Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 477 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 477: Oan gia ngõ hẹp

Lý Ngư phải đi xa.

Đương nhiên, lần này cũng không phải quá xa, dù là lấy trình độ giao thông thời đại mà nói, từ Trường An đến Bồ Châu cũng không tính xa.

Vấn đề là, chuyến đi này hơn ba tháng, hơn nữa không biết lúc nào sẽ về, mà lúc về có khi đến cuối thu rồi, đúng thật là có phần xa.

Tác Tác có con trai bầu bạn, không đến mức hiu quạnh, Cát Tường thì vừa tân hôn, nên rất lưu luyến.

Tuy nhiên cũng bởi vì vậy mà nàng đã hết lòng thỏa mãn tâm ý của Lý Ngư, đêm cuối cùng đã làm những chuyện mà không thể cho ai biết, làm hại ngày hôm sau lúc Cát Tường tiễn hắn dáng đi rất không tự nhiên.

Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh ước chừng chuẩn bị một xe gì đó, nhìn không giống ra công sai, giống như là chuyển nhà.

Phan Kiều Kiều nhìn rất hài lòng, con đi công tác bên ngoài sẽ không lo chịu khổ nữa. Vì đi đường cho tiện, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh thay đổi nam trang, giờ đang là Hồ phong, nữ giả nam trang đi đường rất nhiều.

Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cũng chỉ để cho tiện, cải nam trang, hai nàng càng quyến rũ hơn.

Lý Ngư cáo biệt với người nhà, người nhà tiễn tới cửa, lại tiễn đến ngõ, lại đến cửa phường, ngây ra nhìn theo xe của hắn chiếc hòa nhập vào trong dòng người, tiếng lòng đã bị đưa tới Bồ Châu xa xôi.

Đến đêm, Lý Ngư đã đến nơi.

Vị nhân huynh này đi từ sáng sớm, trước tiên đến công bộ nhận công văn, dẫn theo một nhóm thuộc lại sai nha, gặp mặt công bộ Thượng thư, giáp mặt lắng nghe dạy dỗ, tất cả đến trưa mới xong. Sau đó cả đoàn người đến tiệm cơm ở phố dùng cơm.

Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi thu xếp mọi thứ rất chu đáo.

Tay sai của Lý Ngư Bao Kế Nghiệp nhận được công trình tu sửa dọc đường, bữa cơm này là Lý Ngư mời, còn y thì trả tiền.

Đợi mọi người cơm nước no nê, uống trà đợi ánh nắng gắt qua đi, lúc chuẩn bị ra khỏi thành là lúc sau trưa rồi.

Đoàn người ra khỏi thành Trường An, đi chưa được xa thì bắt gặp một cái ổ trâu trên đường, tổn hại hết sức nghiêm trọng.

Đều là đường đất, gần đây mưa nhiều, xe ra vào thành Trường An cũng nhiều, nên đường đi không tốt lắm.

Lúc bình thường, đường gồ ghề còn chưa tới kỳ tu sửa, nhưng ngự liễn của Hoàng đế lão gia du tuần, hiển nhiên không thể đi trên đường xóc nảy được.

Lý Ngư xuống xe khảo sát, gọi Bao Kế Nghiệp đến.

Bao Kế Nghiệp chỉ dẫn theo vài người giỏi về xây dựng, vì không thể mang theo nhiều thợ thủ công, đến mỗi một nơi, đều chọn thợ thủ công ở nơi đó, y thì là đốc công phụ trách thi công.

Nhưng ở đây còn chưa ra khỏi thành Trường An, cho nên trực tiếp gọi đám thợ thủ công tu sửa đường của y đến. Bao Kế Nghiệp lập tức cưỡi lừa đi tìm người, chờ khi y tìm được người thì sắc trời đã muộn.

Lý lang trung ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, liền chỉ bảo thuộc lại đồng hành sáng sớm ngày mai tập hợp, sau đó mọi người giải tán, ai nấy về nhà mình.

Cát Tường cô nương đang ngồi trong phòng buồn bã thất thần thì trượng phu đi xa chợt lại xuất hiện ở trước mặt.

Tuy nhiên, ngày hôm sau Lý Ngư không thể trở về được nữa rồi, bởi vì hắn tổng cộng chỉ có ba tháng, trong thời gian này, ven đường Hoàng đế tuần du Bồ Châu, cầu đường nhất định phải kiểm tra tu sửa xong, nếu hai bên đường có kiến túc cản trở, cũng phải xử lý kịp lúc.

Cho nên, Lý Ngư nếu dò đường, thì phải tiếp tục đi.

Bao Kế Nghiệp để lại một số trợ thủ kinh nghiệm phong phú, những người khác còn lại thì tiếp tục đi, sau khi nơi này hoàn công thì những trợ thủ kia lại vượt đoàn người đi trước để báo cáo tình huống thi công, quan phủ địa phương cũng sẽ đến nghiệm thu công trình.

Tiếp tục đi phía trước, lại phát hiện vấn đề nữa, Bao chủ thầu liền tiếp xúc địa phương, Bao Kế Nghiệp tiến hành chuyển thi công, nếu như địa phương có vấn đề gì lớn, y sẽ để lại một vài trợ thủ phụ trách trông coi.

Cứ tiến hành như thế, Tân Phong, Vị Nam, Hoa Âm, hơn một tháng mới đến chân núi Hoa Sơn.

Đoạn đường này rất vất vả, chẳng những mỏi mệt, hơn nữa thời tiết nóng bức, trên đường đi muỗi nhiều, buổi tối ngủ ở trong lều vải, chỉ có quạt hương bồ để dùng, cảm giác nóng như lò nướng, bình thường đều thức rất muộn mới ngủ được, bởi vậy đại kế của Thâm Thâm cô nương vẫn không thực thi được.

Không cần nói trong tình trạng này Lý Ngư không muốn, Thâm Thâm cô nương cũng không muốn, chứ đừng nói muốn hoa tiền nguyệt hạ, ít nhất phải tinh thần thoải mái thì đốt củi tốt lửa mới cháy. Còn người thì mồ hôi ròng ròng, trong lòng bực bội, có ai mà thoải mái?

Cho đến lúc tới Hoa Sơn đã là thời tiết tháng bảy, dần dần chuyên mát hơn.

Tuy là chuyển mát hơn so với tháng 6 không nhiều, nhưng mọi người thật sự cảm nhận được, tinh thần cũng dễ chịu hơn.

Lý Ngư đánh giá hành trình một chút, dựa theo tốc độ thi công hiện tại, lộ trình của quãng đường còn lại cần phải hơn một tháng nữa, so với kỳ hạn ba tháng thì còn xong sớm hơn được nửa tháng, tâm tình cũng nhẹ nhõm hẳn.

Hoa Sơn nổi danh lừng lẫy đang ở trước mắt, nếu kỳ hạn công trình không gấp nữa, sao không tranh thủ du lịch. Vì thế, Lý Ngư chỉ vào Hoa Sơn, nói:

- Thiên tử đến đây, nói không chừng sẽ hứng khởi mà du ngoạn trên núi. Chúng ta là thần tử, cần phải nghĩ trước sau. Mọi người dừng ở đây ba ngày, phân công nhau lên núi tìm hiểu, xem đá núi chỗ nào nguy hiểm, đường gập ghềnh thì ghi nhớ lại, rồi tu sửa.

Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, khen Lý lang Trung anh minh, lập tức giải tán.

Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi cũng rất muốn được du ngoạn, có điều làm tùy tùng của Lý Ngư, làm sao bỏ hắn được.

Thâm Thâm lấy một chút tiền riêng lén nhét vào tay Trần Phi Dương nói:

- Các ngươi cũng vất vả rồi, đi giải sầu nghỉ ngơi đi. Chỗ tiểu lang quân có ta và Tĩnh Tĩnh chăm sóc cho.

Nói xong, nàng lại quay sang Lý Ngư:

- Tiểu lang quân, Phi ca và Cẩu ca trên đường đi cũng rất vất vả rồi, ngươi xem...

Lý Ngư gật đầu nói:

- Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, ta tự lên núi một chút, buổi tối tìm nơi nghỉ là được.

Nghe hắn nói thế, Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi mừng rỡ, cũng đuổi theo những người khác.

Quan viên thuộc lại, người hầu…đều đến thị trấn Hoa Âm ăn, uống, đến kỹ viện. Trần Phi Dương thì lôi kéo Cẩu Đầu Nhi đến một sòng bạc.

Có vài vị quan viên lớn tuổi chút thì lại có hứng thú với sơn thủy, liền cùng Lý Ngư lên núi, trên đường đi trò chuyện vui vẻ, lên núi rồi đều tự ai nấy đi khảo sát. Lúc này thời tiết mát mẻ thoáng đãng trong lành, lại ở trên núi, Lý Ngư dẫn theo Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh đi theo đường núi nhỏ tiếp tục đi lên. Thâm Thâm mang theo chút đồ, lúc thấy đói bụng bèn trải tấm vải dưới tán cây, uống nước suối ăn quả dại.

Cơm trưa đã xong, Lý Ngư gối đùi Tĩnh Tĩnh để ngủ, Thâm Thâm đố kỵ, một mình bỏ đi lấy nước. Đi không bao xa đẩy một cành cây ra, thì thấy một tòa đạo quán, nàng mừng rỡ, vội chạy về bẩm báo Lý Ngư.

Hoa Sơn từng được coi là thánh địa đạo giáo, là đạo giáo “Đệ tứ động thiên”, đạo quán trên núi rất nhiều. Lý Đường rất trọng đạo giáo, bởi đó ở trên núi có đạo quán là điều bình thường, không có gì ngạc nhiên.

Lý Ngư nghe thấy thế, vừa lúc đã nghỉ ngơi lấy lại sức, liền dẫn hai cô gái đi đến chỗ đạo quán.

Đạo quán này được xây dựng cạnh dòng suối nhỏ, phong cảnh thanh tú xinh đẹp, hoàn cảnh tao nhã, chỉ có điều địa thế nơi này không tốt để mở rộng, nên đạo quán cũng không lớn, cũng chỉ có viện lạc một tiến, sương phòng trái phải, chính điện phía trước, bề ngoài hương khói có vẻ không vượng mấy.

Ba người Lý Ngư đến trước quan, cầm vòng đồng lên gõ, bên trong sương phòng, bốn tên phản tặc chuyên nghiệp Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm, Hột Can Thừa Cơ, La Bá Đạo đang thảo luận, khi nghe có tiếng gõ cửa, cả bốn người sắc mặt biến đổi.

La Bá Đạo cầm đao, trầm giọng nói:

- Trong núi u tĩnh, người nào đến chứ? Chỉ sợ lộ hành tung rồi!

Dương Thiên Diệp nói:

- Nếu là quan binh, sớm vượt tường mà vào rồi, không cần phải kinh hoảng như thế.

Nàng dẫn mấy người ra cửa phòng, quán chủ dĩ nhiên có nghe thấy đã ra khỏi chính điện.

Vị quán chủ này vốn là quan viên thời tiền Tùy, sau khi Tùy vong xuất gia làm đạo, xem như là một vị trung thần của Đại Tùy, sau bị Mặc Bạch Diệm thẩm tra ra, trở thành một thành viên trong tập đoàn phục quốc của Dương Thiên Diệp.

Lão quán chủ hàng năm ở trong núi tu hành, cũng là thân khinh thể kiện, lão thấy đám người Dương Thiên Diệp đi ra, liền khoát tay, ra hiệu đi ra phía sau. Mặc Bạch Diệm hiểu ý, liền dẫn mấy người đi qua chính điện đến phía sau. Hóa ra mặt sau chính điện dưới vách núi rậm rạp cây tử đằng có một sơn động. Lão quán chủ thấy bốn người biến mất sau chính điện, mới đi tiếp, ra mở cửa.

Bình Luận (0)
Comment