châu, ai thích hợp làm tiền sử công bộ, là Lý Lang Trung.

Vì thế, Lý Ngư đang ở nhà hưởng tân hôn với Cát Tường trong tình huống không biết việc gì đã nhận được một trọng trách khâm sai.

Không sao cả, ai để ý một chuyến này chứ?

Bình Luận (0)
Comment