Chương 51: Đồng hành cùng mỹ nữ
Vừa nghe nói Võ Sĩ Hoạch có lời mời, Lý Ngư không dám chậm trễ bèn bỏ Trần Phi Dương và đầu chó xuống, trèo lên xe ngựa chạy tới Võ phủ.
Tử Diêu đứng trước Võ phủ thấy xe ngựa Lý Ngư tới lập tức vào phủ thông báo.
Võ gia vốn đã chuẩn bị xuất hành xong hết rồi, đột nhiên Dương Thiên Diệp nói muốn mời tiểu thần tiên Lý Ngư cùng đồng hành, nói là rất hiếu kỳ đối với hắn, muốn được mở mang kiến thức.
Dương phu nhân rất yêu thương người em gái số khổ này của mình, Võ Sĩ Hoạch cũng rất yêu quý cô em gái xinh đẹp quyến rũ lanh lợi, dĩ nhiên là đồng ý ngay.
Vì thời gian gấp gáp, Võ Sĩ Hoạch liền phái xe ngựa đi đón Lý Ngư, cả nhà thì ngồi chờ ở trong khách sảnh. Bởi họ đã chuẩn bị từ sớm, nên vừa nhận được tin tức lập tức nhanh chóng đi ra ngoài. Đợi khi xe ngựa của Lý Ngư vừa tới trước cửa Võ phủ thì Võ Sĩ Hoạch cùng cả nhà vừa lúc đi ra.
Lý Ngư vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy Dương Thiên Diệp.
Võ gia trên dưới đều tuấn tú lịch sự, Dương Thiên Diệp vóc dáng thon thả, dung nhan xinh đẹp cũng không trở thành hạc giữa bầy gà. Nhưng nàng ta mặc y phục màu vàng chanh vô cùng nột bật, lại là người duy nhất trong mọi người hắn chưa từng gặp, cho nên vừa nhìn đã chú ý tới.
Võ Sĩ Hoạch bật cười khà khà, tiến lên nghênh đón:
- Lý tiểu lang quân, lão phu mạo muội rồi. Trước đó chưa kịp mời gì cả giờ lại vội vàng đón cùng đồng hành, mong thứ tội, thứ tội.
Lý Ngư vội vàng chắp tay nói:
- Không dám! Không dám! Có thể cùng đồng hành du ngoạn với Đô đốc chính là vinh hạnh của tại hạ.
Võ Sĩ Hoạch nói:
- Không biết Lý tiểu lang quân đã báo lại với đại lão gia ngươi chưa?
Cách xưng hô “đại nhân” của thời Đường không phải dùng chỉ quan viên, mà là chỉ bề trên, như cha mẹ, ông bà…Lý Ngư hiểu ý, gật đầu nói:
- Đã nhờ người về báo lại rồi ạ.
Võ Sĩ Hoạch vui vẻ nói:
- Vậy là tốt rồi. Lần đi Thúy Vân lang này tuy rằng không xa, nhưng cũng không gần, e rằng tối nay phải tá tục tại đó, tốt nhất nên báo lại với người nhà. Nào, ta giới thiệu với ngươi một chút.
Ông ta kéo tay hắn, cười khà khà đi đến trước mặt Dương Thiên Diệp, giới thiệu:
- Đây là em vợ của lão phu, Thiên Diệp cô nương. Thiên Diệp à, vị này chính là vị kỳ nhân Lý Ngư Lý Lang Quân mà muội rất ngưỡng mộ đó!
Dương Thiên Diệp mặc chiếc váy màu vàng, làm nổi bật chiếc eo nhỏ nhắn, mái tóc đen mượt được búi cao, trên búi tóc chỉ cài một chiếc ngọc kê trắng nõn. Chỉ phục sức rất đơn giản nhưng lại vô cùng thanh cao. Nàng chuyển đôi mắt sáng nhìn Lý Ngư, cười tươi tắn, hơi phúc lễ, dịu dàng nói:
- Tiểu nữ tử Thiên Diệp xin chào Lý gia lang quân, Lý lang quân cát tường!
Lý Ngư vội làm động tác nâng giả, cười nói:
- Cô nương không cần khách sao, Lý Ngư nhàn vân dã hạc, không thích lễ tiết rườm rà như này.
Hoa Cô khiêng cái cần câu chen qua giữa hai vị huynh trưởng đi đến, kéo ống tay áo của hắn:
- Lý Ngư ca ca! Hừ, Tiểu thần tiên, huynh đừng có thấy mỹ nữ là không thèm nói chuyện với muội đấy! Muội có việc cần nói với huynh.
Lý Ngư đang âm thầm tán thưởng cô gái thanh lịch dịu dàng, tươi mát như búp trà Minh Tiền trên núi, vô cùng lay động lòng người, thật sự là mỹ nhân của Võ gia này thì đột nhiên bị Hoa Cô lôi kéo, bèn cúi xuống, hỏi:
- Nhị tiểu thư có chuyện gì vậy?
Hoa Cô vui vẻ nói:
- Ta cùng đại tỷ đánh cuộc, xem ai câu cá nhiều hơn. Đến lúc đó huynh nói cho ta biết, chỗ nào cá nhiều nhé, ta muốn thắng tỷ.
Võ Thuận nghe thế thì nóng nảy:
- Này này, nhị muội không được chơi xấu, chúng ta thi câu cá, sao có thể mời trợ thủ chứ?
Hoa Cô giả mặt quỷ với nàng, nói:
- Chúng ta chỉ nói thi câu, có nói không được mời người ta giúp đâu.
Hai tỷ muội cứ thế tranh cãi, Lý Ngư mỉm cười, Dương Thiên Diệp liếc mắt nhìn hắn một cái rất nhanh, sau đó chuyển ánh mắt đi, vừa lúc nhìn thấy Mặc Bạch Diễm hai tay nắm chặt, khẩn trương đứng bên cạnh. Nhìn bộ dạng của lão rõ ràng là chỉ cần bắt gặp Lý Ngư lộ ý xem thường nàng thôi thì lão sẽ vỗ một chưởng xuống, đập đầu của Lý Ngư nát như quả dưa vỡ. Dương Thiên Diệp khẽ mỉm cười, lắc đầu ra hiệu bảo lão ta thả lỏng.
Võ Sĩ Hoạch giới thiệu Lý Ngư và Dương Thiên Diệp làm quen xong bèn đỡ Dương phu nhân trèo lên xe. Chiếc xe xa hoa đỗ ở cửa chính là tọa giá của ông ta và phu nhân Dương thị.
Hai vị đại kiếm khách Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên mỗi người đều cưỡi một con tảo hồng mã, mặc hoa thường, bảo vệ hai bên xe ngựa, ngoài ra còn có rất nhiều thị vệ đi theo.
Võ Sĩ Hoạch đỡ phu nhân lên xe, vừa quay đầu lại đúng lúc bắt gặp Dương Thiên Diệp đứng cạnh Lý Ngư đang nhìn mình chăm chú.
Dương Thiên Diệp nhìn chằm chằm Võ Sĩ Hoạch, lòng nghĩ: “Hột Can Thừa Cơ chung quy chỉ là một kẻ vũ phu, đến giờ vẫn chưa thuận lợi xâm nhập vào phủ Đô đốc được. Mình không thể ngồi chờ hắn được mà cần phải đích thân ra tay thôi. Võ Sĩ Hoạch là đô đốc một phương, loại người như thế chỉ có hai dạng, một là binh quyền, một là chính quyền. Phương diện binh quyền, một nữ tử như ta không hiểu nên không thể nhúng tay, chỉ có thể đợi Hột Can Thừa Cơ hành động. Còn bên chính quyền, ta phải làm thế nào để nắm giữ Mạc phủ đây.”
Nàng nghĩ đến nhập tâm, thình lình Võ Sĩ Hoạch quay người lại, ánh mắt vừa lúc đụng vào ánh mắt nàng, nhưng nàng cũng không hoảng hốt, chỉ cười thẹn thùng với ông ta, dịu dàng cúi đầu xuống, cái cúi đầu dịu dàng kia tựa như một đóa sen e thẹn trước gió lạnh.
Võ Sĩ Hoạch bị biểu cảm quyến rũ kia làm tim lại đập nhanh. Ôi, thê muội lén nhìn mình ư? Ánh mắt đầy thẹn thùng kia chẳng lẽ là…Hoang đường, hoang đường! Đó là đường muội của phu nhân, ta sao có thể có suy nghĩ hoang đường như thế được.”
Ông ta tuy nghĩ vậy nhưng bị một thiếu nữ xinh đẹp dùng ánh mắt ái mộ nhìn mình thì không khỏi trong lòng lâng lâng, ngay cả sống lưng cũng cứng lên: “Hà, lão phu tuy tuổi khá cao, nhưng vẫn còn sức hấp dẫn đối với các cô nương trẻ tuổi xinh đẹp. Ha ha …”
Võ Sĩ Hoạch đắc chí, tức thì giống như con khổng tước xòe rộng chiếc đuôi rực rỡ. Hoa Cô đứng đó không yên tâm lắc tay hắn, năn nỉ:
- Lý Ngư ca ca, được không, được không, huynh sẽ giúp muội tìm chỗ nhiều cá nhé.
Lý Ngư hết cách đành nói:
- Được được được, để ta giúp muội.
Nhưng trong lòng nghĩ, mình chẳng rành câu cá gì cả, cho dù có “phục hồi server” thì cũng chả có tác dụng gì, nhưng dù sao câu cá là việc nhỏ, cũng không làm hao tổn đến thanh danh của mình.
Dương Thiên Diệp chuyển ánh mắt từ Võ Sĩ Hoạch sang Lý Ngư: Nếu người này tinh thông thuật pháp, có thể làm việc cho ta thì sẽ có tác dụng rất lớn. Đáng tiếc dựa vào bản lĩnh của hắn nếu muốn thăng chức nhanh thì cần phải có môn lộ, ắt sẽ không chịu mạo hiểm cùng ta. Lại nói đến Viên Thiên Cương, dù sao cũng là người thân của ta, có lẽ có thể thuyết phục y làm việc cho ta.
Nghĩ đến đây, nàng lập tức quyết định: Nếu Lý Ngư này không chịu làm việc cho ta, vậy thì cũng không thể để cho hắn tiếp cận thân mật với Võ Sĩ Hoạch được. Cần nghĩ cách đuổi hắn đi, bằng không sớm muộn gì cũng thành họa tâm phúc của ta.
Lý Ngư đồng ý với Hoa Cô rồi lại ngẩng lên nhìn sang Dương Thiên Diệp. Dương Thiên Diệp rất tự nhiên cười với hắn, nói:
- Lang quân mời!
Lý Ngư quay lại nhìn, đoán chừng nàng muốn đến chỗ cỗ xe ngựa xa hoa kia, mà hắn thì chắc sẽ đi chiếc xe thanh du gần đó, bèn nói:
- Thiên Diệp cô nương mời!
Võ Đại đô đốc ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trên chiếc xe đầu tiên, nói to:
- Mọi người mau lên xe.
Lý Ngư bèn đi đến chiếc xe vừa rồi đã đón mình, vừa mới lên xe, Hoa Cô đã cầm cần câu của mình hổn hển chạy tới:
- Lý Ngư ca ca chờ muội một chút, muội ngồi cùng xe với huynh.
Tuy Hoa Cô vừa mới cửu tuổi, ngồi cùng xe cũng không kiêng kỵ gì, nhưng hắn vẫn nói:
- Muội không ngồi cùng xe với huynh trưởng, tỷ tỷ của muội à?
Hoa Cô bĩu môi nói:
- Họ quá ngây thơ.
Nói xong, cô bé giao cần câu cho phu xe rồi trèo thẳng lên xe, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh hắn, cười khanh khách:
- Huynh còn có câu chuyện cái đuôi trọc của lão Lý nữa, mau kể cho muội nghe đi. Kể mau đi, huynh nói vị lão huynh bổn gia này này rốt cuộc là câu chuyện gì vậy?